Đấu Phá Hậu Cung

Từ xa đã nhìn thấy ngọn đèn trước cửa Nhạc Thanh điện lung lay trong gió, mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm, khiến người ta cảm thấy vô cùng đặc biệt.

Minh Uyên bước vào trong viện, đi thẳng đến tẩm cung, nhưng lại không gặp được người lúc này vốn nên ở trên giường dưỡng thương.

Hắn hơi dừng lại, hình như nghe thấy sau viện truyền tới giọng nói, liền nhấc chân bước ra cánh rừng phía sau.

Ở ngoài bìa rừng một chủ một tớ đang đứng, chủ tử thì cúi người, dùng bàn tay không bị thương nâng một mầm hoa nhỏ, còn cung nữ thì dùng cả hai tay vốc đất, cố chôn chặt gốc cây.

"Chủ tử, đêm lạnh gió lớn, người vào trong trước đi, chuyện này cứ để nô tỳ làm cho." Vân Nhất lo âu nói.

"Không sao đâu, xong ngay ấy mà." Lục Khê không bận tâm cười cười, âm thanh mềm nhẹ ấm áp, tràn đầy vui mừng.

Minh Uyên đứng ở xa nhìn một lát, mới nhấc chân bước tới: "Ái phi đang làm cái gì thế?"

Vừa ngẩng đầu, liền thấy biểu tình không đồng ý của hắn, vẻ mặt vốn đang sung sướng của Lục Khê cứng đờ, nàng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Trồng hoa. . . . . ."

"Bị thương nặng như vậy còn đi trồng hoa?" Minh Uyên không vui, "Các cung nữ thái giám khác đâu rồi? Sao phải để nàng tự mình trồng?"

"Là. . . . . Là Thường Thục Nghi nương nương gọi bọn họ đi rồi, nói là hôm nay lỡ làm thiếp bị thương, cảm thấy áy náy, cho nên phải ban thuốc cho tần thiếp."

Minh Uyên trầm mặc, trong lòng biết rõ Thường Thục Nghi cũng không phải là loại người biết tiến biết lùi như thế này. Hắn kéo Lục Khê đến bên cạnh, liếc nhìn cánh tay còn đang quấn vải trắng: "Cũng không còn nhỏ nữa, sao lúc bị thương còn chạy ra hứng gió chứ?"

Lục Khê hiển nhiên rất cảm động trước sự quan tâm của hắn, nhìn hắn nở nụ cười nhẹ nhàng: "Hoàng thượng đừng lo lắng, tần thiếp không sao, chỉ là cảm thấy nhàm chán nên đến Ngự hoa viên tìm ít cây hoa ngọc lan non. . . . . ."

Ngọc Lan.

Minh Uyên lập tức hiểu tâm ý của nàng, bởi vì hắn thích Ngọc Lan, nàng liền tìm mọi cách muốn cho hắn vui vẻ, đầu tiên là hà bao, bây giờ là hoa non.

Nhìn thần thái mong đợi trong mắt nàng, hắn không nói thêm gì nữa.

Trong hậu cung, có không ít phi tần muốn lấy lòng hắn, mong được ‘ba nghìn thánh sủng vun vào một thân’, hi vọng một ngày kia bước lên đỉnh cao nhất trong hậu cung này.

Thế nhưng không phải ai cũng giống nhau, nàng không biết làm những chuyện phô trương để lấy lòng hắn, nếu không phải hắn đến đúng lúc, có lẽ phải đợi đến ngày cây Ngọc Lan nở hoa mới biết, vào một đêm của mấy năm trước, có một nữ nhân tay mang thương tích còn đích thân trồng cây hoa này.

Hắn híp mắt ngồi ở trên ghế, nhìn người bên cạnh có chút lo lắng cúi đầu hỏi: "Hoàng thượng, người tức giận sao?"

"Ừ." Hắn đáp một tiếng, không nói nữa.

Vì vậy Lục Khê hơi biến sắc, vừa như hốt hoảng vừa như buồn bã: "Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, tần thiếp không nên tùy hứng như vậy, xin hoàng thượng thứ tội. . . . . ."

Minh Uyên bật cười, vừa lắc đầu vừa ngưng mắt nhìn nàng: "Được rồi, trẫm cũng chỉ không muốn nhìn thấy nàng không biết yêu thương bản thân mình thôi, biết sai có thể sửa là được rồi."

Lục Khê còn muốn nói gì đó, lại bị hắn dịu dàng ôm lấy, đi về phía giường hẹp.

"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng hoảng hốt, tên cầm thú này, không thèm để ý đến vết thương của nàng hay sao, lúc này rồi mà còn muốn làm việc đó?

Nhưng Minh Uyên chỉ ôm nàng đặt lên giường, dịu dàng nói: "Được rồi, mệt nhọc cả ngày rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi."

"Còn hoàng thượng thì sao?" Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, có chút mất mát: "Hoàng thượng phải về ư?"

Minh Uyên bật cười: "Ái phi có biết dáng vẻ bây giờ của nàng rất giống một đứa nhỏ không nỡ rời xa cha mẹ hay không?"

Lục Khê buông tay ra, giả bộ tức giận, mất hứng quay đầu sang chỗ khác.

"Trẫm đi tắm, tối nay sẽ ở lại đây. . . . . . Như vậy nàng hài lòng chưa?"

Người một khắc trước còn đang buồn bã xám xịt, nghe vậy gật đầu một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Người còn lại bước đến đại sảnh, trầm tĩnh uống trà, liếc nhìn Vân Nhất đang đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi: "Bọn họ bị Thường Thục Nghi gọi đi lúc nào?"

Vân Nhất cúi đầu cung kính đáp: "Bẩm hoàng thượng, một canh giờ trước."

Một canh giờ? Đi lấy thuốc mà cần đến một canh giờ?

Hắn âm trầm vuốt ve ly trà trong tay, một hồi lâu lại hạ thấp giọng lạnh nhạt hỏi nàng ta: "Lục Mỹ nhân đối xử với ngươi có tốt không?"

Vân Nhất gật đầu cung kính: "Mỹ nhân đối xử với nô tỳ rất tốt, còn tặng cho nô tỳ cây trâm mẫu đơn đã theo mình nhiều năm, cũng chưa từng giận dữ với nô tỳ."

Minh Uyên quả thật xúc động.

Không có nữ nhân nào ngốc đến mức không biết những cung nữ thái giám do Nội Vụ phủ phái tới là tai mắt của hoàng thượng, mọi cử động của mình đều đang bị giám thị, tâm tình không tốt cũng là chuyện thường. Duới tình huống như thế, những tần phi đánh chửi tai mắt quả thật là chuyện thường thấy, mặc dù không trừng phạt về thể xác nhưng cũng sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt.

Nhưng Lục Khê làm như thế, rõ ràng là muốn nói cho hắn biết, nàng toàn tâm toàn ý đối với hắn, dù biết Vân Nhất cùng Tiểu Thuận là tai mắt do Cao Lộc phái tới, nàng cũng không để ý.

Suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi; "Vậy lúc bình thường chủ tử ngươi hay làm những gì?"

"Cắt giấy, trồng hoa, thỉnh thoảng còn tu sửa bồn hoa, nếu không thì sẽ đọc sách."

"Hả? Nàng còn đọc sách? Đọc những loại sách gì?"

Vân Nhất khó xử nhỏ giọng nói: "Xin hoàng thượng thứ tội, nô tỳ không biết chữ, cũng không biết chủ tử đọc những loại sách gì. . . . . ."

Đuôi mắt Minh Uyên thoáng thấy trên bệ cửa sổ có một quyển sách, liền đứng dậy đi tới, cầm lên xem.

. . . . . . 《 Mộng Khê bút ký 》?

A, không ngờ nàng lại đọc qua nhiều sách như vậy, đến những chuyện mộng ảo như thế này cũng xem.

Hắn hứng thú lật qua vài trang, trong sách rơi ra một tấm bìa đánh dấu trang làm từ cánh hoa ngọc lan, sau khi ép khô đem đi phơi nắng, trắng noãn như ngọc.

Nhặt cánh hoa kia lên, hắn mỉm cười hỏi Vân Nhất: "Nói như vậy, chủ tử ngươi cả ngày không bước ra cửa sao?"

"Cái này. . . . . ." Vân Nhất có chút chần chờ, không biết có nên nói hay không.

"Cứ nói đừng ngại."

"Dạ, hoàng thượng. Trước đó vài ngày chủ tử cũng từng đi ra ngoài, nhưng mà đến Vân Hồ khì gặp phải Kha tài tử. . . . . . Kha Tài tử có nói mấy lời hơi khó nghe. Sau đó, hôm nay đến ngự hoa viên nhặt cánh hoa lại chạm mặt An Tần cùng Tôn thường tại. . . . . . Nô tỳ thấy chắc là chủ tử không muốn vướng vào mấy chuyện thị phi trong cung, cho nên không thích ra cửa."

Minh Uyên không lên tiếng.

An tần và Tôn Thường tại? Hắn muốn khiến hai người đó xảy ra mâu thuẫn, dùng việc này để kiềm chế thế lực của hai nhà An, Tôn trên triều đình, nhưng sao hai người này lại giờ lại liên kết với nhau đây?

Tôn Thường tại hẳn là không có tâm tư này, mới vừa vào cung, địa vị lại không cao, nếu như An tần nghĩ rằng nàng ta làm mình mất mặt, tất nhiên sẽ không muốn gặp nàng ta. Nhưng giờ lại như vậy, nhất định là do An tần chủ động đi tìm rồi.

Nhưng An tần này xưa nay không phải là người có lòng rộng lượng biết suy nghĩ cho đại cục như vậy, sợ rằng phía sau hành động này còn có toan tính khác. . . . . . Tóm lại hắn phải nên cử người chú tâm thêm một chút mới được.

Lại qua một lúc lâu, Ảnh Nguyệt cùng Tiểu Thuận mới trở về.

Từ xa đã nhìn thấy trong đại điện có người đang ngồi, hai người lặng lẽ đến gần hơn một chút, mới nhìn rõ người trước mắt là Vạn Tuế Gia, vội vàng quỳ xuống, thỉnh an: "Hoàng thượng Cát Tường" .

Đầu hai người chạm đất, thỉnh an xong cũng không dám ngẩng lên, Minh Uyên nói: "Đứng lên đi."

Không ngờ hai người này lại chẳng có chút phản ứng nào.

Minh Uyên trầm giọng: "Trẫm bảo các ngươi đứng lên, không nghe thấy à? Ngẩng đầu lên cho trẫm!"

Hai người đang quỳ lo sợ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cả hai vừa sưng vừa đỏ, như vừa bị người ta đánh qua.

Trong tay Ảnh Nguyệt còn đang cầm một hộp thuốc, nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ chỉ sợ dáng vẻ mình sẽ quấy nhiễu thánh giá, mong hoàng thượng lượng thứ. . . . . ."

Tiểu Thuận tốt hơn một chút, không khóc, nhưng cũng đưa đôi mắt bi ai nhìn hắn.

Ngay từ lúc đầu, Minh Uyên đã biết chuyến đi này của bọn họ sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng chẳng ngờ Thường Thục Nghi lại là người nóng tính, nhỏ nhen đến vậy, chỉ vì tâm tình không tốt mà lấy hai cung nữ thái giám vô tội ra trút giận.

Dù hắn có lòng dung túng, cũng khó có thể tha thứ hơn được nữa.

Hắn đập mạnh lên bàn, khiến Vân Nhất cũng sợ đến run rẩy, sau một phút trầm mặc, liền phất tay áo đi vào trong thiên điện, lạnh nhạt phân phó: "Chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm rửa."

Đi được vài bước, hắn ngừng lại, chẳng buồn quay đầu nói với hai người đang quỳ trên đất: "Các ngươi đi bôi thuốc trước đi, ngày mai trẫm sẽ đến chỗ Thường Thục Nghi, đòi công đạo cho các ngươi."

Tính tình của Thường Tư Viện là do hắn nuông chiều mà ra, từ sau khi nàng ta vào cung, hắn luôn cho nàng ta vinh vang vô ngàn cùng ân sủng. Vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa, không ngờ rằng nàng ta lại thiếu kiên nhẫn đến mức này.

Cũng tốt, xem như hành động trước kế hoạch, vạch trần hết tội trạng của nàng ta cùng huynh trưởng, khiến Thường gia trở tay không kịp.

Lúc hắn tắm xong, đi tới bên giường thì Lục Khê đã ngủ thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui