Đầu Lâu Hoa Hồng


Hôn xong hai người đứng đó phải tầm 3 phút, có con chó đi ngang qua, sủa về phía họ như điên.

Cuối cùng hồn vía hai người cũng quay về, con chó kia thì bị chủ lôi cổ về.

Chủ của nó xấu hổ xin lỗi, ra hiệu cho hai người tiếp tục.
Tiếp tục cái gì mà tiếp tục……Hạ Thính Nam thấy ngại quá thể.
Làn gió lạnh nhẹ nhàng len lỏi, Từ Bỉnh Nhiên rất giỏi nhìn tình hình, định xin lỗi ngay và luôn.

“Dừng!” Hạ Thính Nam cướp lời anh.

Khuôn mặt, đôi môi cô nóng bừng, chẳng biết nói gì cho phải.
Từ Bỉnh Nhiên: Vừa nãy anh hỏi em rồi.
Đúng là anh có hỏi nhưng cũng đúng là anh không đợi cô trả lời đã hôn.

Anh muốn thoát xích.

Môi Hạ Thính Nam còn mềm hơn canh trứng mẹ Hạ nấu…..
Hạ Thính Nam hít một hơi thật sâu hỏi anh: “Từ Bỉnh Nhiên, có phải anh là biến thái ngầm không?” Đây là lần đầu tiên anh nghe từ này.

“Thế à?” Cô định bảo có nhưng hình như cũng không hẳn, mà không có thì…..


Cô đành chuyển câu hỏi: “Sao anh điêu luyện thế?”
“Điêu luyện gì?” Anh nhíu mày.
Hỏi xong anh mới hiểu câu hỏi của Hạ Thính Nam, Từ Bỉnh Nhiên câm nín.

Chẳng thể nói với cô rằng anh tập trong mơ quá nhiều nên tạo ra bản năng kì lạ trong thực tế.

Có điều cái này chỉ như mồi nhắm, trong mơ còn bùng nổ hơn nhiều.
……
Sau đó Từ Bỉnh Nhiên đưa Hạ Thính Nam về nhà trước, mình thì sắp xếp lại đồ đạc quay lại cục.

Trước khi đi anh đưa đồ cho cô qua cửa sổ.

Cô cầm lấy mới biết hóa ra là một cái dây buộc tóc mới.

Trên dây buộc tóc này không phải con nghêu sọc dị dạng nữa mà là một con rùa đen.
Hạ Thính Nam: ……
Hình như chẳng khá khẩm hơn tẹo nào.
******
Sau một tuần, cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng hoàn thành hết công việc trên tay, nhưng lại phải dành thời gian đi tuần tra ngầm ở karoke.
Bây giờ là mười giờ tối, hôm nay thời tiết khá đẹp, có thể thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, xe bọn họ đi là của Cốc Lượng, bởi vì biển số xe cảnh sát rất đặc biệt nên không tiện cho việc đi tuần tra ngầm.
“Từ Bỉnh Nhiên, sao dạo này anh hay ôm điện thoại thế, đầu cúi sát nút rồi.” Cốc Lượng vừa lái xe vừa nói.

Từ Bỉnh Nhiên cất điện thoại, không trả lời anh ta mà cúi đầu kiểm tra máy ghi hình, kính quay phim rồi đeo kính quay phim lên.
Là quán karoke lần trước, bọn họ tới đây rất nhiều lần, quan cửa quen nẻo từ lâu, thậm chí nhân viên phụ vụ thấy bọn họ còn đứng hỏi han vài câu, bọn họ chọn một lô ghế riêng, một lát sau nhân viên phục vụ điều mấy cô em chân dài tới phục vụ, mỗi người một em.
Người ngồi cạnh Từ Bỉnh Nhiên có nghệ danh Tiểu Mỹ, cô nàng dịu dàng như nước, dụa cơ thể vào người anh.
Anh và Hạ Thính Nam luôn bảo mấy cô gái này hay táy máy chân tay không phải là nói suông, nhưng anh không thể biểu hiện trông quá kháng cự, chỉ có thể khống chí bản thân không lộ ra vẻ ặt chán ghét, nhịn đối phương quấy rầy.
“Anh đẹp trai, anh đẹp trai thật đấy.” Tiểu Mỹ không ngớt lười khen ngợi anh.
“Cảm ơn.” Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng đáp, nghiêng người giả đò lấy micro hát.
Tiểu Mỹ lại bám riết, “Anh đẹp trai, anh bao lớn rồi? Anh làm gì thế?”
Tiết Khải đi tới: “Người đẹp, cậu ta đâu có đẹp mấy?”
Cô ta xăng xẳng đáp có.
“Đẹp trai mà vô dụng, cậu ta chán lắm, kỹ thuật giường chiếu siêu kém, cậu ta có khi nào lọt mắt mấy người đàn bà giàu có đâu, không tiền không may mắn, không bằng cấp, không kiếm được việc nên theo bọn anh đi ăn chùa đấy.”
Bởi vì kỹ thuật quá kém nên Từ Bỉnh Nhiên bị mấy người đàn bà giàu có coi thường, ánh mắt Tiểu Mỹ nhìn anh chứa muôn vàn phức tạp, mặt càng ngày càng trắng bệch.
Bọn họ ngồi chơi trong phòng nửa giờ, Cốc Lượng tự nhiên hỏi người đẹp bên cạnh: “Người đẹp nào ra sân khấu?”
Đối phương sững sờ: “Ngại quá, chỗ bọn em không cung cấp dịch vụ này.”
“À, ý anh không phải thế, bạn bè giới thiệu bọn anh tới đây nên không biết gì nhiều.” Cốc Lượng hạ thấp tông giọng, “Em gọi vài em đào tới, anh bo thêm tiền cho, bọn anh không thiếu tiền.”
Đối phương liếc anh ta một cái, trực tiếp đổi chủ đề.
Lúc này ở phía đối diện, Từ Bỉnh Nhiên đứng dậy lấy đồ uống thì thẻ từ chẳng may rơi ra, vẻ mặt mấy cô chân dài trong phòng karaoke lập tức thay đổi.
Tiết Khải và Cốc Lượng bình tĩnh nhìn nhau, nét mặt Từ Bỉnh Nhiên không đổi nhặt tấm thẻ kia bỏ vào túi như thường.
Tiểu Mỹ bỗng cười: “Anh trai phải nói sớm chứ, em đào thật hả? Em gọi ngay.”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, sau đó bưng một chén rượu về, Từ Bỉnh Nhiên không thể xem xét tình hình nhíu mày một cái, đỡ kính mắt.
Dẫu biết bọn họ có thẻ hội viên nhưng mấy cô ả vẫn rất cảnh giác, Tiểu Mỹ đặt ly rượu trên bàn, đẩy tới trước mặt bọn họ: “Có thể hội viên chắc mấy anh cũng biết quy tắc ở đây, ly rượu này có thuốc trợ hứng, mấy người các anh ai là người uống?”

Nghe xong, phản ứng đầu tiên tiên của Tiết Khải là: “Mẹ kiếp, cái chuyến tuần tra chó má, mẹ nó không ai giúp đội họ! Ai biết thuốc trợ hứng này là thuốc hợp pháp hay là thuốc độc, mẹ nó trúng thuốc độc thì đi toi nửa cái mạng.”
Mặt mày Cốc Lượng thiếu kiên nhẫn: “Bọn anh biết quy tắc ở đâu mà, huống chi bọn anh có phải đầu bảy, đầu tám đâu, sinh lực tràn trề, uống mấy thứ này làm gì.”
Ông Hà là người quản lý, Tiểu Mỹ nghe lời im lặng, vẻ mặt thúc giục bọn họ uống nhanh lên.
Tâm trạng Tiết Khải và Cốc Lượng trầm xuống, nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn bình tĩnh.
Cách đây không lâu, đội chống ma túy vừa tiến hành kiểm tra nên những ngành này không dám hành động, huống hồ bọn họ còn nhận được báo cáo của người nằm vùng, nhưng trong đỏ chỉ tiết lộ là liên quan tới bài bạc và gái mại dâm, do vậy tình huống còn tồn hàng độc bị loại bỏ.

Nhưng mấy cô chân dài bồi bàn còn cuống hơn cả bọn họ, đứng xao tay như ruồi nhặng.
Càng chần chờ càng dễ hoài nghi, Từ Bỉnh Nhiên cầm ly rượu uống hai hớp để các ả khỏi phải xoa tay.
Tiểu mỹ thấy anh nhanh gọn lẹ thế kia lập tức yên lòng, không làm bọn họ khó xử nữa, nhanh chân đi gọi PR.
Người trung gian là nam, anh ta cầm bảng danh sách cứng nhắc cho bọn họ xem, họn họ tùy tiện chọn vào cô, sau đó được dẫn khỏi phòng KTV, phát hiện nơi này y đúc tình báo nhắc tới, sau tầng hai và tầng ba còn có một bức tường kép, khuất mắt người, là nơi bọn họ chưa từng đi qua, giờ đây bọn họ đi theo người trung gian thông qua một cánh cửa đi lên tầng trên.
Lúc đi lên tầng Tiết Khải đột nhiên che bụng, biểu cảm đau đớn, bảo muốn đi WC rồi bảo muốn mấy cô em ghi nhớ hình ảnh đẹp nhất của anh ta.

Vẻ mặt Cốc Lượng đạp anh một phát quát anh ta đi mau lên.
Tiết Khải vội vã chạy tới WC, đến chỗ ngoặt thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, Từ Bỉnh Nhiên và Cốc Lượng thu hồi tầm mắt, tiếp tục lên tầng.
Sự việc phát sinh tiếp theo là cảnh tượng thường thấy bởi những người mặc đồ bình thường, bức tường kép biến thành hành lang khách sạn, hai bên là vô số phòng nghỉ, ánh đèn tím tím khiến không gian ở đây trở nên dung tục hơn bao giờ hết.
Tự Bỉnh Nhiên khó chịu kéo cổ áo, cảm thấy điều hòa ở đây bật khá cao, anh thấy hơi nóng.
Cốc Lượng liếc anh một cái, Từ Bỉnh Nhiên vô cảm lắc đầu, ý bảo anh ta tập trung.
Bọn họ đi rất chậm, cố ý giảm tốc độ, cẩn thận nghe ngóng âm thanh trong phòng, tìm kiếm bước đột phá.
Cốc Lượng bị đưa vào một căn phòng, bên trong có một người phụ nữ nom vẻ giản dị đã đứng chờ sẵn, còn Từ Bỉnh Nhiên tiếp tục đi theo PR vào sâu hơn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vừa vui sướng vừa thống khổ.
Giây tiếp theo mặt tên PR biến sắc, bởi vì sự việc trước mắt anh ta phát sinh chẳng có có chút tín hiệu nào.
Sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên lạnh băng, phản ứng nhanh nhẹn, đôi chân dài nhắc lên mang theo khí lạnh thấy xuống, không khách khí đạp bay cửa phòng.
“Răng rắc—”
Vụn gỗ văng tung tóe, cánh cửa yếu ớt sập xuống, cánh cửa mỏng tang va phải thường tạo thành âm thanh inh tai nhức óc, hai tầng dường như bị chấn động, tất cả rơi vào sự yên lặng quỷ dị, sau đó là âm thanh linh tinh vụn vặt, Từ Bỉnh Nhiên không cần xem cũng biết bọn họ đang vội mặc quần áo chạy trốn.
PR sợ hãi, định xoay người tẩu thoát, Từ Bỉnh Nhiên kẹ xác anh ta, lập tức vọt vào phòng, quan sát nam nữ trần trường với biểu tình hoảng loạn, lúng túng lấy chăn bọc cơ thể.

“Tất cả đứng im! Cảnh sát đây! Đang làm gì đó! Đứng im nghe rõ chưa?”
Gương mặt Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng nghiêm túc, thẳng tay khống chế bọn họ.

Sau đó anh gọi tên Cốc Lượng.
Cốc Lượng bên kia đang dụ cô gái cởi quần áo, sau khi nghe thấy tiếng anh ta lật tay khống chế đối tượng.

Anh ta hô “Cảnh sát”, khuôn mặt nghiêm nghị, chẳng hề có vẻ cợt nhả.
Tiết Khải đang trông ở lối thoát hiểm dưới tầng, đội cảnh sát đặc nhiệm do anh ta liên lạc đã đến.

Lối thoát hiểm nào cũng có người canh giữ, những cảnh sát còn lại ập vào câu lạc bộ hỗ trợ nhóm Từ Bỉnh Nhiên khống chế tội phạm trên gác lửng.
Lần này đúng là mảnh giáp cũng không còn.
Mọi việc sau đó đều êm xuôi, xe cảnh sát đi qua đi lại.

Mọi người đều bị dẫn về đồn cảnh sát, đến khi tất cả ổn thỏa đã qua nửa đêm.
Cốc Lượng không kìm được ngáp: “Cuối cùng cũng được về nhà ngủ.

Sáng mai tôi còn phải đưa con gái đi học, hai người lên xe nhanh để tôi đưa về nào.”
Tiết Khải vui vẻ nhảy cẫng lên, quay đầu nhìn Từ Bỉnh Nhiên thì phát hiện mặt anh càng ngày càng đỏ.
Cốc Lượng nhận ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: “Từ Bỉnh Nhiên, ly rượu kia…..”
“Không sao.” Chắc Từ Bỉnh Nhiên cũng đoán sơ sơ được tình hình, anh cầm cốc giấy uống hai cốc nước lạnh.

Xong xuôi anh bóp nát chiếc cốc rồi ném vào thùng rác, “Đưa tôi về trước đã.”
Còn bổ sung thêm câu: “Nhanh lên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận