Đầu Lâu Hoa Hồng


Từ Bỉnh Nhiên lại đi công tác, anh được lãnh đạo phân công đi khảo sát thực tế ở các vùng trong thành phố, mấy ngày qua Hạ Thịnh Nam không hề gặp ai, trong lòng cô dâng lên cảm giác khó tả, tựa như trút được gánh nặng nhưng có chút không quen.
Gần đây Trần Xuyến khá rảnh nên cô ấy quyết định tổ chức sinh nhật bù cho Hạ Thính Nam.
“Hạ Thính Nam, cậu có gạt mình chuyện gì không?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
Hạ Thính Nam đang định thổi nến thì bỗng dưng nín thở mìnhi nỗi ho khan: “Sao cậu nói thế?”
Cô ấy kỳ quái nói: “Mình chỉ hỏi cậu đôi chuyện thôi mà, tại dạo này trông da dẻ cậu đẹp hơn nhiều, hay cậu trốn mình đi làm đẹp đấy?”
Hạ Thính Nam không nói nên lời, tiếp tục công cuộc thổi nến, sau đó cô cắt bánh kem cùng Trần Xuyến.
Trần Xuyến trêu ghẹo: “Gần đây mình thấy tần suất cậu đăng tin trên vòng bạn bè hơi ít nha, chẳng giống Hạ Thính Nam tẹo nào.”
Hạ Thính Nam phát hiện cô không thể kìm lòng nổi, đặc biệt là khi giáp mặt với cô nàng Trần Xuyến, ngoại trừ Từ Bỉnh Nhiên thì người cô thân nhất từ tấm bé mìnhi giờ chính là Trần Xuyến, người cô luôn tâm sự mọi điều.
Cô suy tư một chút rồi kể: “Mình có một người bạn, cô ấy mới yêu…”
Câu chuyện mở đầu bằng cụm từ “Một người bạn”, trông Trần Xuyến nghe cô kể vô cùng miễn cưỡng, cô ấy toàn ừ ừ à à trả lời, nhưng càng nghe cô ấy càng thấy quái quái, mặt mày cô ấy bỗng dưng lạnh băng, lạnh lùng cắt ngang Hạ Thính Nam: “Cậu đừng nhủ người bạn đó là cậu nhé.”
Hạ Thính Nam: ….
Không hổ danh là Trần Xuyến, người thứ tư trên thế giới hiểu rõ cô.
Trần Xuyến khiếp sợ: “Vì thế, cậu hẹn hò với Từ Bỉnh Nhiên?”
Hạ Thính Nam chậm rãi “Ừ” một tiếng.
Trần Xuyến cảm giác cô ấy đang lắng nghe một câu chuyện hoang đường nào đấy: “Cậu không lừa mình chứ?”
“Mình lừa cậu làm gì?”
Trần Xuyến dành tận hai mươi phút để tiêu hóa sự thật này, sau đó nói: “Vậy hai cậu mìnhi bước nào rồi hả?”
Khuôn mặt Hạ Thính Nam sượng trân: “Bước gì cơ?”
“Bước cái gì mà bước? Định chơi nối từ à? Khai báo trung thực sẽ được khoan hồng.”
Hạ Thính Nam vô thức đưa tay che miệng, Trần Xuyến vốn là một cô gái sành sỏi sự đời nên cô ấy lập tức phản ứng: “Hôn á? Nhanh gớm?”
……..

Khi ấy Hạ Thính Nam chẳng phản ứng gì, chỉ mải ngơ ngác nhìn thẳng Từ Bỉnh Nhiên đang nhắm nghiền mắt, tuy nhiên cô không thể thấy đôi mắt trong veo mà chỉ có thể ngắm hàng mi dài của anh, một sợi hai sợi….

Mỗi sợi mi run rẩy liên tục, vừa sốt sắng vừa chân thành.
Mãi đến tận lúc anh lùi lại cô mới phản ứng.
Đèn sáng.
Hai người đứng lặng một lát, không hề nhìn đối phương , và tiếp tục ngồi xuống ăn cơm tối như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trên bàn cơm mẹ Hạ lại nhắc chuyện tìm đối tượng xem mắt cho cô, bà hết hỏi cơ quan Từ Bỉnh Nhiên có cậu nào tốt không để giới thiệu họ với Hạ Thính Nam, rồi hát bài ca quở trách Hạ Thính Nam, chê cô bảo thủ này nọ, hai người không thể hiểu nổi vì sao con gái không chịu kết hôn, gả chồng.
Hiếm khi Hạ Thính Nam không phản bác, cô im lặng bới cơm ra bát.
Từ Bỉnh Nhiên ăn được một nửa thì cơ quan có việc đột xuất, anh đành phải đi trước, mãi đến tối muộn mới về nhà.
Vừa trở về anh đã nôn nóng đi gặp Hạ Thính Nam nhưng cô không mở cửa sổ, anh bèn gửi tin nhắn, Hạ Thính Nam quắn quíu mãi không trả lời tin nhắn, có lẽ Từ Bỉnh Nhiên hiểu lầm chuyện gì đó, anh lập tức gọi điện thoại cho cô, tiếng chuông điện thoại đổ liên tục.
Nhắc máy, cô nghe anh bảo: Hạ Thính Nam, mở cửa sổ.
Hạ Thính Nam hỏi anh làm sao vậy, cô nói cô rất mệt muốn đi ngủ, cô sắp gục mìnhi nơi rồi.
Giọng nói Từ Bỉnh Nhiên trầm thấp: Để anh nhìn em một lát.
Cô đáp: Chẳng phải lúc ăn cơm mới nhìn à?
Đầu bên kia lặng thinh một hồi: Hạ Thính Nam, chớ tránh anh.
Trong lòng Hạ Thính Nam nóng như lửa đốt, lập tức phản pháo: Em không có!
Anh không nói gì, trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở, và những cơn gió thi thoảng bay qua, cõ lẽ Từ Bỉnh Nhiên đang đứng ở ban công gọi điện thoại, âm thanh ấy khiến cô rạo rực, tựa ngọn gió lùa vào cửa trái tim, cô vội vã cầm điện thoại cách xa mình.
“Hạ Thính Nam, anh không cố ý.” Từ Bỉnh Nhiên bỗng nói, ý thức được câu nói ban nãy mang hàm ý khác, anh nhanh chóng sửa lời: “Không phải, là anh cố ý, anh…” Anh nghẹn cứng họng bèn tắt văn ngay lập tức.
Hạ Thính Nam muốn cười, và sau đấy cô chẳng nhịn nổi mà cười thành tiếng.
Nghe được tiếng cười khanh khách của cô, Từ Bỉnh Nhiên tỉnh táo hơn hẳn, nhỏ giọng thì thầm: “Anh xin lỗi.”
Thật ra khi hôn xong anh đã bắt đầu hối hận rồi, cảm giác bản thân anh khá vội vàng, nhưng thấy Hạ Thính Nam như vậy, anh kìm lòng không đặng.

Anh rất muốn hôn cô, hôn nhiều vô kể.
Hạ Thính Nam cầm điện thoại xa hơn một chút, rục rịch kiểm tra cửa sổ, cửa sổ đã đóng chặt, cô dựa vào tường đứng yên bất động như thể cô có thể trông thấy người đàn ông đang đứng trên ban công qua tấm rèm bằng vải kaki.
“Mai anh đi công tác.”
“Ừ…” Cô dùng ngón tay khẩy bức tường.
Từ Bỉnh Nhiên gặp lại lần nữa: “Em đừng trốn anh.”
“Em không có.” Cô đổi tay cầm điện thoại, sau lại đổi thành tay cũ, cô cảm thấy gò má và tai áp vào màn hình điện thoại như muốn đổ mồ hôi: “Em có giận đâu, em chỉ thấy chúng mình tiến triển hơi nhanh thôi, chúng mình mới nói chuyện được một tháng, đương nhiên, ý em không phải là quen lâu thì mới được làm chuyện ấy, nhưng anh…, nụ hôn đầu của em… anh cũng nên hỏi han trước chứ.” Cô nói năng lộn xộn.
Từ Bỉnh Nhiên bắt lệch trọng điểm: “Nụ hôn đầu? Thế cái ở hành lang…”
“Cái đó là tai nạn! Không tính! Anh mau quên cho em.” Cô cả giận nói, một nụ hôn đầu diễn ra trong sự bất ngờ, lúng túng, không hoàn mỹ sao có thể tính….

Nói chung đó không tính là nụ hôn đầu.
Từ Bỉnh Nhiên im lặng vài giây, sau đấy đáp: “Nhưng trong cuốn tiểu thuyết của em —–“
Hạ Thính Nam rít gào: “Từ Bỉnh Nhiên! Anh dám xem trộm tiểu thuyết của em!”
Cô biết mà! Cô biết mà! Hồi còn nhỏ không tìm được chỗ để giấu tiểu thuyết, vì sợ mẹ Hạ phát hiện, cô bèn giấu trên giá sách trong phòng Từ Bỉnh Nhiên, ép anh thề độc rằng anh sẽ không đọc lén, nếu anh đọc lén thì đi vệ sinh hết giấy, ăn mì tôm không gia vị, bị cắt mạng, nhưng nguyền rủa ác độc đến thế, cuối cùng anh vẫn xem trộm! Cô biết tỏng!
Lần này mìnhi lượt Từ Bỉnh Nhiên im lặng, Hạ Thính Nam không nung nấu ý định buông tha anh, giọng điệu tàn nhẫn: “Tại sao bây giờ anh còn nhớ nội dung trong sách, đừng bảo em anh biến nó thành sổ tay yêu đương nha? Anh điên rồi? Nếu anh tham khảo mấy cái đó thì dù anh có biến thành người tốc độ anh cũng không theo đuổi được em đâu! Em mở cửa sổ, anh trả hết tất cả quá khứ và tiểu thuyết lại cho em.”
“……”
“Từ Bỉnh Nhiên!”
“Anh mới đọc được nửa cuốn, chờ anh thu dọn rồi anh đưa chúng cho em nhé,” Những cuốn sách kia anh không tài nào nuốt nổi, anh bắt đắc dĩ thở dài, hỏi lại cô, “Được không?”
Cơn giận của Hạ Thính Nam lắng xuống.
Trước khi cúp máy, anh dặn: “Hạ Thính Nam, chăm sóc bản thân thật tốt, chờ anh trở về.”
…….

Chỉ vì một câu nói vu vơ mà nguyên một đêm Hạ Thính Nam mơ phải một giấc mộng kỳ quái, cô mơ thấy cô đứng đầu ngọn gió, khắp nơi chìm trong lạnh lẽo, chỉ có mỗi trái tim nóng bỏng.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh giấc, cô phát hiện chiếc chăn kẹp giữa hai chân nằm trên mắt đất, cô vinh quang cảm lạnh.
Mấy ngày này Hạ Thính Nam vô cùng đau khổ, nhiệt độ giảm đột ngột, cô ốm mãi không chịu khỏe, mỗi ngày đều uống 2000 ml nước nóng cũng không thuyên giảm, trông cô y hệt cô hôn vất vưởng dưới trần gian, hoàn toàn làm trái lời chúc phúc của Từ Bỉnh Nhiên.
Tiền Vân Hội thấy cô đáng thương bèn làm thêm phần công việc của cô.
Hạ Thính Nam cảm kích: “Chị Vân, chị tốt quá, em không có gì báo đáp, chỉ có thể—–
“Dừng! Chị muốn em lấy thân báo đáp làm gì.” Chị ấy ấy nở nụ cười xấu xa, “Chi bằng em hẹn anh đẹp trai Từ Bỉnh Nhiên thêm lần nữa đi, lần trước thời gian thưởng thức quá ngắn, chị không thấy rõ dáng dấp anh ấy ra sao, hay em chụp vài con ảnh gửi chị cũng được.”
“…….Vả lại,…”
******
Mãi tận thứ tư tuần sau Từ Bỉnh Nhiên mới trở về, anh đi công tác tròn một tuần.
Ngày đó, Hạ Thính Nam chưa hết cảm, khi làm việc phải đeo khẩu trang, cô sợ người cô còn vi-rút sẽ lây bệnh cho người khác.
Lúc Từ Bỉnh Nhiên tìm cô thì cô đang đứng đờ trước máy rót nước trong thư viện.
“Hạ Thính Nam.”
Cô quay đầu, thấy Từ Bỉnh Nhiên cách đó không xa.
“Anh về khi nào?” Cô ngây người.
Vừa dứt lời, Tự Bỉnh Nhiên lập tức kép tay cô, bí mật dúi vào tay cô một món quà.
Hạ Thính Nam cúi dầu xem quà, phát hiện đây là một sợi dây buộc tóc.
Gì cơ? Sao tự dưng đưa cô cái này? Không đúng….

Có gì trên mặt dây cột tóc này? Con ngao ư???
“Anh vừa xuống xe.” Khi này Từ Bỉnh Nhiên mới trả lời câu hỏi của cô, biết hôm nay cô đi làm, bèn hai chân bốn cẳng chạy mìnhi, vì anh rất nhớ cô.
“Hành lý anh đâu?” Sợ quầy rầy mấy bạn học trong thư viện, Hạ Thính Nam kéo anh về phía cầu thang.
“Không cầm hành lý.” Anh rũ mắt nhìn tay Hạ Thính Nam đang cầm tay mình.
Cô chẳng biết anh đang nghĩ gì, mìnhi cầu thanh cô lập tức buông tay anh ra, ho khan hai tiếng.
Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày: “Bị cảm?”

Cuống họng Hạ Thính Nam ngứa ngáy khó chịu: “Ừ, anh đứng xa em một chút.”
Nhưng anh lại tiến thêm một bước, Hạ Thính Nam vô thức lùi ra sau, lựng đâp vào bức tường trắng của thư viện, rồi cô trơ mắt nhìn Từ Bỉnh Nhiên càng ngày càng ghé sát mặt cô, hơi thở phả vào khẩu trang, khuôn mặt sau lớp khẩu trang bỗng dưng nóng bừng.
Cô vang lên hồi chương báo động, cho rằng anh sắp hôn mình, nên vội vàng ngó nghía xung quanh, sợ có người đi qua nơi này: “Đừng…”
“Không sốt.” Từ Bỉnh Nhiên tì trán anh vào trán cô để đo nhiệt độ, đo xong thì hỏi cô: “Đừng gì?”
Hạ Thính Nam:……
Xấu hổ ghê!
Từ Bỉnh Nhiên ngắm đôi mắt sáng lấp lánh của cô, như nhận ra điều gì, anh mím môi im lặng.
Thật ra… Anh rất muốn hôn cô, nhưng anh sợ cô trốn anh tiếp.
Hạ Thính Nam hắng giọng bào chữa: “Em gần hết bệnh rồi, cò ho khan nữa thôi, mà sợi dây buộc tóc này để làm gì?
Từ Bỉnh Nhiên liếc cô một cái, sờ chiếc dây cột tóc trong tay cô, anh mua được nó ở chợ vẹn đường khi anh đi công tác, dây cột tóc nhiều vô số kể, nào là hình con mèo, con chó, nhưng nhìn thấy dây cột tóc hình con ngao, anh cảm thấy nó khá giống Hạ Thính Nam bèn rước về.
Hạ Thính Nam nghe xong hành trình mua dây cột tóc chẳng những không cảm động mà còn bị choáng.
Giống? Giống chỗ nào? Mùi vị? Chính xác là ngao om, cô không nhịn được nuốt nước bọt.
Đôi khi tư duy thẳng nam của Từ Bỉnh Nhiên làm cô vô cùng khó hiểu, Hạ Thính Nam không thể diễn dáng vẻ yêu thích dây cột tóc hình con ngao nổi, hai người giương mắt nhìn nhau, trong hành lang dài trống rỗng, tiếng bước chân và tiếng đóng cửa tình cờ vang lên.
Sự nhiệt tình của Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng hạ nhiệt, tâm tình trầm xuống, viền môi căng thành đường thẳng.
Hạ Thính Nam vội vàng giải thích: “Không phải em không thích, em rất thích nó đó, nhưng em không biết nó hợp với em không.”
Từ Bỉnh Nhiên nhíu mày, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, buồn bực không chịu ngỏ lời.
Nín thinh… Anh bắt người ta phải đoán à…..

Hạ Thính Nam nổi giận bởi dáng vẻ này của anh.
Lúc này một cô bé đeo túi xách đi đến chỗ cầu thang, cô bé bỗng nói một câu khiến cả hai người giật nảy.
Cô bé dúng vẻ mặt và ngữ điệu ghét bỏ nói: “Anh chị, em đứng dưới nghe sạch sành sanh rồi, thấy hai người còn ổn nên em không định xen vô, nhưng mà anh trai à, anh không lãng mạn xíu nào hết, so chị gái với con ngao, bảo sao chị không giận.”
Lần này, Từ Bỉnh Nhiên bối rối.
Hạ Thính Nam nghe mà cười thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận