Ngày thi cấp ba diễn ra vào một ngày mưa tầm tã, nhưng lượng nước ít khiến người khác cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
Những ngọn núi và nhà cao tầng phía xa chìm trong sương mù, không thể thấy rõ ranh giới với mặt đất.
Từ Bỉnh Nhiên không đưa Hạ Thính Nam đi thi, bởi vì 9 giờ cô mới vào thi, trong khi 7 giờ Từ Bỉnh Nhiên đã phải đi học.
Tuy nhiên đêm trước đó, anh đã ôm cô cổ vũ: “Thi tốt nhé, thi xong anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Cả người Hạ Thính Nam lập tức tràn đầy năng lượng, sáng đi trên đường vẫn miệt mài mở sách ra đọc.
Còn ít nhất nửa tháng nữa Từ Bỉnh Nhiên mới thi cuối kì, vì vậy bầu không khí trong lớp cũng không quá căng thẳng.
Tất cả mọi người đều đã quen tham gia thi cử, ngoài trừ thi đại học, các kì thi khác không thể khiến họ áp lực.
Chương Hựu Trình hỏi anh cuối tuần có muốn ra ngoài thư giãn không, anh đáp anh phải làm việc khác rồi.
Chương Hựu Trình là một người tương đối hoạt bát, từ trước đến nay chưa từng bỏ cuộc vì Từ Bỉnh Nhiên kiệm lời.
Nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên nói vậy, anh ta thắc mắc: “Cậu thì có chuyện gì chứ, cả ngày chỉ ở trong nhà.
Bọn mình định đi ăn thử quán lẩu mới mở ở đường Vọng Giang, cậu không đi thật à?”
Từ Bỉnh Nhiên gõ bút xuống bàn, “Vậy để tôi dẫn theo bạn.”
“Ai vậy?” Anh ta thật sự không biết Từ Bỉnh Nhiên có thể dẫn ai.
“Hạ Thính Nam.”
“Ồ! Là em gái hàng xóm của cậu phải không? Vậy dẫn đi đi, cô bé đó rất đáng yêu.”
Chương Hựu Trình cười nói, cảm thấy vô cùng hứng thú với cô hàng xóm của Từ Bỉnh Nhiên.
Đáng yêu á? Từ Bỉnh Nhiên từ chối cho ý kiến.
Trước khi lên cấp hai, anh chỉ thấy Hạ Thính Nam —— phiền phức, dẫu bây giờ thi thoảng cũng có cảm giác này.
Hồi còn bé, mặt Hạ Thính Nam tròn đến mức không có từ nào có thể diễn tả được.
Ba Từ rất thích cô, theo lời ông nói là “Con gái là để cưng chiều, con trai là để dẫn đi cày cuốc.” Mặc dù chán nản vì mình không sinh được con gái, nhưng cuối cùng ông vẫn không nỡ để Từ Bỉnh Nhiên ra ruộng cuốc đất.
Ba Từ thường xuyên đưa Hạ Thính Nam sang nhà chơi, nhưng so với ba mẹ Từ, Hạ Thính Nam thích bám lấy Từ Bỉnh Nhiên – người không chênh lệch nhiều tuổi hơn.
Thuở nhỏ, Hạ Thính Nam rất thích chơi xếp gỗ, ngoài ra còn thích đặt tên cho chúng, ví dụ như màu hồng gọi là Mỹ Mỹ, màu xanh là Tinh Linh, màu đỏ là Spider Man… Dù sao từ nội đến ngoại, là người hay không phải người đều rất chiều chuộng cô.
Lúc đó, Từ Bỉnh Nhiên khá ít nói, lẳng lặng chơi với cô vài năm, cũng ngấm ngầm chấp nhận việc đặt tên sặc mùi “tẩy não” kia.
Việc này dẫn tới vài năm sau, cứ nhìn thấy gỗ, mặc dù trong lòng kháng cự nhưng đầu anh lại nhảy ra mấy cái tên kì quái.
Sau này lớn hơn một chút, Hạ Thính Nam không thích xếp gỗ nữa mà chuyển sang đồ chơi điện tử.
Lần nào ba mẹ dẫn cô sang nhà họ Từ, cô đều chạy vào Từ Bỉnh Nhiên chơi game và xem video trên máy tính.
Có một ngày, bạn Từ Bỉnh Nhiên đến nhà anh làm bài tập nhóm, cả đám phát hiện trong máy tính của Từ Bỉnh Nhiên có một đống phần mềm không đứng đắn, thậm chí mấy website quảng cáo “Chồng không ở nhà, người vợ cô đơn…” còn thường xuyên nhảy ra.
Họ tỏ ra khiếp sợ khiến Từ Bỉnh Nhiên vô cùng bất lực.
Sau đấy, Từ Bỉnh Nhiên tức giận quyết định đặt mật khẩu máy tính, dù Hạ Thính Nam van nài thế nào, anh cũng không cho cô biết mật khẩu.
Lúc tan học trời đã tạnh mưa, Từ Bỉnh Nhiên xuống nhà xe tìm xe đạp của mình.
Anh nghĩ Hạ Thính Nam chắc đã thi xong và về đến nhà không cần anh đón, không ngờ ra đến cổng lại thấy Hạ Thính Nam đang đợi ở đó.
Hạ Thính Nam phàn nàn: “Sao bây giờ anh mới ra.” Chân cô bị muỗi đốt mấy lần rồi.
Từ Bỉnh Nhiên cau mày nhìn về phía đôi chân sưng đỏ của cô, “Thi xong sao không về nhà, đứng đây làm gì?”
“Em chờ anh về cùng mà!”
“Chờ anh làm gì, lần sau cứ về trước đi.” Anh nói: “Lên xe.”
Mấy bạn cùng lớp đi ngang qua, nháy mắt ra hiệu với Từ Bỉnh Nhiên, “Đây là ai thế?”
Hạ Thính Nam thấy vậy thì khó chịu ra mặt, mất hứng nói: “Từ Bỉnh Nhiên là anh em, vậy các anh nghĩ em là ai?”
Chuông xe vang lên hai lần, Từ Bỉnh Nhiên chào các bạn, “Đi đây.”
Bạn cùng lớp cười nói: “Không trêu nữa, em gái ghê gớm phết, mình cũng đi đây, bái bai.”
Mùa hạ nóng rực, không có một cơn gió.
Từ Bỉnh Nhiên quan sát thì thấy eo mình bị cô ôm chặt tới mức đổ mồ hôi.
Anh đề nghị: “Đừng ôm chặt như vậy.”
Hạ Thính Nam “Ồ” một tiếng, sau đó lùi ra sau, giả vờ dang tay như ôm lấy gió.
“Cuối cùng cũng thi xong, em muốn ra ngoài chơi!”
Từ Bỉnh Nhiên: “Nói với anh cũng vô ích.”
Hạ Thính Nam tức giận đáp: “Vậy nói với ba mẹ em cũng vô dụng, họ bận rộn cả ngày, toàn để em lẻ loi một mình.”
Công việc của ba Hạ không thể nghỉ liên tiếp nhiều ngày, trừ khi dồn ngày nghỉ phép cả năm vào một, song lãnh đạo chắc chắn sẽ không phê duyệt.
Trong khi đó mẹ Hạ mới được thăng chức, bận tối mày tối mặt ở công ty.
Từ Bỉnh Nhiên im lặng một lúc rồi nói: “Cuối tuần anh dẫn em đi ăn lẩu.”
Nghe vậy, cô lập tức cảm thấy hứng thú, cả người nhích lại, ôm chặt vòng eo gầy gò của Từ Bỉnh Nhiên, hỏi liên tục: “Ở đâu, ở đâu thế? Có phải mới mở trên đường Vọng Giang không? Hay là ở tòa Ngân Thái? Em nhớ quán đó…”
Ồn ào, Hạ Thính Nam thật sự quá ồn ào…
Từ Bỉnh Nhiên bị chặn họng thấy hơi phiền lòng, tranh thủ lúc xe cộ thưa thớt, kéo cánh tay Hạ Thính Nam đang đặt trên lưng mình xuống, “Quán mới mở, muốn ăn thì đi.”
Làm gì có chuyện không muốn ăn… Rất lâu rồi Hạ Thính Nam không được ăn đồ ăn bên ngoài, cả ngày bị ba mẹ ép ăn đồ giàu dinh dưỡng, như kiểu thành tích học tập chịu sự chi phối của đồ ăn.
Buổi tối, ba Hạ về nhà hỏi tình hình thi cử của Hạ Thính Nam.
Hạ Thính Nam trả lời vu vơ, “Câu nào con biết thì con tô, câu nào không biết con cũng tô.”
“Con so đáp án chưa?”
Hạ Thính Nam: “Con không so đáp án đâu, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Ba Hạ luôn bao dung cô, trong mắt ông con gái mình là tốt nhất, cho dù người khác có giỏi đến đâu cũng không liên quan.
“Thính Nam nhà mình vui là được rồi, kết quả không tốt cũng không sao, sau này không kiếm được tiền cũng được, ba nuôi con cả đời.”
“Thật không ạ?” Cô hơi cảm động, “Ba, vậy con muốn mua máy chơi game PSP bản mới nhất.”
Ba Hạ tỉnh táo uống một hớp nước: “Không phải ba Bỉnh Nhiên cũng tặng thằng bé một cái à?? Con sang chơi với nó đi, hai đưa là bạn mà.”
Hạ Thính Nam: “…”
Ba Hạ bị ánh mắt khiển trách của Hạ Thính Nam nhìn đến bức bối, xấu hổ cười đuổi cô về phòng ngủ, “Thôi, mấy giờ rồi, về phòng ngủ sớm đi, biết chưa?”
Hạ Thính Nam không muốn nghe ông nói nữa, xoay người rời đi, dài giọng: “Con biết —— rồi! Cuối tuần con đi ăn lẩu với Từ Bỉnh Nhiên.”
“Đi đi, đi đi.” Đang trong kỳ nghỉ, cô muốn đi chơi ở đâu cũng được.
Hạ Thính Nam vui vẻ chạy đi, lòng mong ngóng mau đến cuối tuần.
Một khi phải chờ đợi gì đó, thời gian đều trôi qua rất chậm, mọi thứ đều trở nên nhàm chán.
Cô chán nản ở nhà chơi hết trò này đến trò khác suốt hai ngày, cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Hạ Thính Nam loay hoay một lúc lâu không biết nên mặc gì, ngồi trong phòng thay ba bốn bộ quần áo mà vẫn chưa đưa ra quyết định.
Từ Bỉnh Nhiên đẩy cửa đi vào đúng lúc cô đang thay quần áo, tay vòng qua đỉnh đầu, để lộ mỗi đôi mắt, nửa người dưới chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót.
Đồ lót mới mua không lâu, lớp vải mỏng không thể che chắn tất cả, những đường cong mịn màng hiện ra rõ nét.
Thoáng cái, hai người đều ngơ ngẩn.
Từ Bỉnh Nhiên yên lặng lùi về sau hai bước đóng cửa lại, “Thay xong ra ngoài nhé.”
Anh tựa vào cửa, mắt nhìn xuống đất, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tường một cái, không biết là đang nghĩ gì.
Hạ Thính Nam vội vàng thay quần áo rồi đi ra, bộ đồ trên người không phải là áo ngắn tay lúc nãy.
Tử Bỉnh Nhiên nhìn hoa văn trên tay áo cô, rất nhanh sau đó đã nhìn sang phía khác, “Đi thôi.”
Cô khoác tay anh, vui vẻ nhảy cẫng lên, “Nhanh lên, em đói rồi.”
Từ Bỉnh Nhiên cau mày gạt tay cô ra “Nóng.”
Hạ Thính Nam kêu: “Hứ.”
Cô rất thích khoác tay người khác, bình thường mỗi giờ ra chơi, cô đều khoác tay các bạn đi vệ sinh.
Mặc dù thường xuyên bị các bạn nam trêu nhưng cô vẫn thấy điều đó bình thường.
Đường Vọng Giang nằm ở phía bắc, thấp thoáng đằng xa là con sông lớn, mưa phùn rả rích không thể làm mặt sông gợn sóng, quán lẩu nằm ở cuối đường, đối diện một ngã tư.
Hai người họ là người đến muộn nhất, suy cho cùng cũng là do Hạ Thính Nam lề mề, vừa ra đến cửa đã kêu đau bụng muốn lên nhà đi vệ sinh, ngồi lì ở bồn.
Cô đi theo sát Từ Bỉnh Nhiên, điều hòa không khí trong quán lạnh đến mức làm cô run nhẹ.
Từ Bỉnh Nhiên sờ tay cô, ừ, hơi lạnh.
Thế là anh đi nhanh hơn.
Ồ.
Tiếng người phục vụ ngoài cửa quá lớn, Hạ Thính Nam nhón chân kéo Từ Bỉnh Nhiên xuống nói nhỏ, toàn bộ hơi thở đều phả vào gáy anh.
Từ Bỉnh Nhiên khó chịu nghiêng đầu né tránh.
Chương Hựu Trình vô cùng tinh mắt, thoáng cái đã thấy bọn họ, “Ơ, dẫn em gái tới thật à? Nhanh lên, đồ ăn đã lên hết rồi.”
Hạ Thính Nam mở mắt nhìn vào thì thấy một bàn đầy người, nam nữ đủ cả.
Cô chỉ nhận ra Chương Hựu Trình, bởi vì thỉnh thoảng anh ta sẽ đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi.
À, ngoài ra còn có Thang Xảo Xảo, hôm đó cô lén vào trang cá nhân xem ảnh cô ấy, thật sự rất đẹp, cô ước mình cũng có thể đẹp như vậy.
Từ Bỉnh Nhiên vỗ nhẹ vào lưng cô “Qua đó ngồi đi.”.