Cả Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La đều tuyệt vọng vô cùng.
Tin?
Không tin?
Sự thật?
Lừa dối?
Tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.
Cảm giác biết được một người quan trọng của mình chết ra sao thực sự rất kinh khủng.
Cả hai không liên lạc cho nhau suốt một tuần.
Trần Ngộ La ngày nào cũng trong trạng thái say xỉn, vùi mình trong men rượu.
Nguyệt Yêu Yêu tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gì hết.
Lê Sương cố gắng khuyên nhủ Trần Ngộ La nhưng anh không nghe, chôn chân ở quán Bar của Phương Nhu Ảnh.
Nguyệt Chí Thành động viên Nguyệt Yêu Yêu bao nhiêu, cô càng cự tuyệt bấy nhiêu.
Tuy ông rất lo lắng cho con gái nhưng cũng không thể làm gì được.
Một tuần, 7 ngày, 168 giờ, 10080 phút, 604800 giây.
Hai con người gần như buông xuôi tất cả, thiếu mỗi chưa tìm đến cái chết.
Có những cảm giác mà chỉ người trong cuộc mới thực sự hiểu được.
Sau một tuần suy nghĩ thông suốt, Nguyệt Yêu Yêu gọi điện cho Trần Ngộ La:
- Anh, lát gặp nhau đi.
Vừa hay đúng lúc muốn gặp Nguyệt Yêu Yêu, Trần Ngộ La đồng ý:
- Được.
Nhà hàng cũ.
- Vâng, lát gặp.
Buông điện thoại xuống, Nguyệt Yêu Yêu đi vào nhà tắm rửa mặt.
Nhìn bản thân trong gương, cô suýt không nhận ra mình.
Đầu tóc bù xù, quầng thâm trên mặt đen ngòm, da dẻ khô khốc trông chẳng ra làm sao.
Bộ dạng bây giờ của cô so với một tuần trước giống y chang mặt trăng với mặt trời - trái ngược nhau hoàn toàn.
Trần Ngộ La đứng trước gương.
Bộ dạng anh thảm hại vô cùng.
Tóc tai như tổ quạ, râu cũng đã mọc ra lởm chởm, trán sưng nguyên một cục vì say xỉn mà đập vào cạnh bàn.
Đây có phải là "lãng tử ẩn mình giữa Paris" mà lúc bên Pháp bạn bè hay trêu chọc không?
-
Khi cả hai đến nhà hàng cũ như lời hẹn, Nguyệt Yêu Yêu trông tươi tắn vô cùng, Trần Ngộ La cũng lịch lãm không kém.
Có được tạo hình này là cả quá trình hai người chuẩn bị.
Để che đi quầng thâm do một tuần không ngủ, Nguyệt Yêu Yêu dùng gần hết lọ kem che khuyết điểm còn Trần Ngộ La để che đi mùi rượu trên người đã xịt nước hoa khắp toàn thân.
Cả hai dường như vẫn bình thường như bao ngày, gặp nhau cũng không thắc mắc tại sao cả tuần mà đối phương không liên lạc cho mình.
Ngồi xuống bàn ăn, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi ăn.
Anh gắp rau cho cô, cô gắp thịt cho anh như bao lần hẹn hò khác.
Ăn xong, cả hai đến cầu.
Vẫn như cũ, cô ngẩng đầu lên đón gió, anh tựa người vào lan can, nhắm hai mắt lại.
- Mẹ anh đã hại mẹ em.
- Bố em đã hại bố anh.
Cả hai nói cùng một lúc một nhau.
Bốn mắt chạm nhau.
Nguyệt Yêu Yêu khó hiểu hỏi:
- Anh nói gì cơ?
Tay Trần Ngộ La từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay Nguyệt Yêu Yêu:
- Mẹ anh nói, bố em đã hại bố anh.
- Còn bố me lại nói, mẹ anh đã hại mẹ em.
Nhận ra mâu thuẫn gì đó trong hai câu nói của hai vị phụ huynh, Trần Ngộ La kéo Nguyệt Yêu Yêu lên xe, như một con báo giữa chốn thảo nguyên lao trên đường.
Uỳnh.
-
Tiếng còi xe cứu thương vao lên làm lòng người lo lắng.
Bệnh viện Bắc Kinh.
Nhân viên y tế đưa những người nằm trong cáng cứu thương vào bệnh viện.
3 giờ sáng, bệnh viện Bắc Kinh tiếp nhận hơn 200 bệnh nhân bị thương ở vụ tai nạn sập nhà và 2 bệnh nhân của vụ tai nạn xe.
Nhộn nhịp hơn cả ngày thường.
Lê Sương và Nguyệt Chí Thành vội vàng lao như điên đến bệnh viện.
Lê Sương bổ nhào về bàn lễ tân, ánh mắt bà dữ tợn:
- C..Con trai tôi đâu? Con trai tôi đâu?
Y tá bệnh viện vội trấn an bà:
- Bác ơi, con trai bạn sẽ không sao đâu ạ.
Bác nói cho con tên, con tìm phòng giúp bác.
- Trần....Trần Ngộ La.
Bà Trần run lên bần bật, nước mắt chảy như mưa.
Cô y tá nghe thấy tên thì hơi nhíu mày, đỡ bà đứng dậy:
- Bác ơi, bệnh nhân đó đang ở phòng cấp cứu ạ.
Nghe đến hai từ "cấp cứu", Lê Sương ngất lịm đi.
Các y tá vội dìu bà đi nghỉ ngơi.
Trái lại, Nguyệt Chí Thành rất bình tĩnh.
Ông đến bàn lễ tân, giọng âm trầm hỏi:
- Xin hỏi bệnh nhân Nguyệt Yêu Yêu đang ở đâu vậy?
Cô y tá lễ tân trả lời:
- Phòng cấp cứu, thưa chú.
- Vậy phiền cô dẫn tôi đến đó.
- Mời đi lối này.
Dù y tá đi rất chậm nhưng Nguyệt Chí Thành vẫn không đuổi kịp cô.
Từng bước chân ông nặng nề như phải kéo quả tạ mấy tấn trên người.
Nguyệt Yêu Yêu là con gái duy nhất của ông, ông mà để nó xảy ra chuyện thì sau này lấy gì ăn nói với Tiêu Thanh?
-
Chẳng rõ là bao lâu, Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Do số bệnh nhân quá đông nên bệnh viện chật kín người.
Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La nằm chung phòng bệnh dưới sự không hề vui vẻ của hai vị phụ huynh.
Một bác sĩ và 4-5 y tá đi vào.
Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói với cả hai người:
- Xét theo tình hình hiện tại thì không có nguy hiểm về tính mạng như mà do phần đầu đập mạnh xuống đất nên dẫn đến mất trí nhớ kéo dài.
Nếu kết hợp điều trị thì khả năng là 2-5 năm sẽ khôi phục lại còn nếu không kết hợp điều trị e là phải mất 10 năm hoặc mãi mãi không nhớ được.
Không biết gia đình bệnh nhân chọn phương án nào?
Nguyệt Chí Thành và Lê Sương đồng thời nói "Không điều trị" làm bác sĩ có chút ngạc nhiên nhưng sau đó thì gật đầu.
-
Lê Sương và Phương Chí Thành xuống nhà ăn của bệnh viện và ngồi bàn bạc cái gì đó.
Chỉ biết là sau khi cả hai cùng gật đầu thì đều vui vẻ rời đi.
-
Nguyệt Chí Thành đã chuyển bệnh viện cho Nguyệt Yêu Yêu.
Lê Sương cùng ông đã nghĩ xong tất cả.
Cắt đứt hai đứa với nhau.
Vĩnh viễn.
Không gặp lại!
-
Sau khi Nguyệt Yêu Yêu và Trần Ngộ La tỉnh lại, kí ức duy nhất còn sót lại trong đầu là kí ức từ năm 16 tuổi đổ về.
Không còn gì khác.
Nguyệt Chí Thành đưa Nguyệt Yêu Yêu sang Canada.
Lê Sương đưa Trần Ngộ La sang Nhật Bản.
Tạm biệt.
Tạm biệt Bắc Kinh.
Tạm biệt Trung Quốc.
Tạm biệt lẫn nhau.
~End chap 3~
koanh