Phản ứng đầu tiên của Lục Liên Trà chính là cảm thấy mình bị hoa mắt, nhưng dù cậu ta có tỉ mỉ nhìn kỹ lại đến đâu thì kết quả thực sự chỉ có một.
Cái mặt xấu đen thui này…
Chính xác là tổng tài Diệu Tinh Tạ Tắc Nghiêu.
Lục Liên Trà ngạc nhiên, hết nhìn Tạ Tắc Nghiêu rồi lại nhìn Mục Nhiên, khẽ hét lên một tiếng: “Em, em không nhìn thấy gì hết!”
Nói xong cậu ta vội vàng chạy, hệt như có con mãnh thú nào đuổi theo không bằng.
Mục Nhiên đi ra sân, từ từ tiến về phía Tạ Tắc Nghiêu.
Tạ Tắc Nghiêu liếc Lục Liên Trà rồi nói với cậu: “Để anh xử lý cậu ta.”
Mục Nhiên: “Không sao, cậu ấy biết cũng được.”
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc một lát, nhìn lên camera ven đường, có vẻ như bọn chúng nghe thấy hiệu lệnh của hắn, tất cả đồng loạt tối đèn.
Mục Nhiên cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao anh lại ở đây?”
“Không về nhà à?”
Tạ Tắc Nghiêu vốn định nói là không về nhưng đột nhiên trong óc lại vang lên mấy câu vớ vẩn Bỉnh Ương bảo mình lúc trước, lời lên đến miệng đành phải nuốt về: “Anh đi nghỉ với công ty.”
Mục Nhiên ngẩn người: “Ở đây luôn hả?”
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Vương Hoắc đề nghị, nơi đây phong cảnh đẹp, thích hợp với nhân viên.”
Mục Nhiên ngó xung quanh vài vòng không thấy có nhà trọ nào khác: “Thế anh ở đâu?”
Tạ Tắc Nghiêu: “Thuê biệt thự ở gần đây.”
Thậm chí vì để lấp liếm, hắn tiếp tục bốc phét: “Những người khác đang mở tiệc, anh ở đấy chỉ khiến bọn họ không được tự nhiên.”
Mục Nhiên ồ một tiếng: “Tổ chức tiệc cả chiều cơ à?”
Tạ Tắc Nghiêu nhấp môi, chiều nay hắn với Tịch Đồng đàm phán với ekip chương trình còn buổi tối thì sợ Mục Nhiên đang quay nên mới không dám gọi điện.
Thấy Tạ Tắc Nghiêu không chịu nói chuyện, Mục Nhiên đương nhiên mặc định là hắn cam chịu, chậm rì rì bảo: “Lâu rồi không thấy công ty anh cho nghỉ phép.”
“Nhân cơ hội chơi nhiều vào.”
Tạ Tắc Nghiêu không đáp mà hỏi lại cậu: “Chiều nay anh đã nói chuyện với ekip bên em.”
“Mai anh sẽ tới xem mọi người, nếu em không muốn thì anh sẽ không đi.”
Mục Nhiên chớp mắt: “Còn kỳ nghỉ của anh?”
“Kỳ nghỉ là dịp để nhân viên công ty gắn kết với nhau nhiều hơn.” Tạ Tắc Nghiêu giơ tay kéo khóa áo khoác của Mục Nhiên lên tới cằm: “Anh là ông chủ.”
Hắn hơi híp mắt, dưới ánh đèn đường sống mũi cao thẳng cùng đường nét gương mặt mềm mại hơn rất nhiều.
Tim Mục Nhiên nhảy như trống đánh, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên hôn Tạ Tắc Nghiêu.
Hắn như bị đóng đinh tại chỗ, một lát sau mới phun ra được vài chữ: “Chàng trai, em đang đùa với lửa.”
“……………”
Mục Nhiên nhịn không được phản bác: “Giữa bầu không khí lãng mạn này, anh có thể đừng há mồm ra được không?’
Tạ Tắc Nghiêu: “………….”
“Đây vốn là lời thoại của anh.”
Mục Nhiên: “Ai bảo anh?”
Tạ Tắc Nghiêu: “Tổ tiên.”
Mục Nhiên: “Phiền anh đi theo con đường khoa học.”
Hai người dạo trên con đường nhỏ vài lần, Mục Nhiên cảm thấy cậu như trở về thời đại học, hai người hẹn hò mãi không muốn về nhà.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn đồng hồ rồi bảo Mục Nhiên: “Lại đây cho anh hôn cái cuối rồi về ngủ.”
Mục Nhiên ngoan ngoãn hôn hắn, thoáng nhìn lên tầng hai căn biệt thự còn sáng đèn, hình như có người đứng sau tấm rèm cửa sổ nhìn trộm họ.
.
Truyện Dị Giới
“Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Tạ Tắc Nghiêu đứng bên ngoài, sau khi tận mắt thấy Mục Nhiên vào biệt thự mới rút điện thoại trong túi ra gọi cho thư ký Dương: “Thông báo cho nhân viên phòng thư ký nghỉ phép, đi du lịch.”
Thư ký Dương hết hồn, vui vẻ nói: “Thật ạ?”
Tạ Tắc Nghiêu: “Ừ, thôn Bình Khôn huyện Quỳnh Sơn.”
Thư ký Dương: “Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Tạ Tắc Nghiêu: “Ừ, nhớ mang việc lên làm.”
Thư ký Dương: “……………….”
Mục Nhiên bên này vừa mới lên cầu thang đã thấy đèn tắt, xung quanh tối om, hình như các tiền bối đã ngủ hết cả.
Cậu về phòng mình, nhìn cái cục tròn tròn trên giường, thử hỏi: “Lục Liên Trà?”
“Ngủ rồi?”
Chăn của Lục Liên Trà giật giật, ừm một tiếng.
Giọng nói hệt như đang nỉ non lúc nằm mơ, nhưng tiền đề là cái chăn mỏng của cậu ta không để lộ ánh sáng điện thoại.
Mục Nhiên đáp nhẹ, cảm thấy Lục Liên Trà không muốn trả lời mình cho nên cũng lên giường đi ngủ.
Lục Liên Trà nằm trong chăn dựng tai lên hóng động tĩnh của Mục Nhiên, sau khi chắc chắn cậu ngủ rồi mới lặng lẽ lột chăn ra cho đỡ nóng.
Cậu ta thở ra một hơi, cầm điện thoại lên tắt chuông rồi nhắn qua cho Phàn Phái.
[Anh Phàn, anh nói lại về tình yêu đích thực của Tạ tổng cho em!]
Phàn Phái tưởng Lục Liên Trà nghĩ thông, vội vàng trả lời lại một đống tin tức mình biết.
[Tạ tổng có người mình thích lâu rồi, nghe nói là bác sĩ, hình như là do hoàn cảnh gia đình nên không thể ở bên nhau.]
[Nên Tạ tổng mới tìm thế thân để an ủi nỗi tương tư, mà cậu thế thân này lại nằm trong giới giải trí, thiên hạ đồn là tuyến mười tám, mãi không bật lên được.]
Nhìn thấy mấy tin nhắn này, Lục Liên Trà xác định đến 99.99% thế thân kia chính là Mục Nhiên!
Cậu ta nắm chặt điện thoại, mà Phàn Phái bên kia thì liên tục nhắn tin đến.
Phàn Phái: [Sao đột nhiên lại nghĩ thông được thế?]
Phàn Phái: [Này anh bảo, muốn đến gần phần tử tri thức như Tạ tổng thì bản thân em cũng phải tỏ ra là người có văn hóa biết chưa?]
Phàn Phái: [Đừng có mà ở đó dùng thành ngữ lung tung nữa!]
Phàn Phái: [Người có học sẽ chẳng bao giờ khoe là họ có học!]
…..
Lục Liên Trà nhìn mà phát phiền, tức giận tắt máy rồi ném thẳng điện thoại xuống chân.
- Ngày hôm sau –
Lúc Mục Nhiên tỉnh lại, Lục Liên Trà đã dậy từ lâu.
Cậu rửa mặt xong xuôi rồi xuống tầng đã thấy Lý ảnh đế đứng đợi: “Phòng bếp có bữa sáng đó!”
Mục Nhiên đi vào ngó, quả nhiên có một chút nước ấm cùng với yến mạch, sữa bò của nhà tài trợ.
Cậu cầm lên xem, xem hoài, xem hoài rồi không nhịn được hỏi Lý ảnh đế: “Đây là cơm sáng hả?”
Lý ảnh đế gật đầu, lập tức hỏi lại: “Cậu muốn nấu cơm không?”
“Để tôi đi gọi đám Lão Nguyên.”
“Rồi tôi nhóm lửa cho.”
Mục Nhiên nhìn cả hàng trứng gà gọn gàng trên bàn, chậm rì rì bảo: “Không cần phiền đến thế, tôi nấu mấy quả trứng thôi.”
Lý ảnh đế: “Nấu trứng không cần nhóm lửa hả?”
Mục Nhiên cầm cái ấm điện lên rồi mở nắp ném thẳng trứng gà vào bên trong: “Thế là xong.”
Lý ảnh đế ngạc nhiên há mồm: “Được luôn?”
Mục Nhiên gật đầu: “Hồi đại học tôi hay nấu vậy.”
Cậu vừa cắm cái ấm nước đột nhiên trên đầu vang lên tiếng ‘ầm’, một mảnh trần nhà rơi xuống gần đó.
Lý ảnh đế thuần thục móc hộp dụng cụ sửa chữa dưới gầm ra bảo Mục Nhiên: “Vấn đề nhỏ, hồi bọn tôi mới đến bếp cũng chẳng có mà nấu.”
Vừa dứt lời, cánh cửa ra vào cũng anh dũng hy sinh.
Nghe được tiếng động, Nguyên Binh ôm quyển sách lạch bạch chạy đến xem, sau đó quen đường cầm cây búa lên.
Nhìn hai vị tiền bối bận bịu, Mục Nhiên không tiện đứng hóng, đành phải đi qua hỗ trợ.
Nguyên Binh đưa sách cho Mục Nhiên: “Tiểu Mục, nhìn xem bên trên viết cái gì? Tôi lớn tuổi, mắt mờ cả ra rồi.”
Mục Nhiên đáp dạ, vừa đọc vừa ngẫm nghĩ: “Đầu tiên đặt vuông góc cánh cửa với cạnh viền, không tiếp giáp với mặt đất, tiếp đến đánh dấu hai điểm….”
Cậu đọc xong, ngẩng lên thì thấy Lý ảnh đế với Nguyên Binh vừa gõ búa vừa chụm đầu thảo luận.
“Trong đấy biết viết cái gì vậy?”
“Một cái đinh hay hai cái đinh? Tôi thấy một cái là đủ.”
“Tôi cảm thấy đây không phải là lỗi của chúng ta, trách thì trách cái cửa ấy, rụng quái gì hai, ba ngày rụng một lần.”
….
Hai người càng nói càng hăng, tốc độ làm việc không lại với hai cái mồm, Mục Nhiên hít mũi, ngửi ra được mùi thơm của trứng chín.
Cậu nhặt cái búa thừa dưới đất lên, chiếu theo các bộ phận được nhắc trên sách nhanh chóng cố định các điểm, bản lề, ốc vít, cửa gỗ…
Xong rồi im lặng đổ nước ra, đặt trứng lên bàn.
Mục Nhiên tự mình giải quyết bữa sáng của mình rồi nói với hai người vừa lên đánh răng rửa mặt: “Thầy Lý, thầy Nguyên, trứng xong rồi ạ.”
“Được, để chúng tôi đi xem cửa đã.”
Lý ảnh đế rút cái máy khoan mình vừa thó được bên đoàn ekip, từ từ chạm tay lên cánh cửa chắc chắn, hãi hùng hỏi Nguyên Binh: “Mới đi có vài phút thôi mà Tiểu Mục sửa xong rồi?”
Nguyên Binh tấm tắc: “Thảo nào Tiểu Lục khen nức khen nở, bảo cậu ấy là sinh viên tài cao.”
Lý ảnh đế: “Tôi cũng học đại học top đầu này.”
“Đấy là vấn đề của cậu, sao cứ cố mà đổ cho nhà trường làm gì?”
Lý ảnh đế: “………………….”
Sáng sớm trời hơi lạnh, Mục Nhiên khoác thêm áo khác, vừa ra ngoài sân đã bị Tịch Đồng kéo vào chỗ vắng.
Cậu ta tỉ mỉ đánh giá Mục Nhiên từ trên xuống dưới, sau khi xác định trên người cậu không có vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sửa cửa làm gì?”
Mục Nhiên sờ túi của Tịch Đồng rút ra được viên kẹo bạc hà, đứng bóc ăn tại chỗ: “Coi như tôi là một thiên tài không thể đứng nhìn người ta chịu khổ đi.”
Tịch Đồng: “……………..”
“Về sau có làm thì nhớ đeo găng tay bảo vệ vào! Mấy lần thế nữa chắc tim tôi cũng vỡ theo nhát búa của cậu mất.”
Mục Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Đồng: “Cậu với Lục Liên Trà lại có chuyện à?”
“Bằng không mới banh mắt ra sao cậu ta đã chui vào góc theo dõi cậu?”
Mục Nhiên ngẩn người, theo ngón tay Tịch Đồng chỉ nhìn qua, quả đúng là Lục Liên Trà đang khép cả người sau cây.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Liên Trà bĩu môi dậm chân, chậm rì rì đi đến chỗ bọn họ.
Cậu ta cười tươi chào mấy anh quay phim rồi lôi cả hai ra chỗ kín thật là kín, tắt hết mic.
Kiểm tra trên dưới, trái phải, trong ngoài, khẳng định chỗ bọn họ đang đứng cực kỳ bí mật xong xuôi Lục Liên Trà mới nhắm mắt gào: “Này, em biết hết rồi!!!”
“Hôm qua em, em thấy Tạ tổng!!!”
Tịch Đồng:!!!
Mục Nhiên đã đoán được người tối qua là Lục Liên Trà nên chẳng có phản ứng nào quá.
Lục Liên Trà cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Mục Nhiên, em hỏi giúp anh rồi, Tạ Tắc Nghiêu hắn đã có người trong lòng.”
“Hắn chẳng hề yêu anh đâu, hắn coi anh là thế thân!!!”
Tịch Đồng:!!!
Sao trà xanh con lại biết chuyện này?!
Lục Liên Trà nhìn sang Tịch Đồng: “Tịch Đồng, tốt xấu gì anh cũng là quản lý thân kinh bách chiến, sao cả chuyện này anh cũng không điều tra được vậy!!!”
“Anh chăm sóc Mục Nhiên kiểu gì thế!!!”
Tịch Đồng trầm mặc, chuyện này cậu ta muốn cãi cũng chả mở miệng cãi được.
Mục Nhiên thực sự bị ngạc nhiên, một phần là Lục Liên Trà biết chuyện thế thân thậm chí cậu ta còn dám đứng trước mặt cậu nói toẹt ra.
Lục Liên Trà gấp đến mức dậm chân đấm ngực, uốn éo phân tích nặng nhẹ cho Mục Nhiên.
Cậu ta cho rằng Mục Nhiên không biết chuyện mình là thế thân, nhưng hình như có vẻ không phải như vậy.
Lục Liên Trà nghĩ mãi mới quyết định an ủi: “Em thấy chắc chắn Tạ tổng không phải tự nhiên đến nơi ‘thâm sơn cùng cốc’ này đâu!”
“Chắc chắn hắn định hẹn hò với cái tên tình yêu đích thực kia!”
Nói xong, Lục Liên Trà nhìn chằm chằm Mục Nhiên không biết hồn vía đi đâu.
Cậu ta cắn môi: “Anh nghĩ cái gì vậy…”
Mục Nhiên chậm rãi đáp: “Trái tim Tạ tổng không chỉ có duy nhất một người, hắn có tận hai tình yêu đích thực.”
“…………….”.