Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Nana không biết Tần Minh đưa cô về là lúc nào, khi tỉnh lại hắn và Hồng Tuấn đã đi gặp ba gã hồn vương. Tiểu Vũ vừa vào phòng thấy Nana bộ dạng ngây ngốc, liền ngồi xuống ân cần hỏi:

"Nana, ngươi và Tần Minh học trưởng có chuyện gì sao?"

Nana thở dài.

"Tiểu Vũ, ngươi yêu Tam ca khác biệt thân phận, ở bên hắn ngươi lo lắng không?"

Tiểu Vũ thoáng suy nghĩ sau đó trả lời rất chắc chắn:

"Ta không lo lắng, ta chỉ lo lắng nếu hắn không yêu ta. Nhưng hắn yêu ta, ta còn tự mình suy nghĩ nhiều làm gì chứ?"

Nana nhìn Tiểu Vũ, biết sau này vì Đường Tam, Tiểu Vũ đến mạng sống cũng không cần, cũng vì Đường Tam mà cố giành giật lại sự sống. Đó là chuyện không phải ai cũng làm được, Nana đã rút ra được kết luận.

"Ta hiểu rồi, ta đối Tần Minh, không phải tình yêu. Ta không an tâm khi ở bên hắn, không vui vẻ, cũng không vì hắn mà hi sinh. Ta cần nói rõ cho hắn biết, những gì ta thể hiện hắn thấy được, chỉ vì hắn nuông chiều mà thành. Có lẽ hắn đối với ta cũng chỉ hứng thú nhất thời, hay chính là cảm giác muốn bảo vệ một người nhỏ bé. Ta phải nói rõ, để hắn từ bỏ, để hắn quan tâm người khác xứng đáng với hắn."

Tiểu Vũ không biết nên nói gì để khuyên hay an ủi, nhẹ giọng hỏi lại:

"Ngươi nói, là thật lòng sao?"

Nana đột nhiên cười.

"Haha, tất nhiên rồi, nào nào đứng dậy tiếp tục đi bắt gian tặc thôi. Buồn buồn không giống ta chút nào."

Nana kéo Tiểu Vũ bộ dạng hưng phấn đi ra cửa, nhưng không hiểu sao Tiểu Vũ cảm thấy rất lo lắng cho cô.

Thấy Thiên Minh, Nana lập tức gọi hắn:


"Thiên Minh, chuẩn bị đi thôi."

"Nana!"

Thiên Minh khó chịu trong lòng, nhìn Nana vẫn rất hoạt bát nhưng lại thấy lạ lạ. Không biết lại bày trò gì đây.

Vinh Vinh, Trúc Thanh, Áo Tư Ca, Đường Tam đã tới đủ. Bảy người men theo chỉ dẫn trước đó của Mạt Phó mà đuổi theo Tần Minh cùng Mã Hồng Tuấn. Tính thời gian còn hai canh giờ nữa thẻ của Tần Minh sẽ hết hiệu lực, hắn buộc phải tìm được tên hồn đế trong thời gian này, dựa theo mùi hương tiểu Tuyết sẽ dẫn mọi người tới chỗ tên hồn đế đó hội họp.

Phía Tần Minh.

Tên hồn vương nhị ca vừa đi vừa dò hỏi:

"Vị công tử này, không biết đệ đệ của ngươi vũ hồn là gì?"

Tần Minh vốn là một người thông minh, hắn cũng không ngại chịu thăm dò.

"Nó vũ hồn là Hồng Điểu."

"Haha, đúng là hiếm thấy đây, vậy đã là hồn tôn?"

"Qua hôm nay sẽ là."

Tần Minh nửa đáp nửa không, tên hồn vương nghe rất hài lòng, nhìn bên phía Mã Hồng Tuấn là một nhóc mập chỉ biết ăn đùi gà, hắn cũng không thăm dò Hồng Tuấn.

Tần Minh nhíu mày hỏi:


"Đã đi xa, các ngươi có định bán hồn thú cho chúng ta? Kim hồn tệ không vấn đề, ngươi định dẫn ta đi tới bao giờ?"

Tên hồn vương tam ca nhanh miệng giải thích.

"Công tử yên tâm, sắp tới rồi. Loại hồn thú này thích nơi có nhiều hồn thú nhỏ, cần đi xa lối vào một chút."

"Hừ! Đừng để ta phải thất vọng."

Tần Minh ra vẻ giận dữ nôn nóng muốn thấy hồn thú nhưng thực chất hắn là muốn gặp nhanh tên hồn đế, thẻ người thần bí đã sắp hết hiệu lực. Nếu trước khi Nana đến hắn chưa làm xong việc, Nana sẽ không yên tâm nhờ cậy hắn nữa.

Còn may, không để hắn đợi lâu, phía xa đã nghe thấy có tiếng đánh nhau, chắc chắn là tên hồn đế đang tra tấn hồn thú. Tần Minh khẽ nắm chặt nắm đấm, tập trung tinh thần. Tên hồn đế thấy khách hàng đã đến thì mừng rỡ.

"Haha, các đệ. Khách quý tới rồi sao!"

Tên nhị ca vẻ mặt nịnh nọt chạy tới.

"Đại ca, ngươi đã bắt được, thật lợi hại. Tuyết Ưng 1600 năm đã rất giảo hoạt."

"Hừ, đúng là rất giảo hoạt, ta phải mai phục nó rất lâu, giá thành không thể rẻ đâu."

Tần Minh làm bộ xuýt xoa tiến tới chỗ con Tuyết Ưng xem xét, lớn tiếng nói:

"Thật tốt, rất phù hợp. Hồng Tuấn, đến lúc rồi đây."

Bốn tên gian tặc cứ nghĩ Tần Minh là khen con Tuyết Ưng nhưng thực ra, hắn động. Tần Minh phóng thích vũ hồn Hỏa Linh Khuyển, cùng lúc là trên thân sáng lên sáu cái hồn hoàn hai vàng hai tím hai đen. Hồng Tuấn phóng thích vũ hồn Hỏa Phượng Hoàng hồn hoàn hai vàng một tím.


Mắt thấy là một tên hồn đế, bốn tên gian tặc thoáng kinh ngạc nhưng khi nhìn đến Hồng Tuấn chỉ là hồn tôn, bọn hắn lại cười ha hả.

Tên đại ca khoanh tay đứng nhìn Tần Minh với ánh mắt khép hờ.

"Một tên hồn đế cũng đòi đấu với bốn người chúng ta?"

Tên nhị ca thấy đại ca không muốn động thì tranh thủ nhanh chân bước lên nịnh nọt tên đại ca:

"Đại ca, trông hắn còn trẻ như vậy, chắc chắn cũng mới vào hồn đế. Là một gã tay mơ sao dám xứng đánh với đại ca chứ. Để ba đứa tụi em xử nó."

Vẻ mặt hớn hở, tên tam ca cũng lên tiếng.

"Đại ca, nhị ca nói đúng đấy, đại ca cứ nghỉ ngơi đi. Tên hồn tôn thì không cần để ý, một chút xíu hồn kĩ nó đã phải tè ra quần ấy chứ, còn mỗi tên hồn đế tay mơ mà thôi."

Tên đại ca được tâng bốc trên trời thì vô cùng khoái chí, ngửa mặt cười lớn.

"Hahaha, các đệ đúng là hảo huynh đệ của ta, quay về chúng ta tới Túy Tiên Các hahaha!"

"Có ai nói cho các ngươi biết, nói nhiều thêm một câu cũng có thể chết. Rất khó coi?"

Bọn chúng đang khoái chí vui vẻ, bỗng từ trong không trung vang lên một giọng nói của nữ tử, bốn tên gian tặc nghe mới đầu là trong trẻo dễ thương nhưng ẩn trong đó lọt vào tai lại khiến chúng không tự chủ mà toàn thân rét run, giật bắn mình quay đầu, vũ hồn phóng thích.

Tần Minh nghe giọng nói lại là một cảm giác vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ một từ phát ra trái tim hắn đã nhảy loạn lên gia tăng nhịp đập. Người có thể làm Tần Minh có cảm xúc ấy, chỉ có Nana mà thôi.

Một nữ tử nhỏ bé đang chầm chậm bước qua những dây leo nâng đỡ cao trên mặt đất, từng lớp cây thấp phía dưới không thể cản bước chân cô ta, tóc và váy trắng vì hồn lực cường đại mà vô ý ở bên người tung bay, đôi mắt đã biến lên ánh sáng hồng như lưu ly bảo thạch, sau lưng cô ta là vô số dây leo vung vẩy như những con rắn đang chực chờ cắn xé lấy con mồi phía trước.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, không cảm nhận được chút gì hồn lực uy áp trên người cô ta, nhưng không cảm nhận lại đem đến cho dù là hồn đế bốn tên gian tặc không ngừng mà run rẩy. Không cảm nhận được là vì sao? Là vì đối phương quá cường đại.

"Là, là ma nữ sao?" Tên nhỏ nhất trong bốn tên nặn mãi mới ra lời. Ba tên kia thì bị lời nói của hắn cấp dọa sợ, đứng nép mình một góc, thật sự là có ma nữ?


Nana bước đến gần bốn tên đó, ánh mắt kiêu ngạo nhìn từ phía trên xuống, đôi môi đỏ khẽ cong lên, mở miệng phát ra âm thanh làm chấn động cả khu rừng.

"Hahaha! Ta diễn hết nổi rồi Tam ca. Buồn cười quá haha."

"Nana, đang đến đoạn hay mà, ngươi nhìn bốn tên đó bị ngươi làm cho mê muội luôn rồi kìa, ngươi đích thực là một ma nữ." Áo Tư Ca một vẻ mất hứng đi tới.

Nana gãi đầu cười.

"Xin lỗi nhị ca, ta buồn cười quá, phá hỏng kế hoạch của Tam ca rồi."

Ngoảnh mặt nhìn bốn tên gian tặc đang ngơ ngác, Nana tát thật mạnh cho mỗi tên một cái.

"Tỉnh! Tỉnh dậy đánh nhau nào."

Bốn tên gian tặc hoàn hồn hiểu ra chuyện gì bấy giờ mới tức giận vung tay bắt lấy Nana, nhưng Nana đã được một dây Lam Ngân Thảo kéo nhanh đến bên người Đường Tam tránh thoát, Đường Tam lên tiếng trách móc.

"Bị lộ rồi còn cố chọc tức bọn nó hả, suýt nữa thì lớn chuyện rồi đấy!"

"Có thêm tám thằng như thế cũng không đụng được ta!" Nana ngạo mạn khoanh tay nói.

Đường Tam cốc cho Nana một cái thật mạnh.

"Tính khí thật khó coi."

"Tam ca, câu này ta dùng để chửi người mà, sao lại thành dùng cho ta rồi?" Nana đã nhe nanh phóng vuốt.

Tiểu Vũ thấy sắp có nội chiến, nhanh chóng chạy lại ngăn cản.

"Được rồi, không cho ca ca mắng bát muội. Nhìn bốn tên kia là muốn nuốt sống Nana rồi đấy!" Tiểu Vũ hất cằm chỉ bốn tên gian tặc đang chuẩn bị phóng thích hồn kĩ.

Tần Minh ngơ ngác nhìn Nana từ lúc mới xuất hiện tới giờ, hắn cảm thấy Nana thật lạ, thật xa. Dường như chính là như lúc hắn mới gặp cô lần đầu tiên, ngang tàn và đối với hắn... vô cảm. Hắn thật lo lắng: Nana, ngươi đã xảy ra chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận