Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chiều hôm nay cha Thái Long đã đến tìm Đường Tam để đòi công đạo cho con trai hắn, hắn là một hồn vương. Trận chiến diễn ra ngay trước sân lớn học viện rất thu hút sự chú ý của đông đảo học sinh. Đường Tam tuy chỉ là hồn tôn nhưng hắn có nhiều thủ đoạn chiến thắng, Nana cũng không hứng thú lắm về trận chiến này nên đã lẻn đi chỗ khác và giờ đây cô ấy đang ngồi trong bụi cây xem cảnh phim này đây.

Phía trước là một tốp nam sinh, năm người đang bao vây lấy một nam sinh khác, trông hắn cũng một bộ ta không có lỗi mà đứng không sợ sệt. Cầm đầu là tên nam sinh dáng người cao gầy, trông rất tuấn tú, hắn mặc đồng phục nhưng trên người còn đeo thêm vòng vàng, nhẫn vàng biểu thị hắn chính là người có tiền. Đích thị là cảnh bạo lực học đường rồi, học viện nào cũng có, không thể tránh khỏi, chỉ là nặng hay nhẹ, nhiều hay ít và biết hay không mà thôi.

Nana đối chuyện này không thể đồng tình nhưng cũng phải quan sát thêm xem chuyện gì đang diễn ra để còn đi cáo trạng với viện trưởng.

"Ngươi không có mắt hả? Bày trò bịt mặt gì chứ? Không thấy thiếu gia đang đi tới hay sao? Ngươi học lớp nào? Khai ra đây, nhận lỗi với chúng ta."

Một tên bắt nạt liên tục dí vào vai nam sinh xấu số mà nói. Tên cầm đầu chỉ bỏ hai tay vào túi quần ngạo nghễ đứng xem. Nam sinh kia thanh minh:

"Đây là đường quay bị che khuất, ta đi từ góc phải qua là đúng rồi. Là các người vô duyên vô cớ đụng vào ta."

"Hahaha, thiếu gia, thằng này cũng mạnh miệng đấy. Còn ngươi, có biết thiếu gia ta là ai không hả, quần áo bị đụng bẩn ngươi có thể đền sao?"

"Thôi được rồi, ta còn phải đi tu luyện không có thời gian gây gổ với các ngươi. Ta xin lỗi là xong chứ gì! Ta xin lỗi!" Nói rồi còn hơi cúi đầu.

Nana nghe được thầm khen: Nam sinh kia thật tốt tính đấy, kể ra cũng không phải lỗi của hắn mà.

Thế nhưng đám người kia lại không chịu bỏ qua, tên lúc nãy lại túm lấy áo của hắn đấm một cái, vừa nhanh vừa mạnh vừa bất ngờ. Nam sinh bị đánh giờ cũng bực mình không nhịn nữa, phóng xuất vũ hồn chuẩn bị đánh nhau. Nana thầm kêu không tốt, lập tức nhảy ra.


"Các ngươi dừng tay cho ta."

Thấy có người bọn chúng thoáng giật mình nhưng khi tên bắt nạt nhìn đến là Nana thì lại ra vẻ khinh thường cợt nhả nói:

"Tiểu muội muội học lớp nào thế, không biết các học trưởng đây là đang kết bạn với nhau sao?"

Nana chống eo liếc mắt.

"Hừ, kết bạn với người như ngươi ta cũng thấy thiệt thòi cho hắn."

"Con nhóc kia, có ý gì?"

"Gi gỉ gì gi, ý gì cũng có. Đừng tưởng ta không biết, từ lúc nãy giờ chỉ có mình ngươi to mồm. Còn không tự nghe xem có giống tiếng người không?" Nana lắc lắc cái đầu trêu ngươi.

Tên bắt nạt tức giận nghiến răng xông vào định đánh Nana nhưng Nana đã phát hiện trước rồi, lao đến đấm hắn túi bụi.

"Cho ngươi định đánh ta này, ai cho ngươi dám đánh ta, mặt đã xấu tính khí còn khó coi. Muốn kết bạn này, ta cho ngươi kết này! Dám ở trong học viện mà bắt nạt này!"

Bụp, bụp, bụp. Tên này chưa kịp chuẩn bị đã bị đánh vùi dập không kịp trở tay, mấy nam sinh kia cũng một dạng ngây ngốc mà nhìn. Một lúc sau mới có người lên tiếng la thất thanh.

"Thiếu gia, mau cứu Tiểu Tứ đi không thì con nhỏ kia đánh hắn chết mất."

Tên thiếu gia chợt tỉnh, phóng xuất vũ hồn Phong Báo mà đưa tên kia ra khỏi trận đòn của Nana, Nana nhìn cũng hơi kinh ngạc, lần đầu thấy có học sinh hồn tôn ở đây đấy. Mấy tên kia Tiểu Đại, Tiểu Nhị, Tiểu Tam thấy Tiểu Tứ bị đánh bầm dập cả mặt như thế, lại thấy Nana kinh ngạc thì đắc ý cười ha hả. Chắc là nghĩ Nana sợ tên hồn tôn đây.

Nana lại càng khó hiểu.

"Các ngươi cười cái gì thế?"

Tiểu Đại nói: "Ngươi không biết thiếu gia nhà chúng ta là ai sao? Còn dám xen vào việc của thiếu gia."

Nana: "Không biết cũng không muốn biết, trong học viện này còn có ai to hơn viện trưởng sao? Vậy, ngươi biết ta là ai không?"

Tiểu Nhị: "Là ai?"

Nana chống eo hất cằm: "Ta là cháu gái của viện trưởng."


Chấn động, Tiểu Nhị quay sang thì thầm với những người khác.

"Là ma nữ đó."

Rõ là Nana tiếng xấu đồn xa, vụ án Mạc Nhiên có cả người hoàng gia điều tra nên Phất Lan Đức cũng không thể dấu diếm. Người trong học viện chỉ biết cháu gái viện trưởng là một nữ ma đầu chứ không hề biết mặt, không ngờ là lại nhỏ như vậy.

Tiểu Đại, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ giờ không dám ho he gì nữa. Tên thiếu gia thấy thế liền đứng thẳng bỏ tay ra đàng hoàng mà đi tới chỗ Nana.

"Ra là học muội, ta thất lễ rồi. Ta là Thiên Minh, học lớp niên cấp thứ hai, muội có thể gọi ta học trưởng."

Nana rất là khó hiểu. Lần trước giới thiệu cháu của viện trưởng thì bị cười, lần này định chọc tức mấy người này một phen thì thái độ bọn chúng tốt như vậy?

Nana lúng túng không biết nên làm gì cũng tử tế tự giới thiệu.

"À, chào, ta là Sở Phượng Na. Lớp niên cấp thứ nhất."

Thiên Minh thấy thế thì thích thú, cười nói:

"Rất vui được gặp ngươi, học muội. Chuyện lúc nãy ngươi đừng để tâm, ta sẽ cho người đi xin lỗi."

Hắn nói xong quay lại liếc mắt với bốn tên đàn em, bọn chúng hiểu thì ngay lập tức đến xin lỗi tên nam sinh kia. Nam sinh kia thoáng bối rối rồi cũng gật đầu đi mất tiêu. Nana thấy đã êm chuyện nên cũng định chuồn thì Thiên Minh kéo lại. Nana giật mình.

"Ngươi, ngươi làm gì?"


Thiên Minh cười: "Muốn kết bạn với ngươi."

"Được thôi, ta rất sẵn lòng." Nana bật cười vặn vặn nắm đấm.

Thiên Minh ngẩn người, giờ mới nhớ ra câu kết bạn của Tiểu Tứ nói lúc nãy, vội vàng xua tay giải thích.

"Không phải, ngươi hiểu lầm rồi. Ta thật sự muốn kết bạn, là bằng hữu."

"Không rảnh." Nana liếc hắn một cái rồi phóng vụt đi.

Tiểu Nhị nhìn thiếu gia của mình phản ứng ngây ngốc như thế thì thắc mắc hỏi:

"Thiếu gia, ma nữ đó. Thiếu gia không sợ cô ta sao?"

"Ta lại thấy rất dễ thương."

Nói xong, Thiên Minh lắc lắc đầu cười tủm tỉm đi trở về kí túc xá của hắn.

Nana trên đường về gặp Thất Quái ngay lập tức chạy đến hội họp. Đường Tam đã đánh thắng một hồn vương và danh tiếng của hắn đã đồn đi khắp học viện, nhiều nữ sinh gặp hắn trên đường ánh mắt đều có trái tim nhảy trong đó. Tiểu Vũ nghiến răng ken két còn những người khác thì cười rất sảng khoái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận