Buổi tối trở lại khách sạn, Hạ Thính Nam nhận được lời mời chơi game của Thang Thành.
Cô nhớ đúng là rất lâu rồi mình không chơi game nên mới đồng ý.
Hạ Thính Nam mở mic, lúc đi lấy tai nghe thì phát hiện tai nghe hết pin, vì vậy cô đành phải mở loa ngoài, trong lòng nghĩ dù sao Từ Bỉnh Nhiên và Thang Thành cũng biết nhau.
Hạ Thính Nam: “Nghe__” được không?
“Xuống đường dưới.” Thanh Thành nói.
Từ Bỉnh Nhiên lập tức quay đầu lại nhìn: “Thang Thành?”
Thang Thành: “Ai đó?”
Hạ Thính Nam chưa kịp nói xong một câu, Từ Bỉnh Nhiên đã giật điện thoại của cô rồi.
Từ Bỉnh Nhiên: “Tôi.”
Thang Thành: “Solo.”
“Được.”
Hạ Thính Nam: “………”
Rốt cuộc giữa hai người này có cừu hận gì mà cứ gặp nhau là phải solo.
Cô bước xuống giường rồi trèo lên giường của Từ Bỉnh Nhiên, dựa vào cánh tay xem anh chơi game.
Thao tác ngón tay của Từ Bỉnh Nhiên bỗng dừng lại, anh cụp mắt nhìn xuống, không biết là đang nhìn cô hay nhìn màn hình điện thoại.
“Này, anh tập trung đi.” Hạ Thính Nam nóng vội ấn màn hình điện thoại.
Từ Bỉnh Nhiên đưa điện thoại cho cô: “Em chơi đi.”
Thang Thành ở đầu bên kia lên tiếng: “Anh sợ rồi à?”
Vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên không có cảm xúc, một lần nữa cầm điện thoại của Hạ Thính Nam, bắt đầu chơi game một cách chăm chú.
Trận chiến này giằng co rất lâu, hai người cứ tôi chém một nhát anh chém một nhát, thanh máu vẫn luôn tương đương, ngang tài ngang sức.
Dù là Từ Bỉnh Nhiên bị chém hay Thang Thành bị chém thì Hạ Thính Nam vẫn rất căng thẳng, tay luôm siết góc chăn, chiếc chăn trong tay cô bị vo lại như một quả bóng từ lúc nào không hay.
Cuối cùng người chiến thắng là Từ Bỉnh Nhiên, một phần là do kỹ năng, nhưng cũng có một phần là do may mắn.
Từ Bỉnh Nhiên trả lại điện thoại cho Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam và Thang Thành chơi thêm vài trận nữa, song sau khi bị Từ Bỉnh Nhiên đánh bại, có vẻ Thang Thành không hào hứng lắm.
“Rốt cuộc tại sao lần nào hai người cũng solo thế?” Hạ Thính Nam tò mò hỏi.
Thang Thành: “Hỏi anh ta đi.”
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không biết tại sao.
Hôm đó anh nói với Thang Thành rằng Hạ Thính Nam có việc nên không thể vào game, nhờ anh vào game làm nhiệm vụ với Thang Thành.
Nhưng mà kỹ năng của Thang Thành thật sự quá tệ, vì vậy sau khi trận đấu kết thúc anh đã tố cáo hành vi của Thang Thành.
Không ngờ tố cáo của anh lại được hệ thống ghi nhận, Thang Thành bị cấm chơi ba ngày.
Từ ngày hôm đó Thang Thành bắt đầu ghi thù anh.
Hạ Thính Nam liếc nhìn Từ Bỉnh Nhiên, rất có thể đã xảy ra chuyện này.
Kỹ năng của Thang Thành đúng là quá tệ, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều, cơ bản có thể coi như tiến bộ vượt bậc.
Hạ Thính Nam tập trung chơi game không hề phân tâm chút nào, vì vậy Từ Bỉnh Nhiên đành mang quần áo đi tắm.
Cuối cùng Hạ Thính Nam cũng không phải khó xử khi đứng ở phe trung lập xem Từ Bỉnh Nhiên và Thang Thành solo nữa.
Lúc Từ Bỉnh Nhiên tắm xong đi ra, Hạ Thính Nam vẫn đang chơi game, hơn nữa trận đấu còn có vẻ vô cùng khốc liệt, tiếng nói chuyện của Hạ Thính Nam và Thang Thành rất lớn.
Từ Bỉnh Nhiên mở TV xem tin tức, chị phát thanh viên quen thuộc đang nói về những sự kiện gần đây.
Có điều Từ Bỉnh Nhiên chẳng xem được gì, giọng nói phấn khích của Hạ Thính Nam cứ lọt vào tai anh.
Ngoài ra còn có giọng nói khó chịu như vịt kêu của Thang Thành vang lên không ngừng, lấn át cả âm thanh của người dẫn chương trình.
Sao Thang Thành không câm miệng lại?
Anh nghĩ vậy, sau đó giảm âm lượng TV, quay đầu nhìn Hạ Thính Nam.
Có vẻ cô đang rất vui vì thắng trấn đấu vừa rồi, luôn miệng khen ngợi Thang Thành.
Thang Thành: “Cảm ơn nhé, vừa nãy cậu cũng chơi rất hay.”
Hạ Thính Nam bật cười.
“À đúng rồi, kết quả thi của cậu thế nào?”
“Vẫn vậy thôi.”
“Cậu định điền nguyện vọng vào trường gì thế, hay là…”
“Xoạt—–”
Từ Bỉnh Nhiên đột ngột đứng dậy, chui vào chăn ôm lấy eo cô, cong hai chân dính lấy chân của Hạ Thính Nam, sau đó gối đầu lên đùi cô.
Hạ Thính Nam giật mình: “Sao vậy?”
Thang Thành ở đầu bên kia điện thoại: “Sao?”
Hạ Thính Nam: “À, không phải nói cậu đâu, mình còn có việc, thoát game trước đây.”
Không đợi Thang Thành nói thêm gì nữa, cô vội tắt mic, thoát trò chơi rồi đặt điện thoại xuống gối.
Cô xoa đầu Từ Bỉnh Nhiên, không chắc chắn hỏi: “Anh không thoải mái à?”
Hình như trán hơn nóng, hay là anh bị sốt? Chắc là không đâu, vừa nãy vẫn bình thường, làm gì có biểu hiện nào.
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu, ôm cô càng chặt, mái tóc mềm mại vô tình cọ vào eo Hạ Thính Nam khiến cô ngứa ngáy.
Hạ Thính Nam mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra, lần cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên thế này là lúc anh uống say ở buổi liên hoan tốt nghiệp cấp 3.
Nhưng tối nay đâu có uống rượu, cùng lắm trên đường về có mua một chai Sprite.
Chẳng lẽ là một chai Sprite giả?
Từ Bỉnh Nhiên vùi đầu vào sâu hơn, Hạ Thính Nam hoàn toàn không thấy rõ mặt anh, nhưng cô có thể lờ mờ nhận ra gân xanh trên cần cổ đỏ bừng.
Eo cô bị hai cánh tay ôm nóng ran, bụng dưới như bị một cái lò sưởi bao lấy.
“Rốt cuộc anh bị làm sao?” Cô hơi lo lắng.
“…….” Anh không trả lời.
Hạ Thính Nam chợt hỏi: “Hay là anh buồn ngủ?”
Bây giờ sắp mười một rồi, bình thường Từ Bỉnh Nhiên hay đi ngủ lúc mười rưỡi.
Từ Bỉnh Nhiên không ngẩng đầu lên, chậm rãi gật đầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, “Sao anh không nói sớm, anh mà nói em đã không chơi game.”
Hạ Thính Nam vẫn chưa tắm, kéo cánh tay Từ Bỉnh Nhiên ý bảo anh buông ra.
Lúc này Từ Bỉnh Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thính Nam: “Hạ Thính Nam, đêm qua anh lại mất ngủ.”
Hạ Thính Nam không hiểu ý anh.
Anh mở miệng, hơi hối hận, cảm thấy bản thân không giống chính mình, nói: “Thôi bỏ đi.”
Từ Bỉnh Nhiên từ từ buông cô ra, vẻ mặt hơi căng thẳng, dưới mắt có quầng thâm, nhìn không có sức lực.
Anh không nói dối Hạ Thính Nam, anh thật sự ngủ không ngon.
Nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của Từ Bỉnh Nhiên, lại nghĩ lại những điều mình đã nói, cuối cùng Hạ Thính Nam cũng hiểu ra gì đó.
Hạ Thính Nam nhìn Từ Bỉnh Nhiên với vẻ mặt khó tin: “Từ Bỉnh Nhiên, anh hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn còn muốn em ru ngủ hả?”
Lúc hai người còn nhỏ không hiểu chuyện nói đùa thì cũng thôi đi, bây giờ cả hai đều trưởng thành, làm sao cô có thể ru anh ngủ được.
Từ Bỉnh Nhiên đính chính: “Mới hai mươi mốt.”
Sinh nhật Từ Bỉnh Nhiên cách đây không lâu, còn được Hạ Thính Nam tặng một đôi giày.
Thực tế Hạ Thính Nam không chỉ thích đón sinh nhật của mình, mỗi năm đều nhắc nhở Từ Bỉnh Nhiên chuẩn bị quà cho cô, mà cô còn thích tổ chức sinh nhật cho người khác.
Sinh nhật của nhiều người bạn đều được cô đánh dấu trên điện thoại, đến ngày sẽ mua quà cho họ.
Cũng khó trách Hạ Thính Nam được nhiều người yêu quý.
Cô luôn đối xử chân thành với mọi người và khiến họ cảm thấy họ quan trọng với cô.
“Hai mươi mốt không phải là hơn hai mươi à? Anh…..
Em phục rồi!” Cô dựng ngón cái với anh.
Từ Bỉnh Nhiên vô cảm bước ra khỏi giường.
Vẫn là Hạ Thính Nam mềm lòng, cam chịu ôm lấy anh, bất lực nói: “Thôi bỏ đi, đợi em tắm đã.”.