Dịch: Lap Tran-----Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chan hoà.
Tia sáng xuyên thấu qua lỗ thông gió chiếu vào mặt Tiêu Sắt cùng Long Quỳ.
Tiêu Sắt chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng rút cánh tay có chút đau nhức từ dưới cổ Long Quỳ ra, sau đó thật cẩn thận mặc quần áo vào, ngồi xếp bằng, nhấp một ngụm Bồi nguyên linh dịch, thúc giục 《 Phần quyết 》 cùng 《 Quy nguyên hồn quyết 》, tiến vào trạng thái tu luyện.
Sáng sớm, tinh thần phấn chấn, đối với tu luyện đấu khí mà nói là khoảng thời gian không thể tốt hơn.
Sau một canh giờ, mùi đồ ăn nhàn nhạt tràn vào trong mũi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt từ thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Nghiêng đầu nhìn thì thấy Long Quỳ đã chuẩn bị bữa sáng xong.
“Ca ca, ngươi tỉnh rồi, mau tới ăn đi, bữa sáng vừa xong.
” Nhìn thấy Tiêu Sắt ngừng tu luyện, Long Quỳ mỉm cười nói.
Tiêu Sắt khẽ gật đầu, đứng dậy hoạt động hai chân có chút tê mỏi, đi đến cạnh Long Quỳ, tán thưởng nói: “Long Quỳ, hôm nay nấu gì ăn đó? Thơm quá!.
”“Hì hì.
.
” Lời Tiêu Sắt khen làm Long Quỳ cười tít mắt nói: “Là cháo thịt nạc, dùng thịt bò mà ca ca thích nhất để nấu.
”Long Quỳ vươn tay lấy chén nhỏ, sau đó đổ một chén, cẩn thận đưa vào tay hắn.
Duỗi tay nhận lấy, Tiêu Sắt ngửi ngửi cháo thịt bò thơm ngào ngạt, thổi nhẹ, mặc kệ bỏng miệng hay không, uống một ngụm.
Nhìn Tiêu Sắt trực tiếp uống cháo thịt bò, Long Quỳ nở nụ cười, nàng rất thích những thời điểm ở bên Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt uống hết nồi cháo, Long Quỳ là linh hồn thể, tuy rằng không cần ăn cơm nhưng nàng rất thích sinh hoạt cùng Tiêu Sắt, cũng uống một chén.
Uống xong chén cháo cuối cùng, Tiêu Sắt thỏa mãn sờ sờ bụng, giơ ngón tay cái với Long Quỳ, nói giỡn: “Long Quỳ, ngươi có tay nghề thật tốt, về sau ai cưới ngươi đều có lộc ăn.
”“Long Quỳ không muốn gả chồng, Long Quỳ muốn vĩnh viễn bên cạnh ca ca.
” Nghe Tiêu Sắt nói phải gả nàng, Long Quỳ lập tức nóng nảy, cái chén kêu răng rắc một tiếng, rơi xuống đất, nàng bổ nhào vào lòng Tiêu Sắt.
“Ách ——” Tiêu Sắt nao nao, có chút tự trách, hình như đùa hơi quá, chợt nhẹ nhàng vuốt ve đầu Long Quỳ, an ủi nói: “Long Quỳ, vừa rồi ca ca chỉ nói đùa với ngươi, không phải muốn gả ngươi, cho dù có những người khác muốn cưới, ca ca cũng sẽ làm thịt hắn.
”“Thật sự?” Long Quỳ lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi.
“Đương nhiên là thật!” Tiêu Sắt son sắt nói.
Lời này không có chút giả dối, nếu sau khi Long Quỳ sống lại mà có người muốn cưới nàng, hắn là người thứ nhất không đáp ứng.
“Thật là sự thật?” Long Quỳ tiếp tục hỏi.
“Thật là sự thật!” Tiêu Sắt kiên định gật đầu.
“Chúng ta ngoéo tay.
” Long Quỳ một ngón út.
“Ngoéo tay.
” Hai ngón út quấn nhau.
“Ngoéo tay thắt cổ, vĩnh sinh vĩnh thế không được thay đổi.
”Nói xong, cả hai người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
“Ca ca, đêm qua ngươi nấu đồ ăn sao?” Long Quỳ rúc vào lòng Tiêu Sắt, đột nhiên hỏi một câu.
“Không nha, làm sao vậy?” Tiêu Sắt khó hiểu hỏi lại.
“Đêm qua còn dư lại một cái trứng gà nhưng nay không thấy, vốn dĩ chừa lại làm cháo hoa cho ca ca.
” Long Quỳ chu cái miệng nhỏ giải thích.
Nghe được hai chữ trứng gà, Tiêu Sắt bừng tỉnh, khóe miệng co rút, lúc này mới nhớ lại mình đã cầm để đổi lấy "trứng" của Ngọc Tiểu Tân.
"Trứng" của Ngọc Tiểu Tân vẫn còn nằm trong kho hàng hệ thống kìa!Sờ sờ gáy, Tiêu Sắt cười gượng nói: “Nga, ta nhớ ra rồi, đêm qua ta đột nhiên đói bụng, liền dùng thú hoả nướng ăn.
”Nghe vậy, Long Quỳ gật đầu, không có hoài nghi, đứng dậy thu dọn chén bát! !.
.
Rời khỏi sơn động, Tiêu Sắt lại luyện tập đấu kỹ trước thác nước suốt một canh giờ mới chậm rãi xuống núi, đi đến nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, hôm nay là ngày bán đấu giá Bồi nguyên linh dịch, đồng thời cũng là ngày cuối hắn ở thành Ô Thản.
Ba ngày sau hắn sẽ rời đi, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về.
Có lẽ ngày học Già Nam chiêu sinh sẽ trở về một chuyến, dù sao Vẫn lạc tâm viêm xếp thứ mười bốn Dị hỏa bảng là thứ hắn nhất định phải lấy được.
Đi trên con đường đến nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu Sắt lại gặp một người mà hắn không ngờ tới, Tiêu Trữ.
“Hắc hắc, Tiêu Sắt, thật đúng lúc, ta đang muốn nói cho ngươi một tin đây, hôm qua nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ gửi thư mời cho Tiêu gia, trừ gia chủ cùng ba vị trưởng lão sẽ tặng thêm mười danh ngạch, mười danh ngạch này đều dành cho nòng cốt gia tộc, ngay cả phế vật Tiêu Viêm kia, thân là nhi tử của tộc trưởng mà cũng không có tư cách tham dự, ta tìm ta gia gia xin thêm một danh ngạch, mang ngươi đi xem việc đời.
” Tiêu Trữ quàng tay qua vai Tiêu Sắt, một bộ anh em tốt.
Tiêu Sắt có chút ghét bỏ liếc Tiêu Trữ một cái, chậm rãi nói: “Vậy sao, cảm ơn nha.
”“Không cần cảm tạ, chỉ bằng quan hệ giữa ngươi và lão tỷ ta, chúng ta có xa lạ gì đâu!” Tiêu Trữ lời thề son sắt vỗ vỗ ngực.
Thật ra còn một câu hắn chưa nói, đó chính là danh ngạch này vốn chuẩn bị cho Huân Nhi, chẳng qua đối phương đã từ chối.
“Tiêu Trữ, mau tới đây, không đi liền không kịp nữa.
” Phía trước có hai đệ tử nòng cốt thuộc phe phái đại trưởng lão thúc giục.
“A, tới liền.
” Tiêu Trữ lên tiếng, vỗ vỗ vai Tiêu Sắt, cười nói: “Chúng ta mau đi thôi! ”“Ừ.
” Tiêu Sắt gật đầu, đi theo Tiêu Trữ đến trước nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ.
Không thể không nói nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ có sức tuyên truyền rất lớn.
Tiêu Sắt mới giao Bồi nguyên linh dịch vào hôm qua thì hôm nay các thế lực lớn lớn bé bé trong thành Ô Thản đều đã tề tụ ở phòng đấu giá.
Nhìn đám người san sát nhau trong nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu Sắt đi theo Tiêu Chiến dẫn đầu tiến vào lối dành cho khách quý.
Tiến vào phòng bán đấu, Tiêu Sắt vốn định ngồi vào một góc khuất nhưng bị Tiêu Trữ lôi kéo ngồi xuống vị trí tương đối gần hàng đầu.
“Hắc hắc, Tiêu Sắt, ngươi có biết hôm nay nhà đấu giá Mễ Đặc Nhĩ sẽ bán đấu giá bảo vật gì không?” Tiêu Trữ nở nụ cười thần bí hỏi.
“Không biết.
” Tiêu Sắt lắc lắc đầu.
“Ta phải cho phổ cập kiến thức cho ngươi rồi, đó là Bồi nguyên linh dịch, đan dược nhị phẩm có thể gia tăng tốc độ tu luyện của Đấu Giả.
Biết lão bản Trương Tam của khách sạn Duyệt Lai phía tây thành Ô Thản không, một tháng trước vẫn là Đấu Giả bát tinh, dừng ở cảnh giới này mấy năm rồi, bỏ hết vốn gốc mua được Bồi nguyên linh dịch, sau mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá tới Đấu Giả cửu tinh, nghe nói hiện tại đang nỗ lực đột phá Đấu Sư đây.
” Tiêu Trữ bày ra thần thái trí giả mà nói.
.