Lúc Văn Già La tỉnh lại, cảm thấy trước mắt từng hồi từng hồi biến thành màu đen.
Toàn thân đau đớn giống như bị nghiền qua vậy, nhất là trong lồng ngực, mỗi một lần thở đều giống như có người cầm kim đâm vào, châm đến máu dầm dề còn không có chỗ để trốn.
Cô chớp mắt một cái, trước mắt từ từ sáng lên, nhưng cô vẫn như cũ không tìm được bất kỳ tiêu điểm nào, giống như mù vậy.
Cô lại chậm rãi nhắm lại, đúng rồi, cô nghĩ ra, cô xảy ra tai nạn xe, đụng phải một chiếc xe tải, nhưng là chuyện xảy ra bao lâu rồi, cô hoàn toàn không biết.
Trong đầu đột nhiên xẹt qua cái gì đó sáng lóa, cô bỗng nhiên dãy giụa, lớn tiếng rêи ɾỉ.
"Già La, Già La."
Là tiếng của mẹ cô, lộ ra căng thẳng nhào tới trước giường.
Văn Già La mở mắt ra, nước mắt liền tràn ra theo viền mắt chảy xuống thái dương.
Mẹ cô vẻ mặt tiều tụy, trong mắt cũng có tơ máu.
Ba cô cũng ở đây, đang trầm mặc nhìn cô.
"Thật xin lỗi, mẹ." Văn Già La lấy sức, thở gấp, nói.
"Nói cái gì đó...!" La Lâm Y thay cô lau nước mắt, chính mình lại nhịn không được muốn khóc, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì.
"
Văn Già La lắc đầu, đầu ngón tay hơi động.
Cô đang truyền nước biển, tay lạnh thấu, không có cảm giác là của mình.
Cô mới vừa giơ tay lên, La Lâm Y liền nhẹ cầm: "Muốn cái gì?"
"Thời Thê...!Từ Thời Thê...!" Văn Già La nói được thật vất vả, cô cảm thấy ngay cả da lẫn xương đều đang nổi loạn với mình, muốn biểu đạt cái gì đều không thể hoàn chỉnh mà nói ra.
"Con là hỏi tiểu Từ sao?" La Lâm Y chần chờ hơi cúi đầu hỏi, thấy con gái bỗng chốc liền mở lớn mắt, gần như muốn bắn người lên, liền vội vàng nói, "Con bé ở cách vách, não bị chấn động nhẹ...!Đã đã tỉnh lại.
Không giống con," La Lâm Y đau lòng nhìn con gái, "Con gãy hai cái xương sườn, thiếu chút nữa đâm bị thương phổi..."
Văn Già La nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cô gái kia không có việc gì, cũng đã tỉnh lại.
Cô chỉ khẽ nhấc người một chút lại nặng nề mà ngã xuống giường, quả nhiên trong thân thể đau đớn tăng mạnh, đại khái là hai cái xương sườn đang hướng cô kháng nghị.
Văn Châu vỗ vỗ vợ đang kích động, để cho bà đi kêu bác sĩ tới, sau đó mình ngồi ở bên giường.
Ba.
Văn Già La hé miệng, khó chịu nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là dùng khẩu hình biểu thị.
Văn Châu ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đưa tay vuốt tóc con gái: "Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể đã, không suy nghĩ gì cả."
Con ngươi Văn Già La chuyển động, còn có chút bất an, nhưng sâu trong thân thể xông lên uể oải, côrất nhanh lại nhắm mắt đã ngủ tiếp.
Lại một lần nữa tỉnh lại, mắt bị ngọn đèn chiếu vào, xem ra là buổi tối.
Văn Già La vẫn là không thể nhúc nhích nằm trên giường bệnh, lần này ngồi bên cạnh nàng là La Lâm Y, lão thái thái cùng lão gia tử.
"Gia gia, nãi nãi..." Văn Già La môi hơi động, nhẹ giọng gọi.
Lão gia tử nhìn thấy cháu gái nhỏ tỉnh lại, cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mi tâm.
Trái tim này của lão, nhớ năm đó ở trong mưa bom bão đạn cũng đập rất thong dong, già rồi ngược lại cũng muốn nó thường thường chịu chút kinh hách.
Lão thái thái run rẩy hơi cúi người xuống, hai mắt vẩn đục có lệ: "Con đứa nhỏ này, làm sao có thể như thế dọa sợ nãi nãi vậy, không phải còn đưa con đi tham gia qua khóa bồi huấn tai nạn đột phát sao, sao mà lại đụng vào xe người ta...!"
La Lâm Y ở một bên ý vị mà lôi kéo tay áo lão thái thái, rất sợ bà nói quá nặng lời kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến con gái.
"Được rồi, đừng nói nữa" lão gia tử trung khí mười phần thay bà kêu.
Văn Già La cười khổ, khóa bồi huấn gì đó cũng đủ đặc thù, là nãi nãi mời người cố ý mở.
Thời điểm cô đi tham gia vẫn là lười biếng, nhưng không nghĩ tới ngày đó thật đúng là có đất dụng võ.
Thế nào có thể trong thời gian ngắn nhất làm cho người bên cạnh bị thương tổn đến nhỏ nhất, cô đã rất nỗ lực đảo tay lái, không phải não chỉ bị chấn động nhẹ sao, hẳn không có chịu bao nhiêu khổ a!.
La Lâm Y từ một bên bưng qua một chén canh trứng gà đút Văn Già La.
Cô vài lần tỉnh gián đoạn, mỗi lần tỉnh lại đều sẽ ăn một chút.
Chỉ là bác sĩ dặn giai đoạn đầu phải lấy thanh đạm làm chủ, còn chưa phải là thời điểm tẩm bổ, cho nên La Lâm Y chỉ đành làm mấy món đơn giản.
Ăn vài miếng sau đó cô liền hoàn toàn không đói, không cần phải nói, nằm dưới chăn cũng cảm giác mình gầy giống như một tờ giấy mỏng vậy, mà cái người đã nói muốn đem mình nuôi cho béo đang ở nơi nào?
Lão thái thái nhìn thấy cháu gái nhỏ tỉnh lại, tâm thần buông lỏng, bắt đầu hơi chóng mặt, có chút ngồi không yên.
Lão gia tử thấy thế vội vàng đỡ bà dậy, còn có một bảo mẫu vẫn hầu hạ bà cũng đỡ bà, dìu đi.
"Ăn vài hớp nữa a!...!" La Lâm Y vẫn còn ráng khuyên cô.
Văn Già La lắc đầu, cả người đều ủ rũ: "Mẹ, mẹ vẫn không có nghỉ ngơi phải không, mẹ đi ngủ một giấc đi!, con không sao."
"Mẹ không có việc gì." La Lâm Y nhìn cô, "Có phải hay không có chỗ khó chịu? Ở lại theo dõi mấy ngày nữa, chúng ta rất nhanh thì có thể về nhà dưỡng." Bà dừng một chút, "Chỗ làm kia, con cũng đừng đi nữa.
"
Nghe ý của bà không chỉ là để cho cô nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này tạm không phải đi làm, là hoàn toàn không muốn cô lại về đơn vị nữa.
Văn Già La nghĩ đến chính mình vẫn cùng người có ước hẹn ở chung, liền lắc đầu: "Đợi khỏe rồi con phải về đi làm lại."
"Con làm sao cố chấp như vậy...!" La Lâm Y đỏ mắt, "Mẹ...!đã nghe nãi nãi nói.
Mặc kệ con thích là người nào đi nữa, con có thể nói với mẹ a.
Con không giải quyết được, mẹ có thể giúp con.
Mặc kệ phải trả giá thế nào, chỉ cần tốt cho con là được rồi.
Ngàn vạn lần đừng làm khổ mình nữa..."
Văn Già La ngơ ngẩn mà nghe, khẽ mỉm cười một cái.
Nụ cười khiên động vết thương, cho nên liền lại có chút vặn vẹo: "Mẹ...!con sẽ nói cho mẹ biết, đến lúc đó mẹ nhớ kỹ phải giúp con."
"Đó là chắc chắn." La Lâm Y bưng canh trứng gà, "Chúng ta ăn vài hớp nữa được không?"
Nếu như một tai nạn xe cộ, có thể đổi về tuyệt đối ủng hộ và hỗ trợ, nghe tựa hồ là chuyện rất có lời.
Văn Già La khó khăn nuốt canh trứng thơm ngon, nhịn không được nghĩ như vậy.
Nhưng là, vì sao mỗi lần tỉnh lại đều không nhìn thấy cô gái kia đâu, hay là lúc chị ấy tới mình đều đang ngủ, bị chị ấy nhìn thấy dáng dấp chật vật như vậy, người kia hẳn là chỉ biết thật đau lòng đi!...
Canh trứng gà trôi vào trong dạ dày ấm áp, lại phảng phất thả thuốc ngủ, khiến mí mắt của cô nặng nề mà khép lại, Văn Già La lại tiến nhập trạng thái buồn ngủ.
Đợi cô lại một lần nữa tỉnh lại, bên giường chỉ có một người.
Văn Bảo Hoa vẫn luôn ngẩn người nhìn em họ trên giường bệnh, còn không nghĩ ra vì sao nó và Thập Thất hai người lại ở trên quốc lộ, như thế nào lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Nàng cảm thấy là lạ.
Rất nhanh, nàng càng thêm cảm thấy quái.
Văn Già La tỉnh lại vừa thấy nàng đến, câu đầu tiên hỏi đến chính là nàng có khỏe không?
Bản năng biết nó hỏi đến là Từ Thời Thê, Văn Bảo Hoa bình tĩnh nói, ngày hôm qua mới vừa làm xong phẫu thuật.
A! Văn Già La nhắm hai mắt, rồi mở ra, phẫu thuật?
Văn Bảo Hoa rũ mắt, trên mặt có điểm chua xót, ừ, là...!phẫu thuật sửa thanh quản.
Văn Già La trừng hai mắt, không nháy một cái, rất nhanh liền cảm thấy đau xót.
Cô không rõ Văn Bảo Hoa đang nói cái gì.
Không phải nói cô gái kia chỉ là não chấn động nhẹ sao, như thế nào lại phẫu thuật sửa thanh quản? Sửa cái gì, là giọng nói của Từ Thời Thê sao...
Văn Già La đột nhiên liền thở hổn hển.
Lúc đầu chỉ giống là đi bộ hơi nhiều, rất nhanh thì dường như chạy trốn hai vạn năm ngàn dặm, như là chỉ còn lại có nửa hơi thở.
"Già La, em làm sao vậy? " Văn Bảo Hoa bị cô dọa, vội vươn tay muốn giúp cô vỗ cho dễ thở, nhưng lại sợ làm đau cô, liền nâng tay để vậy không biết làm thế nào cho phải.
Cái tay không có truyền nước biển của Văn Già La chợt bắt được nàng: "Chị là nói, chị ấy...!bị thương tổn dây thanh quản rồi?"
Văn Bảo Hoa cắn răng, trong ánh mắt cũng hiện lên chút hơi nước, gật gật đầu: "Bị mảnh kiếng bể cắt vào cổ, dây thanh bị...!tổn thương." Em họ nàng suy sụp buông lỏng tay nàng ra, khuôn mặt khó coi xám như tro tàn vậy, trong lòng cũng rối rắm.
Động tới phẫu thuật, cho dù khôi phục thật tốt đi nữa, cũng khó trở lại trăm phần trăm trạng thái tự nhiên, vừa nghĩ tới Từ Thời Thê giọng nói đẹp như thế khả năng mãi mãi bị mất đi, nàng cũng chỉ có thể mượn lời bác sĩ dùng để an ủi người nhà họ Từ để an ủi em họ, "May là không có tổn thương đến động mạch cổ, bằng không hậu quả..."
Văn Già La cứng đờ nằm trên giường, ngay cả tâm muốn chết đều có.
Cô làm sao ngây thơ như vậy, còn tưởng rằng tai nạn xe cộ nói không chừng là một chuyện rất hời.
Cô làm sao chỉ nghĩ đến chính mình, lại quên đi một người khác có thể sẽ chịu tổn thương lớn hơn.
Gãy xương sườn trải qua điều dưỡng là có thể lành tốt, mà giọng nói được chữa trị còn có thể phát ra thanh âm làm người ta kinh diễm sao? Cô tại sao có thể làm cho Từ Thời Thê mất đi giọng nói như vậy, cô vẫn luôn biết Từ Thời Thê vì bảo vệ giọng của mình không uống nước đá, không ăn cay, tuy là không nói ra miệng, kỳ thực rất rất xem trọng.
"Em muốn gặp chị ấy...!" Văn Già La thì thào nói.
"Em không thể di chuyển." Văn Bảo Hoa đưa tay nhẹ nhàng để lên vai của cô.
"Em phải thấy chị ấy...!" Văn Già La nhìn nàng, cố chấp.
Văn Bảo Hoa trầm mặc một chút: "Em không thể di chuyển, nếu như em nhất định muốn gặp, chị mang cậu ấy tới gặp em."
Văn Già La nhắm hai mắt, ồm ồm nói: "Vậy không cần, chờ em có thể động, em đi gặp chị ấy."
"Già La," Văn Bảo Hoa nhịn không được hỏi, "Ngày đó hai người sao lại lái xe đi tới đó?"
Xảy ra tai nạn giao thông, cảnh sát giao thông là phải lấy lời khai, Văn Già La không biết Từ Thời Thê có hay không bị hỏi, cô thì chắc chắn sẽ không bị quấy rầy.
Lại đại khái nhà cô đem Từ Thời Thê cũng đảm bảo, mọi người đều còn không biết ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Em muốn ngủ." Văn Già La nghiêng đầu đi, không nói chuyện nữa.
Nước mắt chảy vào trong miệng rất mặn, trong lòng lại càng thêm khổ, cô hận không thể đem xương sườn của mình toàn bộ bóp nát, nếu như có thể thay cho giọng nói người kia.
Văn Bảo Hoa mơ hồ thấy được vệt nước kia, trong đầu còn mờ mịt, nàng nhớ lại chính mình lúc nhìn tình cảnh Thập Thất.
Ngày đó gặp chuyện không may, Văn Bảo Hoa không lay chuyển được lão thái thái, đỡ bà cùng đi xuống lầu, kết quả xe cứu thương đưa tới ba người đều được đưa đi kiểm tra rồi.
Thời điểm nàng đến, ba mẹ Từ Thời Thê cũng đã đến, hiện trường vô cùng hỗn loạn, nàng cũng cảm thấy ngực rất khó chịu, mọi người để nàng đi về nghỉ ngơi.
Có nghỉ ngơi thế nào cũng cảm thấy không tốt, một người là em họ của mình, một người là bạn tốt của mình, nàng một mực đứng ngồi không yên.
Sau lại biết chỗ hai người xảy ra chuyện đã ra khỏi khu vực thành thị, là đang trên đường đi thị trấn lân cận.
Hai người mới vừa từ bệnh viện đi ra, tại sao phải đi đến đó, từ trước đến nay Già La lái xe đều bình ổn nhưng như thế nào lại không vững tay lái? Nghe nói lúc đó mặt đường vết xe rất đáng sợ, nàng không nhìn thấy ảnh chụp, nhưng chú Út tự mình đi qua hiện trường tai nạn, sau khi trở về sắc mặt thật rất khó nhìn.
Vô luận nhìn thế nào, lỗi đều là từ phía Già La, tài xế xe tải nhỏ kia bị thương cũng không tính là nặng, Niếp thư ký của chú Út đã giải quyết toàn bộ những chuyện liên quan.
Thời điểm Văn Bảo Hoa cảm thấy thân thể dễ chịu chút, để Hạ Bang đưa nàng đến bệnh viện.
Nhìn nãi nãi, lại nhìn Già La, nó đang ngủ, cho nên Văn Bảo Hoa liền lui ra ngoài nhìn Từ Thời Thê.
So với nãi nãi hay Già La rất khác biệt, hai người nằm viện tin tức không biết làm sao lọt ra ngoài, vẫn có người tới thăm, lẵng hoa đặt khắp nơi, sau toàn bộ bị dọn sạch đi, cũng cự tuyệt bất kỳ ai tới thăm.
Trong phòng bệnh Từ Thời Thê vô cùng an tĩnh, chỉ có mẹ của nàng lẳng lặng mà ngồi ở bên giường, trên mặt tất cả đều là thần sắc ưu buồn.
Thấy là nàng, Vương Viện lặng lẽ kéo cái ghế cho nàng.
Văn Bảo Hoa muốn an ủi vài câu, lại không biết nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng theo bà ngồi.
Sau đó nàng liền thấy Thập Thất nằm ở đó, sắc mặt ảm đạm, sắc môi trắng bợt.
Trên trán của nàng bị quấn băng vải, trên cổ cũng vậy, phần lộ ra bên ngoài cái chăn nhìn giống như một con rối bị rách.
Tóc dài màu nâu trải trên gối, cuốn lên như khô héo.
"Em gái cháu có khỏe không?" Vương Viện nhẹ giọng hỏi nàng.
"Dạ," Văn Bảo Hoa gật đầu, "Phải cố định bên ngoài ngực, như vậy xương gãy khôi phục sẽ khá hơn một chút."
"Dì lúc đầu cũng tính đi xem con bé," Vương Viện miễn cưỡng cười cười, "Bất quá nhất thời không đi được."
"Cháu biết." Văn Bảo Hoa vội vàng nói, "Không có gì đâu ạ."
Vương Viện trong lòng rất phức tạp.
Lẽ ra phải trách người lái xe, nhưng người kia là Văn Già La, đừng nói là con gái, ngay cả bà cũng ngồi qua mấy lần xe cô gái kia.
Bà là biết cô gái kia lái xe rất quy củ, cho nên nói tai nạn xe này chỉ có thể trách trời, không thể trách ai.
Nhưng là, lúc nghe bác sĩ nói đến vấn đề dây thanh của con gái, máu của bà đều muốn đông lại, không khỏi ở trong lòng vẫn là có mấy phần oán giận.
Người trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, nàng vẫn không thể tùy tiện quay đầu, cũng chỉ có thể nghiêng người nhìn ở mép giường.
"Cậu tỉnh rồi? " Văn Bảo Hoa ghé sát vào chút, vành mắt đỏ, "Thật xin lỗi..."
Từ Thời Thê chớp chớp mắt, há miệng ra muốn nói, lại không phát ra được thanh âm nào.
Đừng như vậy. Nàng chậm rãi làm khẩu hình.
Văn Bảo Hoa cẩn thận phân biệt, sau đó cắn môi, lắc đầu.
Nàng cũng không biết vì sao nói xin lỗi, nhưng khi nhìn đến Thập Thất bộ dạng này, cũng chỉ còn lại có những lời này.
Em ấy thế nào? Từ Thời Thê lại hỏi nàng.
Vương Viện thấy Văn Bảo Hoa trong mắt nghi hoặc, liền từ một bên trên bàn đưa qua một tệp giấy cùng một cây viết.
Thấy Thập Thất nâng giấy bút lên, rũ mắt viết chữ, Văn Bảo Hoa lại nhịn không được, xoay người lau đi nước mắt.
Văn Già La thế nào, bị thương sao?
Cậu đừng khóc, tớ sẽ phẫu thuật, cũng không phải từ nay về sau bị câm điếc đâu.
Nắm tệp giấy, Văn Bảo Hoa bình phục lại tâm tình, mới nói: "Già La gãy hai cái xương sườn, suýt chút nữa bị thương phổi."
Từ Thời Thê nghe, không có hỏi lại nàng muốn tệp giấy, con mắt lại rũ xuống.
Hai người nhìn thấy nàng liền hỏi lẫn nhau, vốn cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Văn Bảo Hoa sớm liền phát hiện em họ cùng Thập Thất quan hệ rất thân, rất nhanh gần gũi.
Nhưng là nàng vẫn ngửi được khí tức làm người ta bất an, so với chuyện thấy các nàng xảy ra tai nạn xe còn muốn làm cho người lo lắng sợ hãi hơn..