Đầu Ngón Tay Ấm Áp


Vào ngày sinh nhật của ông nội Thẩm, Thẩm Ôn Đình và Văn Ý sáng sớm đã lái xe đến biệt thự Yên Thủy.
Biệt thự Yên Thủy ở khá xa, lái xe gần hai tiếng mới đến.

Chiếc xe rẽ vào cánh cửa quen thuộc, Thẩm Ôn Đình đậu xe xong, anh nghiêng đầu nhìn Văn Ý đang ngủ say.
Đêm qua Văn Ý thức khuya, đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng bò lên giường.

Hôm nay lại phải dậy sớm, lúc này cô rất buồn ngủ.
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình gọi cô.
Không một tiếng động, cô vẫn ngủ ngon lành.
Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, anh hơi cúi người, thay cô cởi dây an toàn.

Nhưng anh cũng không vội đứng dậy, đôi mắt trong veo dừng lại trên mặt cô.
Văn Ý lúc ngủ say không có gì khác biệt, đôi môi anh đào hơi hé mở, hô hấp đều đều.

Lông mi rũ xuống trên khuôn mặt, tạo thành bóng mờ hình nửa vòng cung.
Thẩm Ôn Đình thay cô vén tóc ra sau tai, sau đó mới xuống xe, đến bên cạnh ghế lái ôm cô ra.
"Ưm..." Văn Ý hơi không thoải mái, cái đầu nhỏ của cô theo bản năng cọ cọ vào ngực Thẩm Ôn Đình, cô thì thầm, "Thẩm Ôn Ôn...!Đừng ồn ào."
Trong lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của Văn Ý phả lên cổ Thẩm Ôn Đình, hơi nóng không dứt.

Tuy vậy, hung thủ lại chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn dựa vào cổ Thẩm Ôn Đình, như thể đang tìm một cái gối.
Bước chân của Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, anh rũ mắt xuống nhìn Văn Ý, "Văn Ý, đừng động đậy."
Giọng anh nửa là không biết làm sao, nửa là cưng chiều.

Văn Ý hẳn là đã nghe được rồi, cô ngoan ngoãn dựa vào không động đậy nữa.
Ông nội Thẩm đã đợi sẵn ở cửa, biết hôm nay họ đến, ông đặc biệt mặc một bộ đồ nhà Đường, chống gậy, tràn đầy sức sống.

Đợi một lúc lâu, ông nội Thẩm mới nhìn thấy Thẩm Ôn Đình ôm Văn Ý đi vào.
Nhìn một lượt, ông nội Thẩm thấp giọng hỏi, "Còn ngủ à?"
Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Tối hôm qua ngủ muộn."
Ông nội Thẩm vui vẻ ra mặt, lại giả bộ tức giận trách mắng Thẩm Ôn Đình một câu, "Còn không biết khống chế bản thân.

Mau ôm Tiểu Ý lên trên đi, để con bé ngủ thoải mái một chút."
Thẩm Ôn Đình nhíu mày, anh cũng không giải thích, ôm Văn Ý đi thẳng lên lầu.
Lúc anh xuống, Ông nội Thẩm đang pha trà.

Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, ông vẫy tay với anh, "Đến đây đi, nói chuyện với ông một lát."
Thẩm Ôn Đình bưng ly trà lên, anh khẽ nhấp một ngụm.
Ông nội Thẩm đặt bình trà xuống, "Chuyện của công ty thế nào rồi?"
Thẩm Ôn Đình: "Đang đối ứng và vài chuyện ở nước ngoài, gần đây cháu rất bận."
Ông nội Thẩm cũng biết, năm đó lúc ông còn trong công ty, ông thường xuyên bận rộn đến nỗi không về nhà, "Trước đây cháu ở nước ngoài ông không nói.

Bây giờ về nước rồi, chuyện của công ty có thể buông ra, dành thời gian ở cùng Tiểu Ý."
Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, chuyện của công ty xong hết rồi, cháu sẽ dành thời gian ở bên cô ấy."
"Vậy thì tốt."
Hai ông cháu chậm rãi trò chuyện, mặt trời treo lên đỉnh đầu, Văn Ý mới mơ mơ màng màng từ trên lầu đi xuống.
"Tỉnh rồi à?" Ông nội Thẩm mỉm cười một tiếng, "Tiểu Ý, đến đây ngồi."
Văn Ý nghịch ngợm cười với ông nội Thẩm, "Cháu ngủ quên."
"Vậy cũng là Ôn Đình không biết tiết chế, ông đã dạy dỗ nó rồi." Ông nội Thẩm cười nói, "Đến giờ ăn trưa rồi, ông đặc biệt nhờ dì giúp việc nấu canh bồi bổ cho hai đứa, ăn nhiều một chút.

Tuổi trẻ rất tốt, nhưng cũng đừng đánh mất sức khỏe."
Văn Ý nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, anh chẳng qua chỉ vươn tay về phía Văn Ý, "Ngủ đủ rồi à?"
Văn Ý gật đầu, cô phối hợp, kéo cánh tay anh.
Ông nội Thẩm thấy vậy, cực kỳ hài lòng, ông vui vẻ đưa hai người đi ăn trưa.
Sau bữa trưa, ông nội Thẩm đi lên nghỉ ngơi.

Văn Ý đã ngủ đủ rồi, cô ra vườn sau ngồi lên xích đu.
Sau lưng có tiếng bước chân, Văn Ý cũng không quay đầu lại, "Thẩm Ôn Đình, giúp em đưa xích đu."
Không nghe được tiếng trả lời, nhưng chiếc xích đu lại nhẹ nhàng đung đưa.
Làn gió thoảng qua, xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè.
Văn Ý hỏi anh, "Ông nội nói gì với anh vậy?"
Thẩm Ôn Đình: "Nói em gầy quá, cần phải bồi bổ."
Mặc dù Văn Ý thích ăn, nhưng không mập, thậm chí còn hơi gầy.

Sáng nay lúc ôm cô, anh cảm thấy cô rất nhẹ, không hề nặng chút nào.
"Còn gì nữa không?" Văn Ý nghiêng đầu nhìn anh.

Trong lúc lắc lư, cô nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đứng đó, dáng người cao thẳng, cô hừ một tiếng nói, "Không bồi bổ cho anh sao?"
Thẩm Ôn Đình giữ chặt sợi dây, xích đu từ từ dừng lại.
Văn Ý nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh nhìn chằm chằm cô, thanh âm trầm thấp có vẻ nguy hiểm, "Văn Ý, em có muốn thử một chút không?"
Văn Ý vội vàng lắc đầu, cô cười lạnh nói, "Em chỉ tùy tiện nói thôi."
Chiếc xích đu lại đung đưa.
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Ôn Đình hòa vào trong gió, "Văn Ý, không được có lần sau."
Văn Ý không lên tiếng nữa.
Ngải Tư Ngôn từng nói, đàn ông không thể nói không được, nếu không sẽ chết rất thảm.
Sau bữa tối, ông nội Thẩm chơi cờ tướng với Thẩm Ôn Đình, Văn Ý ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn.
Nhắc tới cầm kỳ thư họa, cô với Thẩm Ôn Đình mỗi người một nữa.

Thẩm Ôn Đình phụ trách nửa trước, cô phụ trách nửa sau.

Vì thế, đối với bộ môn cờ tướng này, Văn Ý không biết gì.
"Này này này, đừng ăn pháo của ông!" Ông nội Thẩm giận đến nỗi phùng mang trợn mắt, nhưng cũng không ngăn được Thẩm Ôn Đình chém giết khắp nơi.
Thẩm Ôn Đình đưa tay về phía ông nội Thẩm, "Ông nội, ông thua rồi."
Ông nội Thẩm tức giận đưa lá trà cho anh, "Ôn Đình, kính già yêu trẻ, có hiểu không vậy?"
"Trên bàn cờ không nói tình cảm gia đình." Thẩm Ôn Đình nói.
Ông nội Thẩm hừ một tiếng, ông nhìn về phía Văn Ý, nháy mắt với cô.
Văn Ý lập tức hiểu ý, cô kéo lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, giọng nói yếu ớt vô cùng mềm mại, "Thẩm Ôn Đình, anh dạy em pha trà được không?"
Thẩm Ôn Đình "ừ" một tiếng, anh không nhìn cô, sự chú ý của anh vẫn còn trên bàn cờ.
"Vậy khi nào anh rảnh?" Văn Ý cọ cọ vào người anh, dùng bàn tay nhỏ bé không ngừng chọc chọc mặt anh, "Anh nhìn em này."
Thẩm Ôn Đình bị quấy rầy, không có cách nào, đành phải quay đầu lại nhìn cô, "An phận một chút nào."
Văn Ý không thèm để ý đến anh, tiếp tục quấy rầy anh.
Người đẹp ở bên cạnh, Thẩm Ôn Đình bị quấy rầy không có cách nào chuyên tâm được.

Một bước sai, toàn bộ đều thua.
Cuối cùng, ông nội Thẩm đắc ý nói, "Mau trả lại cho ông!"
Ông cháu nhà họ Thẩm thích uống trà, cho nên tiền đặt cược cho ván cờ là một loại trà nổi tiếng hiếm có.
Thẩm Ôn Đình không còn cách nào, đành phải trả lá trà lại.
Ánh mắt từ trên bàn cờ nhìn đi chỗ khác, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang quấn lấy mình, anh thấp giọng khiển trách một câu, "Quỷ gây chuyện."
Văn Ý cau mày nhìn anh, cô khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ông nội Thẩm chống lưng cho mình, đập tay với ông nội Thẩm một cái.
Ông nội Thẩm ôm lá trà, ông hài lòng nói, "Tiểu Ý của chúng ta vẫn là đứng về phía ông nội."
"Đương nhiên rồi ạ." Văn Ý bóp vai cho ông nội Thẩm, "Ông là ông nội của con, không đứng về phía ông thì đứng về phía ai?"
Nếu như phải nói, trên thế giới này, người có thể được Văn Ý gọi là người nhà, có lẽ chỉ có ông nội Thẩm thôi.

Bọn họ không quen không biết, nhưng ông nội Thẩm thật lòng xem cô là cháu gái mà cưng chiều.
Khi còn bé, Văn Ý chịu oan ức ở chỗ Ôn Viễn, cô chỉ thích nhào vào trong lòng ông nội Thẩm khóc lớn.

Ông nội Thẩm sẽ dùng bàn tay ấm áp của mình vỗ lưng cho Văn Ý, dỗ cô ngủ.
Chỉ là Văn Ý không biết, người mỗi lần ôm cô lên giường, đều là Thẩm Ôn Đình.

Người giúp cô rửa sạch khuôn mặt đẫm lệ, cũng là anh.
Thẩm Ôn Đình nhìn hai người, cũng không quấy rầy hai người bọn họ nữa, "Ông nội, con lên lầu trước."
Ông nội Thẩm phất tay, "Đi đi."
Văn Ý đi theo ông nội Thẩm đến phòng khách nói chuyện, trò chuyện được một lúc, lúc này Văn Ý mới nhớ ra món quà của ba Văn, cô vội vàng lấy ra cho ông nội Thẩm.
Là nghiên mực loại thượng hạng, mặc dù Văn Ý không rành về những thứ này, nhưng cô cũng nhìn ra được, giá cả không hề rẻ.
"Trái lại có lòng rồi." Ông nội Thẩm tiện tay để sang một bên, "Năm nay Văn Viễn thừa kế Văn thị, nó có khi dễ cháu không?"
Văn Ý: "Anh ta sao dám khi dễ cháu ạ."
"Vậy thì tốt." Ông nội Thẩm thở dài một tiếng.

Che chở cho Văn Ý đã lâu, cảm thấy thời gian như vừa mới ngày hôm qua, con nhóc này vẫn là tiểu nha đầu mỗi lần chịu oan ức sẽ nhào vào trong lòng ông khóc.
Ông vỗ tay Văn Ý, ông nội Thẩm nói với cô, "Nếu bị khi dễ thì đến tìm ông nội, ông nội giúp cháu trút giận!"
Văn Ý ngoan ngoãn nghiêng đầu đồng ý, " Được ạ, vậy bây giờ con phải tố cáo."
Ông nội Thẩm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Ai khi dễ Tiểu Ý nhà chúng ta thế?"
Con ngươi Văn Ý đảo qua đảo lại, cô cố ý nói, "Thẩm Ôn Đình! Anh ấy cả ngày chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, không biết thương cháu."
Ông nội Thẩm lúc này rất vui.

Ông đã lớn tuổi rồi, thế giới này cũng không còn gì ràng buộc nữa.

Điều duy nhất mà ông không yên tâm, chính là Thẩm Ôn Đình và Văn Ý.
"Nói ông nội nghe nào, bình thường nó khi dễ cháu thế nào? Ông nội giúp cháu dạy dỗ nó!"
"Vậy thì phải nói rất lâu đấy ạ."
Văn Ý bảo dì giúp việc hâm một ly sữa bò, sau đó tỉ mỉ kể cho ông nội Thẩm nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
_
Ra khỏi phòng ông nội Thẩm, Thẩm Ôn Đình đưa tay về phía cô, "Ông nội ngủ rồi à?"
"Ừ."
Ông nội Thẩm đã lớn tuổi, ban đêm ngủ không say giấc, hơn nữa không thể nhìn đèn quá sáng.

Đèn ngoài hành lang cũng bị tắt đi, Thẩm Ôn Đình nắm tay cô, dùng ánh sáng từ điện thoại dẫn đường.
"Vui chưa? Nói xấu anh không ít nhỉ."
Văn Ý nhìn anh, trong bóng tối, khuôn mặt của anh mơ hồ không rõ, "Cũng khen anh nhiều mà." Dừng lại một chút, cô nói, "Ông nội rất vui."
"Anh biết." Thẩm Ôn Đình nói, anh vươn tay mở cửa phòng, dẫn Văn Ý đi vào.
Văn Ý nói những chuyện này, chỉ để ông nội Thẩm yên tâm.
Dù sao thì ban đầu lúc kết hôn, chuyện cô không tình nguyện đều lọt vào trong mắt ông nội Thẩm.

Mặc dù trong lòng ông nội Thẩm cảm thấy áy náy, nhưng ông cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài làm như vậy.
"Văn Ý, em muốn phần thưởng gì?" Thẩm Ôn Đình rất thích điểm này của Văn Ý.
Nhìn ra được, không vì những chuyện vặt vãnh kia mà phiền não, mà còn phải trả giá cho trái tim chân thành.

Ông nội Thẩm đối xử với cô rất tốt, cô cũng phải báo đáp lại như vậy.

Cho dù không yêu anh, cô vẫn sẵn sàng kể cho ông nghe về cuộc sống gia đình trước mặt ông nội Thẩm, để cho ông yên tâm.
Văn Ý đưa tay cho anh, cô nhẹ giọng nói, "Nè."
Ngón tay Văn Ý thon dài, trắng trẻo xinh đẹp.

Móng tay hồng hào đáng yêu.

Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, đôi môi mỏng áp lên, nhẹ nhàng hôn cô một cái.

Rồi sau đó nhìn cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Hài lòng chưa?"
Văn Ý: "...!Thẩm Ôn Đình, anh có nhớ mấy ngày trước anh đã làm gì với tay em chưa?"
Ai muốn anh hôn chứ ôi này!
Thẩm Ôn Đình im lặng, thật lâu sau anh mới nói, "Anh không biết."
"Vì thế em cho anh cầm chưn của em làm thử nghiệm đấy." Văn Ý nói đùa.
(*) Đoạn này tác giả viết 我的jiojio, jiojio là cách nói đáng yêu của chân, ngón chân nên mình dịch lại như thế, hong phải sai chính tả đâu >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui