Đấu Phá Hậu Cung

Minh Uyên im lặng đi đến Thọ Khang cung, mặc dù không lên tiếng, nhưng bước chân nhẹ nhàng, lộ vẻ tâm tình không tệ.

Lúc đi qua một hoa viên, hắn tùy ý chỉ vào một cây thực vật hỏi Cao Lộc: "Đây là cái gì?"

Cao Lộc tập trung nhìn, không nhịn được cười mếu: "Hoàng thượng chính ngài cũng không biết, đây không phải là. . . . . . Đây không phải là làm khó nô tài sao? Nô tài ngu xuẩn, sao có thể nhận biết được đây là cây thực vật gì chứ. . . . . ."

Minh Uyên im lặng liếc hắn một cái, khẽ mỉm cười: "Cao Lộc, ngươi hầu hạ trẫm đã lâu, suy nghĩ của trẫm ngươi đoán không đúng hết, cũng được bảy, tám phần. Nói cách khác, trong đầu ngươi nghĩ cái gì, trẫm đoán không đúng toàn bộ, cũng ít nhất có thể nhìn ra được chút đầu mối. Ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết, chẳng lẽ có thể gạt được trẫm sao?"

Lưng Cao Lộc chảy đầy mồ hôi lạnh, không chút do dự quỳ xuống, quả quyết nói: "Nô tài có tội! Xin hoàng thượng trách phạt nô tài!"

Minh Uyên nhìn hắn, nửa ngày không lên tiếng.

Cao Lộc hay nghiên cứu thực vật, nhưng vừa rồi lại bảo mình không biết nó là loại cây gì, đơn giản là vì giác quan làm nô tài nhiều năm nói cho hắn biết, hoàng thượng không thích người bên cạnh mình quá mức thông minh. Nếu như ngươi có thể đoán được bảy, tám phần suy nghĩ của hắn, vậy liền hợp tâm ý hắn; nhưng nếu như ngươi nhìn thấu hoàn toàn, ngược lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đồng nghĩa với việc, chuyện hắn biết ngươi cũng biết, hắn sẽ cảm thấy ngươi thông minh; nhưng nếu như chuyện hắn không biết ngươi lại biết, vậy thì xin lỗi, ngươi là hoàng thượng hay hắn là hoàng thượng?

Minh Uyên nhìn ra được lời của Cao Lộc là thật hay giả, cũng hiểu trong lòng hắn đang lo lắng cái gì, nói như vậy, đơn giản là do tâm tình bản thân đang vui vẻ mà thôi.

Hắn cười cười: "Đứng lên đi, trẫm biết chỗ khó của ngươi, gần vua như gần cọp, lời này không phải trẫm chưa từng nghe qua. Tựa như An tần vừa rồi, lúc ta thích thì sủng ái nàng ta; không thích sẽ không chút lưu tình vứt bỏ như một con cờ vô dụng . . . . . Cao Lộc , có phải ngươi cũng cảm thấy trẫm rất khó nắm bắt, biến ảo vô thường?"

Lần này Cao Lộc trầm ngâm nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng làm gì, tất nhiên tự có đạo lý, không phải là chuyện những kẻ làm nô tài như chúng thần có thể chỉ trích . Nhưng nô tài cho rằng đây mới chính là bản lĩnh của đấng quân vương, bởi vì tấn công địch khi chưa chuẩn bị, thừa dịp chúng không đề phòng mới chính là thượng sách."

Minh Uyên cười ha ha: "Vậy ngươi nghĩ xem vì sao trẫm lại đối xử với An tần như thế?"

Cao Lộc lau mồ hôi, biểu tình đau khổ nói: "Vạn Tuế Gia xin ngài tha cho nô tài đi, nô tài tuổi già sức yếu rồi, đừng làm khó dễ cái đầu đã rỉ sắt trên cổ nô tài này nữa. . . . . . Nô tài dập đầu cầu xin ngài đấy, như vậy được không?"

Nói xong, hắn liền định quỳ xuống.

Minh Uyên vừa cười vừa đỡ hắn dậy: "Thôi thôi, không muốn nói thì không cần nói, trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi."

Hai người tiếp tục đi đến chỗ Thái hậu.

Thật ra thì Cao Lộc cũng hiểu, An gia cùng Tôn gia ở trong triều xưa nay không hợp, khoảng thời gian trước không biết vì sao, lại không thấy đối đầu nữa. Nhưng trên triều đình, sao có thể để hai thế lực quan trọng dễ dàng thống nhất được chứ? Cái hoàng thượng muốn chính là tình trạng kìm chế lẫn nhau, tuyệt đối không thể để cán cân nghiêng về bên nào.

Địa vị Phi tần ở hậu cung liên quan mật thiết đến thế cục triều đình, mượn sự tranh đấu giữa chúng Tần phi khích bác quan hệ hai nhà An Tôn, mới chính là mục đích thật sự của hoàng thượng.

***

Đêm đến, trong Cúc viện vô cùng náo nhiệt.

Đầu tiên, Cao Lộc sai một tiểu thái giám ở Kính sự phòng tới Cúc viện thông báo, hôm nay hoàng thượng triệu tiểu chủ Tôn Duy Duyệt thị tẩm.

Tiếp đó, thị nữ thiếp thân của Tôn Duy Duyệt chạy ngược chạy xuôi, vì muốn trang điểm lộng lẫy cho nàng ta mà tốn không ít công sức, kinh động đến cả Trúc viện bên cạnh là Thẩm Kha, nàng ta ở trong phòng tức giận nghiến răng: "Thật là buồn cười, không phải chỉ là bồi ngủ thôi sao? Lại phô trương như nương nương thế, quả thật là kẻ quê mùa chưa từng thấy qua sự đời!"

Nhưng hàm xúc trong lời này, cũng thể hiện rõ sự ghen tỵ và ngưỡng mộ.

Đêm xuống, người của kính sự phòng đến Cúc viện, dùng thảm bao chặt người không một mảnh vải bên trong lại, mang đến Hạo Thanh cung —— tẩm cung của Ngự Cảnh đế .

Khói hương trong lò lượn lờ, những chậu than đặt trong điện tràn ra cảm giác ấm áp.

Lúc Minh Uyên đi vào tẩm cung thì người trên giường theo bản năng nghiêng đầu qua, tóc đen xõa xuống, chăn chỉ bao đến ngực, lộ ra rãnh sâu như ẩn như hiện cùng đầu vai trắng nõn mượt mà.

Chỉ nhìn đường cong khắc sâu kia cũng đủ để biết phần ngực nhô lên phía dưới chăn mê người đến cỡ nào.

Hắn nhẹ nhàng đẩy màn giường ra, ngồi xuống, nhìn người trong chăn đang mỉm cười yêu kiều, nàng ta khẽ kêu một tiếng "Hoàng thượng". Đôi môi đỏ thắm, màu da trắng nõn, môi Tôn Duy Duyệt khẽ hé mở, hơi thở thơm như hoa lan, quả thực là cực kỳ mê người.

"Chuẩn bị xong chưa." Ngón tay Minh Uyên chậm rãi chạm vào cằm nàng ta, khẽ nâng lên, nhìn nàng ta hơi khẩn trương duỗi lưỡi liếm liếm môi dưới, đầu lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt, cánh môi kiều diễm mềm mại, trong mắt hắn thoáng qua một tia sáng nhạt.

"Nô tỳ. . . . . . chuẩn bị xong." Nàng ta nhẹ nhàng nói, e lệ ngước nhìn hắn.

Minh Uyên nhíu mày: "Nếu đã chuẩn bị xong, vậy. . . . . . giúp trẫm thay quần áo đi."

Tôn Duy Duyệt không chần chờ, nhổm người ngồi dậy, theo động tác, chăn gấm đỏ thẫm trượt xuống khỏi thân, khiến hai luồng tuyết nhũ hé lộ trong không khí. Nàng ta cúi người quỳ gối trên giường, chăn xếp ở giữa hai chân, che khuất nơi mềm mại, chỉ mơ hồ thấy được một vùng cỏ non xanh đen.

Đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt qua ngực hắn, giải thoát cho từng nút một, sau đó cởi từng lớp áo ra.

Rất nhanh, trên người của hắn liền trần trụi như nàng ta.

Minh Uyên không động đậy, mặc cho nữ nhân trước mặt muốn làm gì thì làm, cười tà tà một tiếng: "Hôm nay trẫm có chút mệt mỏi, không muốn động, ngươi tới đi."

Tôn Duy Duyệt không chút do dự. Trước khi vào cung, phụ thân nàng ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mời những tú bà có kinh nghiệm nhất trong các thanh lâu nổi tiếng ở Kinh Thành, dạy dỗ nàng ta nên hầu hạ hoàng thượng như thế nào. Mặc dù nàng ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ nhưng đối với chuyện phòng the lại vô cùng tinh thông.

Nàng ta nhích từng chút đến trước mặt hắn, theo động tác của thân thể, vùng ngực tuyết trắng hiển lộ trong không khí, rung động không ngừng, hai điểm đỏ tươi giống như có chứa ma lực khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng ta cởi chiếc chăn trên người, lộ ra vườn hoa bí mật sâu thẳm, bộ lông trơn bóng, càng nổi bật trên vùng da thịt tuyết trắng.

"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng ta nhẹ nhàng nỉ non, đưa tay nắm lấy bàn tay to của hắn, đặt lên ngực mình.

Thấy Minh Uyên không động đậy, nàng ta liền bớt căng thẳng đè tay của hắn xuống, khiến vùng tuyết nhũ nở rộ như một đóa hoa. Tôn Duy Dyệt ưỡn ngực, ngọc nhũ khẽ run, đôi môi đỏ bừng đầy sức sống.

Nhìn đôi mắt hắn ngày càng tĩnh mịch, nàng ta dứt khoát buông tay hắn ra, dùng ngón tay nhỏ của mình nắm lấy phần đỉnh nhọn trên tuyết nhũ, nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó vân vê nó.

Tiếp đó, nàng ta ngồi lên người hắn, từ hầu kết bắt đầu hôn xuống, dừng tại vùng ngực căng đầy.

Hai đỉnh nhỏ nổi lên này vừa cứng rắn lại nhạy cảm, nàng ta thè lưỡi khẽ liếm, sau đó ngậm vào, mút lấy khiến hai đầu nhỏ ướt nhẹp.

Vừa hôn ngực hắn, vừa xoa nắn ngực mình, Tôn Duy Duyệt thậm chí còn ưỡn ngực, dùng hai đóa hồng mai của mình đi vuốt ve thân thể hắn, sau đó dùng phần ướt át dưới thân nhẹ nhàng ma sát phần cứng rắn của hắn.

Cách một lớp vải mỏng, nàng ta có thể cảm nhận được phần nóng rực hơi run rẩy.

Minh Uyên nhìn nàng ta mở rộng hai chân, giờ phút này đang nhẹ nhàng ma sát, chạm đến phần lửa nóng của hắn, sau đó nhanh chóng cách ra. Phần ướt át xuyên thấu qua lớp vải nhuộm lên phần nóng bỏng cứng rắn của hắn.

Cũng theo động tác này, phần tuyết nhũ đung đưa ngày càng kịch liệt.

Nàng ta ôm hông hắn năn nỉ: "Hoàng thượng, xin người. . . . . .động đi mà. . . . . ."

Âm thanh kia giống như sắp khóc.

Minh Uyên mỉm cười khẽ nói bên tai nàng ta: "Trẫm thấy ngươi đang chơi rất vui vẻ mà? Sao hả, muốn trẫm động à?"

"Chỗ này của nô tỳ ngứa. . . . . . Hoàng thượng xin giúp nô tỳ đi. . . . . ." Nàng ta nức nở, kéo tay hắn chạm vào nơi tư mật của mình, ở đó xuân thủy lan tràn, hết sức khó chịu.

Minh Uyên hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng ta, dễ dàng tìm được phần nhụy hoa phía trước, khẽ vân vê, lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng mạnh tay khiến nàng ta lên thiên đường.

Đồng thời, hắn còn ngậm lấy phần đẫy đà, mút lấy phát ra tiếng “chậc chậc”, còn dùng răng khẽ cắn.

"Thoải mái không?"

"Thoải mái. . . . . . A, a. . . . . ."

Nàng ta ngửa đầu rên rỉ, cảm thụ phần khoái cảm đến từ nhũ hoa. Hai nơi nhạy cảm đều bị xâm chiếm, như có muôn ngàn lớp sóng không ngừng tràn ra, cảm giác tê liệt lan rộng tứ chi.

Đầu lưỡi nóng bỏng, ngón tay linh hoạt, giống như muốn mạng mẽ tạo ra xuân triều trong cơ thể Tôn Duy Duyệt, khiến toàn thân nàng ta run rẩy.

Rốt cuộc, dưới kỹ xảo của hắn, trước mắt nàng ta chợt trống rỗng, hạ thân không ngừng tuôn ra xuân thủy, nhiễm ướt phần chăn dưới người cùng quần của hắn.

Đang ở thời khắc nàng ta thất hồn lạc phách, hắn chợt ngẩng đầu lên, sau một khắc, không chút do dự chen hai ngón tay vào, động tác nhanh gọn, cánh hoa mềm mại cũng bị chen ra, hai bên trong ngoài nếp gấp đỏ tươi, đều là thành quả do hắn trêu chọc.

Hắn đẩy nàng ta xuống, ép chân thành hình chữ đại, chăm chú nhìn đóa hoa dưới thân nuốt trọn ngón tay mình, giống như miệng của một con thú nhỏ không biết thoả mãn, cứ mãi mở rộng nghênh đón hắn.

Hắn đâm sâu hơn, thấy một tia máu rỉ ra, trán người đang mê ly rên rỉ dưới thân nhẹ chau lại, vừa như vui thích vừa tựa như khổ sở. Phần đỏ tươi đối lập với màu da tuyết trắng, có một loại lẳng lơ mị hoặc nói không nên lời.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, càng về càng giống như muốn giết chết nàng ta, cuối cùng nàng ta thét lên, tiểu huyệt run rẩy không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui