Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

"Lăng..."
“Công tử, ta không phải họ Lăng!” Lăng Tuyết dịu dàng nói, như chẳng bận tâm đến thứ mình vừa vứt đi, chỉ lặng lẽ kéo Thiên Khiển ngồi xuống,”Ta họ Đào, Đào Tuyết! Những kẻ khác có thể gọi ta là Lăng Tuyết, chỉ riêng công tử phải gọi ta là Đào Tuyết!”
“...” Thiên Khiển nghe xong cũng có chút mơ hồ, song không đáp lại lời Lăng Tuyết nói, chỉ ngồi xuống cùng nàng.
Hắn có chút khâm phục sự quyết đoán của Lăng Tuyết. Tưởng trong lúc nàng nhu nhược nhất, thì hành động của nàng vẫn không hề bị dao động chút nào, đặc biệt là dù đã rất vất vả mới có được Hỏa diệm châu, nhưng khi thấy nó tạo cho nàng mối nguy hiểm không khống chế được, vậy thì từ bỏ.
Hành động của nàng, chỉ đơn giản là bỏ đi thứ Hỏa diệm châu kia thôi, song bao hàm trong đó rất nhiều ý nghĩa, từ việc diễn ra phía trên ngọn núi lúc này, cũng như sự việc đang xảy ra đồng thời phía bên dưới kia.
“Công tử... xem Tuyết nhi sửa sai nhé!”
Ngay từ thời điểm Lăng Tuyết buông tay, bầu không khí dưới chân núi đã hoàn toàn trở nên căng thẳng đến cực độ. Chúng nhân ai nấy đều âm thầm vận Đấu khí hộ thân, đồng thời chăm chú quan sát động thái của kẻ khác, như thể sẽ tùy thời động thân cướp lấy bình ngọc đang rơi nhanh xuống kia.
Sự căng thẳng đó diễn ra không lâu, khi một trong số những tên hộ vệ đứng sau kẻ được gọi là Vưu Chương, một thân tử sắc năng lượng ngùn ngụt, phi thân thật nhanh hướng về phía chân núi.
Kẻ đầu tiên đã khai màn, toàn trường lại dấy lên một phen huyên náo...
Vô số nguồn năng lượng như đồng thời bùng nổ, lao vào nhau, đánh bật nhau, triệt tiêu lẫn nhau; những tiếng gào hét, quát vang những chiêu thức đấu kỹ vang vọng khắp trong không gian... tất cả tạo nên một hồi quang cảnh sắc màu huyên náo khủng bố nhất diễn ra trong lòng dãy Hỏa Diệm Sơn từ trước đến giờ.
Sáu viên Tam giai Hỏa diệm châu, đủ để bất kỳ kẻ nào có thể điên cuồng vì chúng.
Tràng cảnh bên dưới, duy chỉ thấy hai kẻ chưa có ý định động thân. Lâm Sĩ Hoằng và Lăng Thống đứng im tại chỗ, trợn mắt quan sát đám cường giả lao vào quần đấu với nhau, ngay cả những huynh đệ nhất nhất nghe lệnh bọn hắn cũng vì sự hấp dẫn của Hỏa diệm châu mà điên cuồng huy động công kích lẫn nhau, trong lòng mỗi tên đều có một tư vị khác biệt.
Đối với Lâm Sĩ Hoằng, hắn không tin Lăng Tuyết dám từ bỏ sáu viên Tam giai Hỏa diệm châu. Hắn tin đó chỉ là thủ đoạn con tiện nhân đó bày ra để bọn hắn tranh cướp mà tàn sát lẫn nhau... Song, hắn còn chưa kịp cảnh tỉnh huynh đệ mình, chúng đã vì lòng tham mà lao đầu lên trước.
Không... đây không hẳn là vì lòng tham! Chúng là muốn thoát ly khỏi sự kiểm soát của hắn.
Hiện tại, trong Lâm gia, hắn là thiên kiêu chi tử, song cũng không ít lão già bất mãn về hắn, ngấm ngầm đi ủng hộ nhị đệ Lâm Chiến...

‘Nhị đệ à... nếu người đã muốn vậy, đại ca sẽ tiễn ngươi một đoạn...’
Còn đối với Lăng Thống, hành động của Lăng Tuyết đã hoàn toàn phá hoại kế hoạch của hắn. Hắn vốn đã được Lăng Thiên cảnh báo về sự nguy hiểm của tiểu tử đi cùng Lăng Tuyết, ban nãy lại chứng kiến sự khủng bố của bức tường phòng ngự bằng cát kia, liền sinh ra ý định muốn triệt để lợi dụng lòng tham của đám thế gia công tử này mà làm một hồi hợp tác, bỏ chút ít sức lực mà thu lại một phần lợi nhuận to lớn, lại giải quyết xong ẩn họa trong lòng hắn và phụ thân...
Nhưng... con tiện nhân này, cư nhiên trong hoàn cảnh đó còn nghĩ ra được một giải pháp nham hiểm như vậy, mặc nhiên khiến đám ngu xuẩn này động thủ tranh cướp nhau... Nếu hắn thực sự muốn giành một chút canh lúc này, quả thực là rất khó...
Nhưng, dù trong lòng mỗi bên đều có những tư vị khác nhau, thì cảm giác chung đối với Lăng Tuyết, đều là muốn tru sát bằng mọi giá. Con rắn độc này, không thể nào giữ bên cạnh mình được.
“Ha ha, thực sự là Tam giai Hỏa diệm châu!”
Từ trong đám hỗn loạn, một tiếng cười điên dại của kẻ nào đó vang lên, theo sau một hương vị quen thuộc mà gần như bất kỳ ai cũng nhận ra được...
Thực sự là Tam giai Hỏa diệm châu!
Ánh mắt Lâm Sĩ Hoằng và Lăng Thống đồng thời lóe lên hàn quang sắc lẹm, rồi không hẹn mà gặp, cùng nhìn lên phía trên cao kia, nơi có một đôi cẩu nam nữ đang ngồi thỏa mãn nhìn xuống, trong lòng đều thầm chửi hai tiếng “tiện nhân”.
Không cần phải nói, lời vừa vang lên khi nãy có tác động thế nào đến toàn trường. Trong những kẻ đang tham gia cướp đoạt kia, vẫn có vài kẻ vì chưa dám chắc đó có phải là Hỏa diệm châu hay không, nên vẫn còn có phần bảo lưu thực lực. Nhưng hiện giờ, cảm nhận được nguồn năng lượng sung túc bỏng rát kia lại không nằm trong tay mình, không còn bất cứ kẻ nào tự nguyện lưu thủ nữa...
Lần này, là điên loạn, thực sự điên loạn.
“Công tử, Tuyết nhi làm tốt chứ?” Lăng Tuyết nhìn xuống tràng cảnh dưới kia, sức ép từ khí thể Đấu Linh bạo phát như hàng ngàn cơn sóng dữ trùng điệp, khiến tim nàng có chút đập mạnh, song là vì hưng phấn, chứ không phải sợ hãi như trước.
Nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, nụ cười của nàng đã có nét gì đó nhu hòa hơn, không còn cái nét miễn cưỡng giả tạo như trước.
“Không tệ!” Thiên Khiển ôn hòa nói, vẫn có cảm giác ngượng tai khi nghe Lăng Tuyết xưng là Tuyết nhi,”Lăng...”
“Công tử coi thường lời Tuyết nhi nói?” Nghe thấy Thiên Khiển lại định gọi mình là Lăng cô nương, trong lòng Lăng Tuyết có chút bực bội, nhéo lấy cánh tay hắn một ngụm, tức tối nói.

“Không dám!” Thiên Khiển cười khổ, vẫn chưa hiểu chút xíu gì cả, song thấy Lăng Tuyết vừa mới khóc lóc ủy mị, giờ đã một ngụm hung ác cấu bắp tay hắn đến phát đau, không khỏi sợ hãi cô nương này trở mặt nhanh quá đi!
“Vậy công tử tính nói gì?” Lăng Tuyết thấy nét mặt biến đổi của Thiên Khiển, hai má hơi đỏ, dường như nhận ra hắn đang nghĩ về điều gì, vội vã buông tay hắn ra.
Hình như... nàng hơi có vội vã quá đi.
“Tên Lăng Thống đó, có lẽ cô nương nên cảm ơn hắn một tiếng!” Thiên Khiển nói, song chẳng có vẻ gì là thực lòng nghĩ như vậy cả,”Nếu hắn không...”
“Hắn muốn tính toán với chúng ta, ta chỉ trả lại tính toán đó cho hắn mà thôi!” Lăng Tuyết đạm mạc nói, nhìn vào ánh mắt như muốn giết nàng cả ngàn lần phía dưới kia hướng lên, khinh bỉ không thôi,”Nhưng thực sự, nếu không có hắn làm lộ ra, chỉ sợ ta và công tử...”
“Đôi lúc, ác đúng lúc lại là một việc thiện!” Thiên Khiển cười nhạt, cũng bình tâm lại mà vận khí phục sức.
Hai viên Hồi khí đan Lăng Tuyết đưa cho hắn tác dụng chẳng có là bao, cơ bản vì nàng là Lục tinh Đại Đấu Sư, còn hắn là Ngũ tinh Đấu Linh, hơn hẳn một cái đại cấp bậc.
“À, L... Tuyết nhi!” Hắn thực sự sợ ánh mắt của Lăng Tuyết rồi, cứ quen miệng hở ra chữ Lăng là nàng lại trừng mắt nhìn hắn,”Cô nương bóp vỡ ngọc bài đi!”
“Công tử muốn ta cầu cứu Lăng Thiên?” Lăng Tuyết cười nhạt, vẻ cô độc lộ rõ trong đôi mắt nhìn Thiên Khiển,”Hắn muốn...”
“Không!” Thiên Khiển lắc đầu nhẹ, nhìn xuống tràng cảnh phía dưới kia,”Không phải cầu cứu Lăng Thiên, mà cho hắn thấy nơi này đang diễn ra chuyện gì!”
“Ý công tử là sao?” Lăng Tuyết có chút mơ hồ hỏi.
“Theo những gì cô nương nói, phía dưới kia không hoàn toàn là rác rưởi, mà là con cháu của các thế lực trong thành!” Thiên Khiển chậm rãi giải thích,”Hỏa diệm châu rất giá trị, nhưng trong mắt chúng, mạng sống còn giá trị hơn. Nếu cô nương là bọn chúng, trong hoàn cảnh không cướp được Hỏa diệm châu, lại có nguy cơ mất mạng trong tay kẻ khác, cô nương sẽ làm gì?”
“Bóp vỡ ngọc bài để cầu cứu...” Lăng Tuyết thừa nhận,”Song dù có bóp nát ngọc bài bây giờ, cao tầng các thế lực cũng không thể đến ngay được! Họ còn phải trấn thủ Đại hỏa sơn khẩu a!”
“Cô nương nói, mục đích chính của họ đến đây để làm gì?”

“Để...”
Lăng Tuyết như hiểu ra điều gì đó, song lại nhìn Thiên Khiển với vẻ càng mơ hồ hơn. Theo như ý hắn thì rõ ràng là hắn muốn tập trung cao tầng các thế lực trong thành tới đây, nhưng điều đó có lợi gì cho hắn và nàng?
“Điều ta hứa với cô nương...” Thiên Khiển nhàn nhạt nói, trong đáy mắt hiện lên một tia lăng lệ, sau khi một thanh âm đáng yêu vang lên trong đầu hắn, đầy vẻ vui mừng,”Chỉ khi đám người đó tập trung mới có thể hoàn thành được!”
Nếu như phía trên kia đang diễn ra một hồi khó hiểu, thì ở dưới chân núi, một tràng cảnh khó xử lại đang diễn ra đồng thời.
Sau một hồi hỗn chiến, số kẻ nằm lại nơi đây cũng đã lên đến mười mấy người, trong đó gần một nửa là con cháu thế gia và tài năng ưu tú của dong binh đoàn. Sáu viên Tam giai Hỏa diệm châu cũng đã bị phân phát không đồng đều, trong đó có hai viên rơi vào tay nhị đệ của Lâm Sĩ Hoằng, một viên trong tay Vương Tấn, còn ba viên còn lại rơi vào tay thành viên ba dong binh đoàn.
Hai thế gia còn lại, Đào gia và Lăng gia, tức là cả kẻ chủ mưu trong việc cướp đoạt Hỏa diệm châu, Lăng Thống, chỉ may mắn vét được một trong hai viên Nhị giai Hỏa diệm châu lẫn trong số đó, viên còn lại nằm trong tay tứ đệ của Lâm Sĩ Hoằng.
Nếu kể ra, có vẻ như Lâm gia thu hoạch lớn nhất sau trận cướp đoạt này.
Nhưng, Lâm gia cũng là gia tộc bị thiệt hại nặng nhất. Ba trong số bốn hộ vệ, cả tam đệ của Lâm Sĩ Hoằng đều đã một mực nằm lại nền đất đá nham thạch của Hỏa Diệm Sơn. Lăng gia thì chỉ có đệ đệ của Lăng Tuyết tử nạn, hai hộ vệ tham chiến may mắn toàn mạng mà trở ra, một kẻ bị mất một cánh tay, song vẫn coi như là may mắn.
“Nhị đệ…” Lâm Sĩ Hoằng hướng đến Lâm Chiến, âm hiểm cười nói,”Thật vất vả cho đệ rồi!”
“Đại ca, giờ chưa phải là lúc trở mặt đâu!” Lâm Chiến bộ dạng có chút thê thảm, song cũng cười cười đáp lại Lâm Sĩ Hoằng, không cho hắn chút thể diện nào,”Muốn cướp của ta và tứ đệ, cũng nên để ý xung quanh! Hổ dữ chung bầy có thể cắn nhau, song cũng đừng để sói lợi dụng!”
Lời này của hắn, rõ ràng ám chỉ tất cả. Song không một ai biểu hiện lên mặt, chỉ âm thầm thừa nhận mà thôi.
Trải qua một trận khổ chiến, thực lực các bên đều đã bị tổn hại nghiêm trọng, song đối với thế lực chiếm được nhiều nhất, thực lực lại giảm sút mạnh nhất như Lâm gia, không có lý gì để bọn chúng không điên cuồng thêm một phen.
“Sói?” Lâm Sĩ Hoằng cười lớn, nhìn sang phía Lăng Thống đang âm trầm nhìn về phía hắn,”Ý ngươi nói là hắn sao?”
“Hoằng huynh nhìn ta như vậy là có ý gì?” Lăng Thống u lãnh nói. Hắn là người khởi xướng, lại cũng là người gần như chẳng đoạt được gì có lợi, nhất định sẽ không cam tâm.
Song, hắn hiện giờ chưa có ý định gây sự với Lâm Sĩ Hoằng, một phần vì hắn đánh không lại tên điên đó, một phần vì hắn đã bóp nát ngọc bài cầu cứu, hiện đang đợi phụ thân Lăng Thiên tới hỗ trợ.
Có Lăng Thiên ra mặt, hắn ít nhất sẽ chiếm lấy được một viên.
“Ý gì à?” Lâm Sĩ Hoằng cười hắc hắc, hết nhìn Lâm Chiến lại tới Lăng Thống,”Ngươi biết bóp nát ngọc bài, không lẽ đám người này không biết bóp nát ngọc bài sao? Tam giai Hỏa diệm châu, mỗi thế lực đều có một viên, chỉ có ngươi cùng con cẩu phế vật Đào gia kia là không được gì! Đào gia vốn đã có thù với lão cha Lăng Thiên của ngươi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đứng cùng phe với bọn ngươi để tranh giành Hỏa diệm châu trong tay ta sao?”

Lâm Sĩ Hoằng nói ra lời này, không chỉ Lăng Thống, mà Lâm Chiến cũng gân xanh nổi đầy mặt. Hắn nói là “trong tay ta”, rõ ràng ám chỉ muốn cướp đoạt chúng từ tay Lâm Chiến.
Lăng Thống tái mặt, nhìn về phía tên phế vật Đào gia đang run rẩy núp sau một tảng đá cách xa phía sau lưng hắn, lại nhớ đến hai mẹ con tiện nhân kia xuất thân từ Đào gia, trong lòng thầm than không ổn.
Hắn ban nãy còn tính toán, trước sức ép của hai nhà, tối thiểu Lâm gia cũng phải cho vài cái nhượng bộ, song... đúng như Lâm Sĩ Hoằng nói, hắn nhận ra điều này là không thể.
“Hoằng huynh nói đùa rồi!” Lăng Thống điệu ra một nụ cười giả tạo, tiêu sái phe phẩy chiếc quạt trên tay, che đi hàm răng đang nghiến két vào nhau,”Lăng Thống cũng biết thế nào là đủ! Đồ của Hoằng huynh, Lăng Thống không dám có ý!”
Nói xong, nhìn xung quanh một hồi, rồi hơi ngước lên nhìn phía trên ngọn núi kia, có hai thân ảnh bình thản ngồi quan sát, tựa như“tọa sơn quan hổ đấu” thực sự mà điển tích ghi lại.
Hắn lần này tính sai rồi! Vì vài viên Hỏa diệm châu mà tất cả mọi người đều quên mất đi sự hiện diện của Lăng Tuyết. Con tiện nhân đó thực sự chơi hắn một vố rất đau a!
“Tứ đệ!” Lâm Sĩ Hoằng nhìn sang phía tứ đệ, dù không thiếu khúc nào song lúc này vai trái đang chảy be bét máu,”Xác nhận một câu: Đệ theo ai?”
“Đệ...” Tứ đệ Lâm Khang lời nói có chút run rẩy.
Lâm Khang và Lâm Chiến là hai huynh đệ ruột, là con của nhị phu nhân Lâm gia, không như Lâm Sĩ Hoằng là con của đại phu nhân. Song thực lực của hắn chỉ là Bát tinh Đại Đấu Sư, không chịu nổi một đòn của Lâm Sĩ Hoằng, còn Lâm Chiến thì sau một hồi chém giết sức lực cũng không còn bao nhiêu... Hơn nữa, hộ vệ còn sống duy nhất lại là kẻ đi theo Lâm Sĩ Hoằng...
Song, đại ca hoặc nhị ca... dù có chọn ai đi chăng nữa, số phận của hắn sau này sẽ rất thảm.
“Đệ... không theo ai hết...” Lâm Khang run rẩy nói, nhìn thấy hai luồng sát khí như muốn nuốt chửng lấy hắn,”Đệ... vậy đủ rồi!”
“Ha ha!” Lâm Sĩ Hoằng cười lớn, nhìn tứ đệ vô dụng của mình với ánh mắt có chút tán thưởng,”Chọn hay lắm! Không theo ai, mới sống lâu được!”
Nói rồi, chậm rãi từng bước tiến tới vị trí của Lâm Chiến, vô hình tản mát ra khí thế Đấu Linh khủng bố, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Được! Ngươi ngoan!” Lâm Chiến đang điên tiết vì tiểu đệ của mình hèn nhát đến vậy, lại cảm thấy sức ép vô hình đè nặng lên hai vai, tròng đen trong mắt như muốn nứt ra, cắn răng lôi ra hai viên Tam giai Hỏa diệm châu, trước ánh mắt thèm thuồng của chúng nhân, ném qua phía Lâm Sĩ Hoằng.
“Vậy từ đầu có phải tốt không!” Lâm Sĩ Hoằng cười nhạt, vươn tay ra bắt lấy hai viên Hỏa diệm châu đang bay tới.
Bất thình lình, có một bóng trắng nhỏ bay vọt qua trước tầm tay Lâm Sĩ Hoằng, mang theo cả hai viên Hỏa diệm châu, lướt như bay về phía đỉnh núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận