Đấu Phá Hậu Cung

4 ngày sau khi được tấn phong Mỹ nhân, ngoài số quà tặng do nhóm Tần phi gửi đến, Lục Khê còn nhận được một món từ Thọ Khang cung.

Thái hậu sai người đưa tới một pho tượng bạch ngọc Quan Âm, chất ngọc trắng mịn, óng ánh trong suốt, chế tác rất tinh tế, đến mỗi nếp gấp trên áo cũng rất sống động.

Nàng sai Ảnh Nguyệt nhận lấy tượng Quan Âm, quay đầu khẽ mỉm cười nói với thái giám: "Làm phiền công công bẩm lại với Thái hậu, nhận đại lễ như thế, Lục Khê cảm thấy rất xấu hổ. Nếu như Thái hậu không ngại, xế chiều hôm nay Lục Khê muốn tự mình đến tạ ơn người."

Nặng nhét một cái hà bao nặng trịch vào tay thái giám, trên khuôn mặt trắng trẻo nhẵn nhụi liền hiện đầy vẻ vui mừng, hắn vừa hành lễ, vừa nói, "Lục Mỹ nhân không nên đa lễ, Thái hậu lão nhân gia cũng rất muốn gặp người."

Nhìn thấy thái giám rời khỏi Nhạc Thanh điện xong, Lục Khê lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, phân phó Ảnh Nguyệt "Cất tượng Quan Âm này vào khố phòng, bảo quản cẩn thận, tuy không thể dùng, nhưng dù sao cũng là vật Thái hậu ban thưởng, nhớ kỹ không được để nó có chút hư hao gì."

Ảnh Nguyệt hơi do dự: "Đã là vật Thái hậu ban thưởng mà chủ tử không dùng đến, ngộ nhỡ Thái hậu biết, chẳng phải sẽ đắc tội thái hậu sao?"

Lục Khê trầm ngâm đi đến ghế dựa, rót cho mình một ly trà "Chỉ cần nhận là được, hoàng thượng đã ban tặng một pho tượng phật bằng vàng ròng thì tất nhiên tượng Quan Âm này không thể lộ diện nữa."

Tượng phật này, chính là một trong những món đồ mà Minh Uyên ban thưởng.

Thấy ly trà trong tay đã có chút lạnh, nàng liền đổi ý không uống nữa, đặt lại xuống bàn. Vân Nhất thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên, cầm lấy bình trà: "Chủ tử, nô tỳ đi đun nước pha lại ấm khác."

Lục Khê gật đầu, nhưng chợt nghĩ tới gì đó, liền phân phó: "Bảo Tiểu Thuận pha đi, sáng nay Tôn cô cô ở Thượng Y cục sai người đến báo, cống gấm Giang Nam tiến cống đã đến, chúng Tần phi ai có thời gian thì đi chọn. Ta phân vị không cao, có chọn cũng không được mấy cuộn đẹp, ngươi đi chọn thay ta đi."

"Nô tỳ đi?" Vân Nhất kinh ngạc, lập tức quỳ xuống cầu xin: "Chủ tử ngài tha nô tỳ đi, nô tỳ kiến thức thiển cận, không có năng lực *giám thưởng, làm sao có thể nhận trách nhiệm nặng nề này đây?"

*Giám thưởng: giám định, thưởng thức.

"Nha đầu ngốc, đã bảo ngươi đi, thì tất nhiên ta sẽ không trách cứ ngươi chọn không tốt. Dù sao ta cũng không có yêu cầu cao gì với y phục, chỉ cần nhớ đừng chọn loại có màu sắc diễm lệ là được rồi, ta thích màu trắng hơn." Nàng khẽ mỉm cười, đỡ Vân Nhất dậy: "Đi đi, đừng chần chừ nữa."

Nhìn Vân Nhất thụ sủng nhược kinh bước ra cửa điện, Ảnh Nguyệt đang cầm Quan Âm có chút thất thần.

Lục Khê quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng ta, mỉm cười hỏi "Sao, có gì không đúng à?"

Ảnh Nguyệt nói: "Nô tỳ chỉ là tò mò vì sao chủ tử lại để cho Vân Nhất đi làm chuyện này, theo lý mà nói, nô tỳ hiểu rõ sở thích của chủ tử hơn, chuyện này nếu giao cho nô tỳ đi làm, sẽ hợp tâm ý chủ tử hơn mới đúng. . . . . ."

Lục Khê cười không đáp, chỉ nhẹ giọng nói một câu, "Để Bạch ngọc Quan Âm xuống đi, theo Vân Nhất, xem thử dọc theo đường đi nàng ta đến những nơi nào."

Nghe vậy, Ảnh Nguyệt liền hiểu ra, nàng ta không nói gì nữa, cẩn thận đặt Bạch ngọc Quan Âm xuống chiếc tủ gần đó xong, liền vội vã đi theo ra ngoài.

"Đừng để nàng ta phát hiện." Lục Khêdặn dò một câu.

"Nô tỳ biết, chủ tử, ta sẽ cẩn thận."

Đưa mắt nhìn Vân Nhất cùng Ảnh Nguyệt một trước một sau rời khỏi Nhạc Thanh điện, Lục Khê ngồi tiếp một lúc, thì Tiểu Thuận Tử xách một bình nước sôi đi vào.

"Chủ tử, có thể châm trà rồi." Tiểu Thuận ước chừng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ.

Thực ra, lúc này Lục Khê cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng trước khi trọng sinh nàng đã sống qua 20 tuổi, vì vậy bây giờ nhìn hắn mới cảm thấy có chút ngây ngô.

"Tiểu Thuận, ngươi tên gì?" Nàng vừa uống một hớp trà nóng, vừa như lơ đãng hỏi.

"Bẩm chủ tử, nô tài vốn tên là Tạ Đức Thuận, là Cao công công đặt cho nô tài cái tên Tiểu Thuận Tử này." Đến âm thanh cũng mang theo vẻ non nớt.

Nàng lại hỏi: "Ngươi còn người thân không?"

"Có, chủ tử. Trong nhà nô tài còn có một bà nội tuổi đã qua ngũ tuần, còn có cha mẹ già."

"Hả? Tuổi ngươi cũng không lớn, sao cha mẹ lại đã già?" Lục Khê để ly trà xuống, cười cười, "Không phải là lớn tuổi mới có con đấy chứ?"

Tiểu Thuận đáp: "Chủ tử anh minh, đúng là cha mẹ lớn tuổi rồi mới sinh ra nô tài."

Giống như là lời khen của hắn khiến tâm trạng tốt lên, Lục Khê lại cười trêu: "Ta nghe người ta nói cha mẹ lớn tuổi mới có con thì thường sẽ rất thương đứa bé đó, chắc ngươi cũng vậy đi. Ở trong cung này phải càng thêm cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nếu không ngộ nhỡ xảy ra sai lầm, đắc tội với người không nên đắc tội, nói chuyện không nên nói, ta nghĩ cha mẹ ngươi cũng đã lớn tuổi, sợ rằng không chịu nổi đả kích này."

Nàng đang cười, nhìn thoáng qua đầy vẻ dịu dàng xinh đẹp, thế nhưng mỗi một chữ nói ra đều giống như một cây băng đâm vào đáy lòng Tiểu Thuận. Tuy mới vào cung không lâu, nhưng hắn vẫn hiểu được nàng đây là đang uyển chuyển nhắc nhở hắn.

Chẳng lẽ ý của Lục mỹ nhân là, chẳng cần biết hắn là người của ai, bây giờ đã vào Nhạc Thanh điện, thì chính là người của Nhạc Thanh điện. Dù có cái gì nên nói hay không nên nói, cũng phải giấu trong lòng, không được để lộ nửa chữ.

Liếc nhìn người đang đứng cúi đầu ngoan ngoãn, Lục Khê vừa nhẹ tay gõ lên mặt bàn, vừa mỉm cười tiếp tục nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng quá, tuy bây giờ ta vẫn chỉ là Mỹ nhân, nhưng ai có thể đảm bảo sau này sẽ không tiếp tục tấn thăng. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, đạo lý này chắc ngươi hiểu chứ."

Sau một khắc, nụ cười bỗng biến mất, mềm đã xong, thì nên chuyển qua cứng.

"Ta biết ngươi là người Cao công công phái tới, cũng sẽ không ngăn cản ngươi báo cho Cao công công những chuyện thường ngày của ta. Nhưng mà cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng ngươi nên tự cân nhắc. Bây giờ ngươi đang ở Nhạc Thanh điện của ta, Cao công công có muốn cứu cũng không dễ. Còn cha mẹ ngươi nữa, đã yêu thương ngươi như vậy nhưng vẫn phải để ngươi vào cung, chỉ sợ là do nhà quá nghèo. Ta đoán ngươi cũng không hi vọng bọn họ vì ngươi mà lo lắng chứ, chỉ cần ngươi yên phận làm việc, ta sẽ không bạc đãi bọn họ."

Tiểu Thuận tái mặt: "Dạ, nô tài ghi nhớ những lời dạy bảo của chủ tử."

"Được rồi, vậy ngươi đi xuống đi."

Ngồi một mình trong đại điện, Lục Khê nâng ly trà nhấp một ngụm, nhìn những lá trà xanh đậm dập dềnh đánh vào thành chén, rồi cuối cùng yên lặng nằm ở đáy nước.

Nàng biết đường đi trong cung này không hề bằng phẳng, nói nàng lòng dạ ác độc cũng tốt, lo xa cũng được, mỗi một bước nhất định phải đi ổn, dù là phải giở thủ đoạn, phải trả giá cao.

Nàng chỉ có một năm, một năm sau, sự tồn vong của Lục gia đều phụ thuộc vào bản thân nàng.

Cứ như vậy không biết đã ngồi bao lâu, Ảnh Nguyệt trở về, hạ giọng ghé vào tai nàng bẩm báo.

Lục Khê đoán không sai, Vân Nhất là người Cao Lộc phân tới, dĩ nhiên là thám tử của hoàng thượng.

Sắc mặt Ảnh Nguyệt có chút nặng nề: "Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Khác với nàng ta, Lục Khê lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, khóe môi lộ ra một nụ cười vô hại: "Làm thế nào cái gì? Nàng ta báo cho Cao Lộc chuyện ta chọn Phật tượng của hoàng thượng chứ không phải là bạch ngọc Quan Âm của Thái hậu, đây vốn là chuyện mà ta hy vọng hoàng thượng biết."

Thấy sắc mặt Ảnh Nguyệt vẫn khó coi, nàng ngước mắt hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

"Vừa rồi nô tỳ đứng ở xa thấy Vân Nhất vào Dưỡng Tâm điện, đang định trở về, thì. . . . . . thì thấy Quý đại nhân. . . . . ." Âm thanh nhỏ dần, nhưng vẫn cố chấp nói hết, "Chủ tử, Quý đại nhân gầy đi rất nhiều."

Hắn gầy đi? Liên can gì tới nàng?

Lục Khê nửa cười nửa không liếc nàng ta một cái: "Sao, hắn gầy, chẳng lẽ muốn ta tặng cho hắn ít thuốc bổ à?"

Ảnh Nguyệt không lên tiếng, người kia là Quý công tử tuấn lãng như trăng, dịu dàng như ngọc, nhưng hôm nay mặc triều phục lại gầy gò ốm yếu như thế, mà chủ tử lại không hề có chút cảm xúc gì.

Giống như biết nàng ta đang suy nghĩ gì, ánh mắt Lục Khê dừng lại trên nhánh hoa đào ngoài đại điện, lạnh nhạt nói: "Ảnh Nguyệt, nay ta đã là người của hoàng thượng, đang ở hậu cung, không rảnh phân tâm. Ngươi phải nhớ đạo lý *“Ngôn nhiều tất thất”, từ nay về sau, đừng nhắc tới người này trước mặt ta nữa."

*Ngôn nhiều tất thất: nói nhiều thì sẽ nói sai.

Thân thể Ảnh Nguyệt run lên, nhưng chỉ cúi đầu đáp một tiếng.

"Ngươi chớ trách ta độc ác, ta chỉ là. . . . . cũng có nỗi khổ tâm không có thể nói." Cuối cùng nàng vẫn giải thích một câu như vậy, nhưng không có cách nào nói thêm nữa.

Nhìn bóng lưng Ảnh Nguyệt yên lặng đi xuống làm việc, Lục Khê thở dài.

Có lẽ, ngay cả cơ hội nàng mềm lòng cho lần này, Ảnh Nguyệt cũng không nắm bắt được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui