Nhìn lòng bàn tay của bản thân đang nhuốm máu lúc tên cai vệ phun ra hoàn hồn lại, chính tay một quyền khiến một hồn sư cận kề cái chết may có người giúp không tên canh cổng thật sự có thể coi là người chết rồi
Người đàn ông trung niên vừa hô cứu người canh cổng quay lại nói"
-Thưa lão, có thể cho tôi xem giấy chứng nhận của võ hồn điện được không? Dù ta không phải bảo vệ nhưng cũng có chút nhận biết về giấy chứng nhận
Lão Kiệt đưa giấy, người đàn ông trung niên xem đi xem lại giấy chứng nhận một lúc thì gật đầu xác nhận, để an tâm tên trung niên đó liền nói:
- Lão có thể về rồi, tôi sẽ đưa hai đứa đi đăng ký ngài có thể về được rồi
Tay đút hai đồng kim hồn tệ cho lão Kiệt rồi thầm thì chuyện gì đó xong liền dẫn cả hai vào trong
* Trong học viện
Đường Tam hướng về người gọi là đại sư mà nói:
- Đa tạ vị sư phụ này đã giúp chúng ta tránh được cái phiền phức này! nếu không thật sự rất khó giải quyết được vấn đề khó giải này
Tiếng cười nhạt, ngoảnh mặt lại nhìn Đường Tam:
-Sư phụ? Ta không phải sư phụ của học viện này
Đường Tam hơi bất ngờ lại liền hỏi lại:
-Không phải sư phụ? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?
Đại sư lắc lắc đầu, hắn luôn luôn không hề có tính nhẫn nại với người khác nhưng hôm nay lại phá lệ khoan dung khi nhớ lại tên canh cửa cận kề cái chết và lời hoảng hốt của trị liệu sư và ánh mắt nhìn nắm đấm chưa rửa qua cảm thấy hơi khiếp khiếp, lại lộ ra một nụ cười khổ cũng nỗi lòng mà không ai biết:
-Ai nói nhất định phải là sư phụ của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?
Đường Tam chợt nói như đã biết gì đó:
-Ta hiểu được rồi, vậy ngài nhất định là hiệu trưởng của học viện, hoặc là lãnh đạo cấp cao ở học viện đúng không?
Đại sư sau khi nghe lời nói của Đường Tam thấy hơi buồn cười liền giải đáp thắc mắc:
-Ngươi là một đứa nhỏ sáu tuổi, nhưng lại rất thông minh.
Bất quá, ngươi vẫn chính là vẫn còn đoán lệch nhiều lắm.
Đường Nhị im hơi lặng tiếng nãy giờ đột lên tiếng đột ngột khiến cả hai người giật mình:
-Thế ngài đại sư đây đang có chức vụ gì ở đây vậy?
Miệng đại sự liền mở ra bình tĩnh khi cái ảnh tên cai vệ lại lướt qua trí nhớ:
- Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi, cái danh đại sư chỉ dùng để trêu đùa ta mà thôi nhưng tạm thời,gọi ta là Đại sư đi.
Mọi người đều xưng hô với ta như vậy.
Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình.
Sau lời nói này thì khuân mặt của Đường Tam có chút thất vọng nhưng những lời sau đó có thể coi là một điều bất ngờ:
-Thiên phú dị bẩm, lại vô cùng thông minh xem ra ta thật sự phải cố chấp 1 lần.
Nói thế nào cũng là người thứ 3 và thứ 4 trong 300 năm qua có Song Sinh võ hồn
Tay trái của Đường Tam thật sự đang chuẩn bị dùng ám khí Đường Nhị thì chân sau nhún xuống chuẩn bị lực bật, tay nắm thành quyền Kim quang.
Sống lưng hơi lạnh Đại sư kia quay lại giải thích:
-Có phải cả hai người đều tò mò tại sao ta có thể biết các ngươi sở hữu Võ hồn song sinh?
Tay đưa tờ giấy chứng minh xác nhận của võ hồn điện lên nói tiếp:
-Chính nhờ tờ giấy này.
Ta đã từng điều tra tất cả những người có Võ Hồn Lam Ngân Thảo trong toàn bộ các năm, trong đó chỉ có 26 người có hồn lực mà trong đó chỉ có một kẻ có nổi hồn lực cấp 1.
Mà ở đây thậm chí có hồn lực cấp 7 với cấp 10.
Theo một điều trong "Thập đại lực cạnh tranh chủ yếu của Võ Hồn" mà ta nghiên cứu thì hồn lực cao thấp đều dựa vào tố chất của võ hồn mà Lam Ngân Thảo thật sự không đáp ứng được.
Từ đó ta có thể khẳng định cả hai đứa còn một võ hồn khác, hơn nữa nó vô cùng mạnh mẽ
*Sau một đống thao tác
Đường Tam gật gật, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Đại sư trong lúc đó, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy.