Hạ Thính Nam nghe thấy bạn cùng phòng gọi tên mình, cô run rẩy lật người khỏi giường, chăn trượt xuống, trong tay còn đang cầm chiếc điện thoại chơi game.
“Làm sao vậy?”
“Tớ vừa từ dưới lầu đi lên, bạn trai cậu đang đợi cậu bên dưới đó.” Bạn cùng phòng đỏ mặt.
Hạ Thính Nam bừng tỉnh đại ngộ, một lần nữa giải thích: “Đã nói là không phải bạn trai tớ mà.”
“Bất kể thế nào thì vẫn là bạn trai mà.” Bạn cùng phòng cười hì hì nói.
Mỗi lần Từ Bỉnh Nhiên đến trường đều có thể gặp được bạn cùng phòng của Hạ Thính Nam, dần dà mọi người cũng miễn cưỡng cũng coi như quen biết lẫn nhau, bạn cùng phòng vừa mới chào hỏi Từ Bỉnh Nhiên, lấy được cái gật đầu lịch sự của Từ Bỉnh Nhiên, trong lòng vẫn còn rất phấn khích.
Hạ Thính Nam nghĩ đến tin tức mà cô cố tình phớt lờ vừa rồi, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi bò xuống giường.
Cuối tháng mười, gió thu thổi mát, nhiệt độ giảm đột ngột, những hàng cây dưới ký túc xá đã rụng hết lá, một số sinh viên trong ký túc xá đã mặc áo bông, cũng có người chỉ mặc áo ngắn tay đi dép lê, mỗi người mỗi vẻ tựa như không cùng một mùa.
Nửa tiếng trước cô nhận được tin nhắn Từ Bỉnh Nhiên, anh nói sắp đến trường của cô, mười phút trước cô lại nhận được một tin nhắn nữa, Từ Bỉnh Nhiên nói anh đã đứng ở dưới lầu ký túc xá cô, Hạ Thính Nam vố muốn để anh tự rời đi, cô sợ nếu mình quá nhiệt tình sẽ dẫn đến anh hiểu lầm.
Cô tuỳ tiện lấy một bộ quần áo trong tủ ra thay bộ đồ ngủ đang mặc, vừa định thay, Tôn Nhã Thư gọi cô lại.
“Hạ Thính Nam, cậu muốn mặc bộ này hả?” Miệng của cô ấy mở rộng trông dáng vẻ rất kinh ngạc
“Đúng vậy, nếu không thì tớ mặc cái gì chứ, tớ cũng không có ý định ra ngoài lâu.” Bình thường phải ra ngoài mỗi ngày để đi học cũng thôi đi, vất vả lắm mới có ngày cuối tuần mà cũng không thể nằm dài được, haizz…
Hai người bạn cùng phòng khác nhìn qua, cùng nhau lắc đầu, “Hạ Thính Nam, có phải cậu có thành kiến với những người đẹp trai phải không, nếu cậu không thích thì hay đưa cho chúng tớ đi.”
“Vậy các cậu hãy cầm lấy luôn đi.” Cô muốn tác hợp cho họ lắm, nhưng chỉ sơj Từ Bỉnh Nhiên sẽ nổi giận.
“Nhưng Từ soái ca không để chúng tớ vào mắt nha.” Các cô nói thầm.
Hạ Thính Nam thay quần áo xong, ra ban công nhìn xuống, thấy được bóng dáng đứng dưới gốc cây trước cửa ký túc xá.
Cô nhíu mày, lại từ trong tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác denim rộng thùng thình ôm vào trong ngực, lúc này mới đi xuống.
Nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên chuyện đầu tiên chính là ném chiếc áo trên tay cho anh.
“Cho anh nè.”
Từ Bỉnh Nhiên hơi sửng sốt, nhận lấy chiếc áo khoác, phía trên còn mang theo hơi ấm cơ thể Hạ Thính Nam, rất ấm áp, cho nên anh không chút do dự mà khoác lên.
Hạ Thính Nam tức giận nói: “Thời tiết lạnh như vậy, sao mà anh mặc ít vải như vậy chứ, có phải anh cố ý muốn làm em áy náy phải không?”
“Vì sao lại áy náy?” Anh kéo quần áo, tuy rằng là kiểu dáng rộng thùng thình, nhưng mặc trên người anh cũng không vừa, nhỏ hơn một chút thôi thì khả năng sẽ không mặc được.
“Vạn nhất nếu anh bị cảm thì không phải lỗi đều do em sao?” Nếu cô biết anh mặc như vậy, cô sẽ xuống sớm hơn.
“Là anh tự bị cảm.” Anh thì thầm nói.
Hai người bọn họ đi về phía cổng trường, Hạ Nghe Nam lạnh đến mức nhét tay vào trong túi, Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt một cái rồi lại rũ mắt xuống.
Trước cổng trường có trạm xe buýt, trường đại học của Hạ Thính Nam thật sự nằm ở nơi quá hẻo lánh, phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ mới có thể đến khu phố thương mại trong thành phố.
Hạ Thính Nam không bắt taxi đơn giản là vì muốn tiết kiệm tiền, tiền sinh hoạt mà cha mẹ cô cho cô nói thật ra thì không đủ chút nào, về phần Từ Bỉnh Nhiên vì sao không dẫn cô đi taxi, chỉ là bởi vì anh muốn lẳng lặng ngồi cùng một chỗ với cô.
Hạ Thính Nam thích ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vì thế hai người bọn họ sau khi lên xe liền đi tới hàng cuối cùng, không ngờ vị trí kia bị người ta chiếm trước, hơn nữa trên xe đều là những chỗ ngồi rải rác, không có chỗ hai người ngồi cùng nhau.
Từ Bỉnh Nhiên không chút do dự hỏi người ở vị trí bên cạnh cửa sổ: “Xin chào, cho hỏi bạn có tiện đổi chỗ giúp tôi được không?”
Đối phương là một nam sinh, nhìn thoáng qua Từ Bỉnh Nhiên lại nhìn thoáng qua Hạ Thính Nam, rất dứt khoát đứng lên nhường chỗ cho hai người bọn họ, tự mình ngồi ở một chỗ trống phía trước.
Từ Bỉnh Nhiên: “Cảm ơn.
”
Phía bên kia: “Không sao đâu, cậu và bạn gái của cậu ngồi đi.”
Từ Bỉnh Nhiên không nói gì.
Hạ Thính Nam há mồm muốn giải thích, nhưng một giây sau lại cảm thấy hình như không cần thiết phải giải thích với người xa lạ, vì thế đành phải buồn bực ngồi bên cửa sổ.
Xe chậm rãi khởi động, Từ Bỉnh Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chằm chằm phía trước vài giây, sau đó quay đầu nhẹ nhàng hỏi: “Em có tức giận không? ”
“Không có.”
“Em tức giận rồi.” Anh chắc chắn.
“Không có, thực sự là em không có giận, chỉ là….” Trong lòng Hạ Thính Nam thực sự rất phiền, nhưng sợ mình nói sai, mím môi lại không nói gì, chỉ thở dài.
Từ Bỉnh Nhiên: “Em đừng có làm cái bộ dạng đa sầu đa cảm như vậy.
”
Hạ Thính Nam: “…”
Được rồi.
Hạ Thính Nam vốn không phải người đa sầu đa cảm, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, hỏi: “Anh có mệt không? ”
Từ Bỉnh Nhiên không chút nghĩ ngợi, trả lời: “Không mệt.
”
“Vậy buổi chiều chúng ta đi chơi trampoline đi, ở công viên gần đây vừa mở một dịch vụ trampoline, em thấy mọi người đều nói rất thú vị.” Cô nghĩ Từ Bỉnh Nhiên đã tới, cũng không thể đuổi anh trở về, vậy thì dẫn anh chơi đi, vừa lúc cô đã sớm muốn đến chơi đánh thẻ.
“Được.”
Từ Bỉnh Nhiên vốn chính đã nhìn thấy tấm bạt lò xo mà cô đăng trên trạng thái, nên mới muốn tới đây dẫn cô đi chơi một chuyến, nhưng kỳ thật anh rất mệt mỏi, gần đây cường độ huấn luyện trong đội lại tăng lên, đồng hồ sinh học của anh có hơi loạn, mỗi ngày đến giờ nghỉ trưa là ngủ, tan tầm vừa ngã xuống giường thì đã ngủ, buổi sáng lại dậy rất sớm huấn luyện, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Hôm nay vì tới đây gặp Hạ Thính Nam, lại dậy rất sớm, ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, rồi hứng một đợt gió lạnh khi chờ ở dưới lầu, hiện tại anh cảm thấy cả người đều hơi choáng váng.
Xe buýt chạy trên đường như thể cái nôi của em bé ru người ta vào giấc ngủ, Hạ Thính Nam thấy hơi buồn ngủ, chỉ cần một giây sau thôi cô lập tức sẽ chìm vào giấc ngủ ngay, nhưng lại bị trọng lượng trên vai đánh thức.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện Từ Bỉnh Nhiên cư nhiên còn ngủ sớm hơn cô, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy lông mày khẽ nhíu lại của anh, lông mi thật dài cùng sống mũi cao thẳng.
Cô tỉnh táo một chút, không vui vẻ bĩu môi.
Nói dối.
Thế mà nói mình không mệt.
Hạ Thính Nam hơi giật giật bả vai, trong lòng tự nhủ: Thôi thì không nhìn mặt tăng thì nhìn mặt phật, cứ để anh dựa vào một chút đi, anh ngàn dặm xa xôi tới tìm cô, nể tình khi còn bé cô dính anh nhiều như vậy mà anh cũng không đẩy cô ra xa, hiện tại nếu cô đẩy ra chính là vong ân bội nghĩa.
Vì vậy, tư thế này kéo dài gần nửa giờ.
Sau đó Hạ Thính Nam rốt cục chịu không nổi, quyết định mặt ai cũng không nhìn nữa, cong cánh tay đánh thức Từ Bỉnh Nhiên.
“Từ Bỉnh Nhiên, cánh tay em hoàn toàn bị tê cứng rồi.” Cảm giác quá chua xót làm cho biểu tình của cô vặn vẹo một trận.
Từ Bỉnh Nhiên mở mắt ra, đáy mắt vẫn còn chút mơ hồ, nhìn thấy mình ấy vậy mà tựa lên vai Hạ Thính Nam, nhất thời thanh tỉnh.
Anh nhanh chóng ngồi thẳng và xin lỗi cô: “Xin lỗi, nếu có lần sau thì em hãy đánh thức anh dậy.”
Hạ Thính Nam: “Lần sau nếu anh mệt mỏi thì đừng đến.” Ý của cô là anh hãy ít đến tìm cô và nghỉ ngơi thật tốt.
Từ Bỉnh Nhiên gật gật đầu, “Lần sau tới sẽ không mệt mỏi như vậy nữa, gần đây cường độ huấn luyện tương đối lớn.
”
Hạ Thính Nam: “………”
Không, cô ấy không có ý đó…
Cuối cùng bọn họ không đi chơi trampoline, bởi vì Hạ Thính Nam cảm thấy lượng vận động này đối với Từ Bỉnh Nhiên hiện tại mà nói có thể không thích hợp, anh cần ngủ một giấc thật ngon, vì thế bọn họ vừa xuống xe liền đi thẳng đến trung tâm thương mại, Hạ Thính Nam tìm một quán trà sữa trang trí tinh xảo, sau khi mua hai ly trà sữa rồi ngồi xuống ở trong cửa hàng.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em tự mình chơi một lát.” Cô đẩy trà sữa trước mặt cho anh, “Ly này cho anh.”
Từ Bỉnh Nhiên cầm lấy uống một ngụm, sau đó nói: “Xin lỗi, anh vốn dĩ muốn dẫn em đi dạo, không ngờ lại biến thành em dẫn anh đi.
”
Hạ Thính Nam cuống quít xua tay, “Lỗi lầm gì chứ, lần sau nếu mệt mỏi thì anh không cần nhất thiết phải chạy tới đây đâu,”
Từ Bỉnh Nhiên yên lặng nghe cô nói xong, rũ mắt nhìn mặt bàn, như thể đang ngẩn người.
“Này, Từ Bỉnh Nhiên, anh ngẩn người cái gì vậy? Buồn ngủ đến choáng váng hả? “Hạ Thính Nam dở khóc dở cười, đẩy đẩy anh.
Anh đột nhiên hỏi: “Em vẫn không thích anh, phải không?” ”
Hạ Thính Nam không chút do dự gật đầu, tuy rằng không đành lòng, nhưng phương diện này cô khẳng định không thể lừa gạt anh hoặc là tự lừa gạt mình, “Từ Bỉnh Nhiên, em thật sự đồi với anh không có chút cảm giác nào, chính là… Không phải vấn đề ở anh, đó là vấn đề ở em, anh không nên phí thời gian lên người em đâu.”
Từ Bỉnh Nhiên biết cô đang nhận hết mọi lỗi lầm về mình để giảm bớt tổn thương cho anh, nhưng tâm tình của anh vẫn có hơi sa sút.
Rốt cuộc theo đuổi Hạ Nghe Nam như thế nào mới phải đây, nếu lúc nào cũng tìm Hạ Thính Nam, anh sợ cô sẽ thấy phiền, nhưng nếu không tìm cô, có lẽ căn bản Hạ Thính Nam cũng chẳng nhớ đến anh
Anh nhớ tới bạn cùng phòng Trần Nam lúc trước giúp anh tìm hiểu trên mạng làm thế nào để theo đuổi nữ sinh, liên tục hiện ra là “Cùng cô ấy trò chuyện”, “Hỏi han ân cần”, “Xuất hiện khi cô ấy cần”, vân vân mây mây, mỗi một loại anh đã đều làm qua trong nhiều năm, cho dù anh có làm nhiều hơn nữa, Hạ Thính Nam cũng không cảm nhận được cái gì.
Từ Bỉnh Nhiên nghĩ thầm: Cùng nhau lớn lên nhược điểm cũng chính là cái này, Hạ Thính Nam đối với cậu không hề có cảm giác cũng có thể dễ hiểu, bởi vì thật sự đã quá quen thuộc nhau, quen thuộc đến bất kỳ hành động quan tâm thân mật nào cũng vô cùng tự nhiên, làm cho cô không liên tưởng đến chút ý vị quyến rũ nào.
Anh cố gắng an ủi mình rằng Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn, hiện giờ anh trực tiếp đối mặt với một cửa ải khó nhất, đã xem như may mắn rồi.
Anh cúi đầu che giấu biểu cảm ảm đạm của mình, lại hỏi: “Vậy em có gặp được người mình thích ở trường không?”
Hạ Nghe Nam cố ý nói có một đàn anh cô rất thích.
Từ Bỉnh Nhiên gật gật đầu, không biết có nên tin hay không.
Hạ Thính Nam cảm thấy hơi bất lực.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, đều là chuyện sinh hoạt trong cuộc sốngm chuyện học tậo, chuyện ba mẹ Hạ, Từ Bỉnh Nhiên nghe Hạ Thính Nam lảỉ nhải đến buồn ngủ, chậm rãi nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Hạ Thính Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng khiến Từ Bỉnh Nhiên ngủ được, xem ra công lực của cô không giảm.
Cô lấy điện thoại di động ra, phát hiện Tôn Nhã Thư gửi cho cô không ít tin nhắn.
Tôn Nhã Thư: Hôm nay Từ Bỉnh Nhiên dẫn cậu đi đâu chơi?
Tôn Nhã Thư: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cậu không trả lời tin nhắn? Hạ Thính Nam cậu không sao chứ?
Tôn Nhã Thư: [Điện thoại] đối phương đã hủy bỏ
Hạ Thính Nam: Rất tốt, đang ngồi ở quán trà sữa uống trà sữa.
Tôn Nhã Thư: Cái gì! Lần này anh ấy chỉ đưa cậu đi có vậy thôi à? Không xem phim à? Không đưa cậu đi chơi trampoline cậu muốn à?
Dư quang cô nhìn lướt qua Từ Bỉnh Nhiên đang ngủ say, lén chụp ảnh gửi cho cô ấy.
Hạ Thính Nam: Anh chàng điển trai Từ của cậu bị cuộc sống chèn ép quá thảm, đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Tôn Nhã Thư: A a a đẹp trai quá! Cảm ơn cậu, đã lưu!”
Hạ Thính Nam:…
Tuy rằng ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng Hạ Thính Nam vẫn còn hơi phiền muộn, tình huống như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.
Hạ Thính Nam: Cậu nói xem rốt cuộc tớ phải làm sao bây giờ?
Tôn Nhã Thư: Làm sao bây giờ?
Hạ Thính Nam: Thì phải làm gì để anh ấy không theo đuổi tớ nữa.
Tôn Nhã Thư: Ừm… Kỳ thật biện pháp đơn giản và dứt khoát nhất chính là cậu để Từ Bỉnh Nhiên đi đi, sau đó cũng đừng gặp anh ấy, chặt đứt tất cả ý niệm của anh ấy, bất quá anh ấy đối với cậu tốt như vậy, nếu cậu thật sự làm như thế thì lập tức sẽ không phải là cậu… Huống hồ hai người các cậu không có tình yêu, vậy còn có tình thân, cậu nhẫn tâm làm như vậy sao… Vì vậy, ý của tớ là, nếu không thì cậu hay chấp nhận anh ấy đi.
Hạ Thính Nam: Đừng bán tớ có đạo đức như vậy!!!
Hạ Thính Nam từ đáy lòng mệt mỏi, Từ Bỉnh Nhiên thích cô, cô có nên chấp nhận không? Cô cũng không phải Bồ Tát, huống chi Bồ Tát cũng không phải có cầu tất ứng, loại chuyện này đối với song phương đều không chịu trách nhiệm cô đương nhiên không thể làm.
Còn nữa cô cũng không phải người tính tình tốt, cho tới nay cố kỵ tình cảm nhiều năm mới rồi mới bó tay, dù sao đó cũng là Từ Bỉnh Nhiên, là Từ Bỉnh Nhiên cùng cô lớn lên…Cô cự tuyệt, khuyên nhủ, lạnh lùng bạo lực, Từ Bỉnh Nhiên cứng rắn cũng không ăn, giống như kiên trì đường lối cơ bản của Đảng không bao giờ dao động, phàm là đổi lại một người khác, cô đã sớm chửi bới, xoá kết bạn rồi.
Đao cùn cắt không được, dao bén cũng chặt không xong, cô còn có thể làm như thế nào? Có vẻ như làm thế nào cũng sai.
Mọi người luôn quen với việc đứng bên ngoài quan điểm của vấn đề, áp đặt ý tưởng của họ lên người khác, nghĩ rằng thế giới chỉ có một tiêu chuẩn.
Hạ Thính Nam hung hăng hít một ngụm trà sữa lớn, nhìn những người này, tất cả đều là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn…
Từ Bỉnh Nhiên ngủ rất lâu, giữa chừng quán trà sữa có đám nữ sinh trung học kéo đến, tiếng nói chuyện vô cùng ồn ào, Hạ Thính Nam mặt dày nói với các cô: Xin lỗi, các bạn có thể nhỏ giọng được không, anh trai tôi quá mệt mỏi, tôi muốn anh ấy nghỉ ngơi một chút.
Các cô ấy ngay từ đầu có chút mất hứng, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Từ Bỉnh Nhiên, các cô liền phi thường thiện ý ngậm miệng lại, trước khi đi còn muốn chụp lén ảnh chụp, bị Hạ Thính Nam bất động thanh sắc lấy tay ngăn trở.
Lúc anh tỉnh lại đã gần đến giờ cơm chiều, sau khi mở mắt bị ánh đèn tiệm trà sữa rọi đến không mở được mắt, híp mắt chậm lại một lát mới tỉnh táo, thật lâu không ngủ được một giấc thoải mái như vậy… Anh sửng sốt, nhìn thấy Hạ Thính Nam cũng nằm sấp trên bàn, một tay cầm trà sữa, một tay cầm điện thoại di động, đại khái là quá nhàm chán, cho nên cũng ngủ thiếp đi.
Anh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô, cũng không phải đặc biệt khô ráo, nhưng cũng không bẩn, anh đem mái tóc rơi rớt bỏ ra sau tai cô, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.
Hạ Thính Nam, rốt cuộc khi nào em mới thích anh, nếu như không thích anh, vậy có thể hay không cũng đừng thích người khác… Từ Bỉnh Nhiên biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, nhưng anh không thể tránh khỏi sinh ra cảm xúc như vậy, anh cũng biết anh không thể đem những lời này nói với Hạ Thính Nam, nếu không hình tượng của anh trong lòng Hạ Thính Nam có thể sẽ càng trở nên xấu đi.
Nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, anh nhẹ nhàng đẩy Hạ Thính Nam, nhìn ánh mắt mờ mịt chậm rãi tỉnh lại của cô, có hơi áy náy, lại có chút thống khoái, nhìn đi… Hạ Thính Nam vẫn quan tâm đến anh, nói không chừng lần sau, lần sau, lần sau nữa, cô lập tức sẽ động tâm?
Anh nói: Đưa em đi ăn ngon nhé.
Hạ Thính Nam dụi mắt nói OK.
Cuối cùng hai người bọn họ đi ăn buffet thịt bò mà Hạ Thính Nam muốn ăn, Hạ Thính Nam lúc vào thì đi theo chiều dọc, nhưng lúc đi ra thì lại theo chiều ngang, no đến mức cả người cũng không đúng nổi.
Vé của Từ Bỉnh Nhiên hôm đó buổi tối sẽ xuất phát.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, Hạ Thính Nam mua rất nhiều thứ, cuối cùng nhét cho anh, bảo anh mang theo, nói mình cầm không hết, còn bảo anh mặc áo khoác của cô đi, cô nói là mình vừa vặn không thích.
Cô đưa anh về, ở lối vào nhà ga, cô lại đi lặp lại: “Từ Bỉnh Nhiên, anh thật sự không cần thường xuyên đến chỗ em như vậy đâu, anh cũng biết em lười, em thật sự không muốn ra ngoài, hơn nữa chính anh cũng không có bao nhiêu tiền, qua lại quá tốn kém, anh tiết kiệm một ít tiền mua cho mình thêm chút thức ăn, các anh huấn luyện không phải rất vất vả sao? “Biểu tình thập phần chân thành, thật sự cảm thấy anh quá vất vả.
“Không vất vả.” Anh đương nhiên nghe hiểu ý cô, nhưng vẫn nói với cô, tai trái lọt tai phải.
Hạ Nghe Nam không nói gì nữa, khép quần áo lại, “Vậy anh về thuận buồm xuối gió nhé.”
“Ừm.”
Hạ Thính Nam xoay người rời đi rất quyết đoán, không quay đầu lại nhìn anh một cái.
Từ Bỉnh Nhiên đứng tại chỗ nhìn rất lâu, cũng không đợi được cô quay đầu lại.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy cô nữa, anh mới đi vào nhà ga, kiểm tra vé một cách trật tự.
Mà Hạ Thính Nam sau khi anh vào ga lại vòng trở về, nơi này gió rất lớn, cô có hơi lạnh, dậm chân đảo quanh cửa, sau đó rụt người ngồi trên cọc đá, thỉnh thoảng hít một cái mũi
Cô hỏi bạn cùng phòng có thứ gì cần mang lên không, chờ cô trở về giúp các cô mang lên, Tôn Nhã Thư nói giúp cô ấy mang chuyển phát nhanh, Hạ Thính Nam rụt tay lạnh lẽo chậm rãi trả lời cô ấy.
Đợi hơn mười phút, nhận được tin tức của Từ Bỉnh Nhiên nói anh đã lên xe.
Cô liếc nhìn đồng thời, trả lời một câu “Ok”, sau đó quay lại và rời đi.
Lúc này đây cũng không có quay đầu lại nhìn một lần nào nữa.