Nhìn nữ nhân nhất mực dịu dàng, thân thể mềm mại khẽ run giữa từng cơn gió bão thiên địa như một nhành cỏ dại, lại toát lên sự quật cường vô hạn này, Mị Nhi có chút đau lòng mà hỏi.
“Cô đã muốn có câu trả lời... vậy tại sao không đi hỏi hắn?”
Đối với câu hỏi này của Mị Nhi, Lăng Tuyết chỉ lặng thinh không trả lời, một hồi lâu sau mới khẽ lắc đầu một cái.
“Thiệt tình...” Nhìn bộ dáng của Lăng Tuyết, Mị Nhi cũng có chút không kìm được, cắn nhẹ môi dưới một cái, rồi đứng bật dậy, hít đầy một bụng lương khí vào trong lồng ngực, mở miệng hét lớn,”CÔNG T...”
“Cô làm cái gì vậy?” Lăng Tuyết giật mình hoảng hốt nói, nhanh tay bụm miệng của Mị Nhi lại, không để nàng ta làm ồn thêm.
“Giúp cô!” Gạt tay của Lăng Tuyết ra một cách dễ dàng, lại thấy ánh mắt như trách móc của nàng dành cho mình, Mị Nhi vành mi hơi nhướng lên, bất giác cảm thấy có chút bực bội mà nói.
“Ta không cần cô giúp!” Lăng Tuyết lắc đầu nói,”Cô đừng tự ý làm điều gì cả!”
“Nhưng cô không chịu nói ra...”
“Đường cô nương!” Lăng Tuyết đột nhiên xưng hô khách khí với Mị Nhi, trong lời nói cũng phảng phất chút lạnh nhạt, không còn gần gũi như một thoáng trước đó,”Phụ trách công việc chiêu sinh đã rất vất vả rồi, cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi sớm một chút!”
“Cô...” Nghe ra ý tứ trục khách rõ ràng của Lăng Tuyết, đuôi mắt Mị Nhi khẽ giật một cái, lửa giận trong lòng bùng lên, nhưng lại rất nhanh sau đó kìm được xuống, vì biết bộc phát ở đây thì người chịu thiệt thòi rõ ràng sẽ là nàng, cũng đành hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu:
“Lăng Tuyết lúc này không phải người mà ta biết!”
“Chết rồi, Đại sư tỷ đến!” Trong một góc tối, một thanh âm sợ hãi vang lên khe khẽ.
“Hân nhi, lùi về sau chút...” Một thanh âm khác, dù rất khẽ song cũng vừa đủ để át đi giọng nói trước,”Cái mông... tránh...”
“Bé tiếng thôi” Thanh âm thứ ba khẽ gắt, khi thấy mấy nàng bên cạnh lục cục to nhỏ,”Đại sư tỷ...”
“Cút ra đây cho ta!” Không gian tịch mịch, một thanh âm nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh, lại có cả chút ý vị tức tối vang lên.
Sau thanh âm đó, bao trùm lên không gian lại là một sự im lặng bất chợt, lạnh lẽo đến gai người.
“Nói rồi mà!” Nữ tử được gọi là Hân nhi cấm cẳn nói, loay hoay trong vô vọng tìm chỗ trốn,”Đại s...”
Chưa nói dứt câu, chợt có chút cảm giác rộng rãi phía sau mình, quay đầu nhìn lại đã thấy mấy vị sư tỷ muội của nàng lóc cóc ra ngoài trình diện.
“Ra là các muội...” Nhìn ra mấy bóng dáng quen thuộc lần lượt xuất hiện, lửa giận trong lòng Mị Nhi cũng giảm được một phần, nhưng hàn ý trong mắt tỏa ra lại càng sắc lạnh, lạnh giọng hỏi,”Nghe thấy tất cả rồi sao?”
“D... dạ...” Mấy nữ tử đồng thanh đáp khẽ, ai nấy thân thể đều run bắn lên, mặt cúi gằm xuống đất, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng.
“Được rồi, bỏ đi!” Nghĩ ngợi một chút, cũng biết bản thân không thể tuyệt tình đến mức vì để giữ kín bí mật này mà xuống tay với các nàng, Mị Nhi cuối cùng cũng thở dài một cái, xua tay đuổi về, nhưng ánh mắt vẫn trừng lên cảnh cáo,”Nhưng... giữ miệng một chút, bằng không, đừng nói ta, đến tông chủ nàng ấy cũng không cứu nổi các muội đâu!”
“...” Mấy nữ tử đều im thít, gật đầu lia lịa.
Nhìn đám sư muội của mình thêm một lúc, Mị Nhi lại thở dài lần nữa, quay lưng bỏ đi, và chẳng nói thêm điều gì.
“Hic! Ta còn tưởng lần này chết chắc rồi chứ!” Một nữ tử khẽ nói, thanh âm dài ra như tiếng thở vì được đại xá,”Mà, tiểu đ... tiểu ca ca ấy thực sự...”
“Trật tự đi, Thiến nhi!” Thanh âm nạt nộ khác vang lên,”Nghe Đại sư tỷ dặn rồi đấy! Tỷ ấy không có nói chơi đâu!”
“Ừ... ừ, về thôi! Mình còn muốn thử qua một chút Mân côi huyết lệ a!”
Chúng nữ đệ tử Mị tông không phải là hạng chỉ có kiều nhan cự nhũ, cũng rõ ràng ý tứ lời căn dặn của Mị Nhi, cũng như lời sau cùng của nàng.
Chuyện lần này nghe được, quả thực là quá sức hình dung đối với các nàng, và cũng không phải là chuyện mà các nàng có thể ngồi lê đôi mách.
“Hân nhi?” Mấy nữ tử khẽ liếc nhìn nhau, không ai nói thêm một lời dư thừa nào, lóc cóc dắt díu nhau quay trở lại phòng nghỉ của mình, bỗng, nữ tử đồng bạn ở chung phòng với nữ tử tên Hân nhi thấy nàng ta vẫn còn đứng yên ở đó, nhỏ tiếng gọi,”Chúng mình về thôi!”
“Đợi mình một chút!” Hân nhi quay đầu lại nhìn đồng bạn vừa nói, nhẹ giọng đáp.
Nói rồi, ánh mắt của Hân nhi lại hướng ra phía ngoài hoa viên kia, nơi lúc này đây vẫn còn thấy được bóng dáng một nữ nhân đang đứng.
Nàng ấy, đứng một mình, trong bóng đêm, cô độc.
Cơn gió đêm lạnh lùng tràn đến, một thân bạch y của nàng ấy tựa khói sương, bay bay trong gió.
Những sợi tóc mềm mại theo làn gió khẽ trôi, mơn man trên mặt.
Nhưng, nàng ấy dường như chẳng để tâm đến bất kỳ điều gì, chỉ trầm mặc đứng giữa khoảng sân rộng thênh thang, phóng tầm mắt nhìn lên bầu trời đêm cao vô tận.
Ai biết được, lòng nàng ấy đang nghĩ gì trong lúc này...
“Hân nhi!”
“Lại ngay đây!” Hân nhi chạy vội tới bên nữ tử đồng bạn đang chờ nàng một hồi lâu đến mức mất cả kiên nhẫn, hì hì một câu xin lỗi, rồi cùng nàng ta đi về phía phòng nghỉ được sắp xếp cho hai người, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn đảo ra phía sau, như mơ hồ mường tượng lại bóng hình cô độc nãy giờ vẫn ám ảnh trong tâm trí nàng.
“Xú Lăng Tuyết, đương nhiên làm mặt lạnh với ta!”
Trong sương phòng được sắp xếp dành cho riêng mình, trên chiếc giường lớn, Mị Nhi tay cầm gối lụa, tưởng tượng ra mặt giường mềm mại lúc này là bản mặt của Lăng Tuyết, không ngừng đập xuống một cách đầy hung hăng.
Từ khi bước vào trong phòng và đóng chặt cửa lại, Mị Nhi mới để cho lửa giận trong lòng mình bộc phát. Nàng còn không nhớ nổi bản thân đã vùi xuống bồn nước tắm bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể giảm đi được tức khí với cái thái độ của Lăng Tuyết khi đó.
Lần đầu tiên trong đời, nàng tạm bỏ qua thù ghét cá nhân, muốn giúp nàng ta một lần, ấy vậy mà được trả ơn bằng cái thái độ...
“Aaaaaa... tức không chịu nổi!”
Mặt giường tội nghiệp, lại bị Mị Nhi liên tiếp trút những trận mưa gối lên.
Trút giận chán chê, mãi đến khi một phần nộ khí trong lòng trở nên dịu bớt, lại nhận ra bản thân cũng đã phải trải qua cả một ngày dài mệt mỏi, Mị Nhi mới cảm thấy có chút thoát lực, thả người nằm xuống giường.
Hai mắt nhắm lại, hít vào một hơi thật sâu.
Mùi hương Huyết mân côi thơm nồng lan tỏa khắp cả gian phòng, như một thứ dược vật thần kỳ, đem mệt mỏi của nàng đánh tan từng chút, từng chút một...
Lúc mệt mỏi dần tan, tâm tình dịu lại... thì cũng là lúc bóng hình ấy lại hiện lên, án ngữ lấy tâm trí nàng.
‘S... sao lại là hắn nhỉ?’ Trong đầu có chút suy nghĩ ngượng ngùng, Mị Nhi thoáng một nét đỏ mặt, vội vã ôm chặt lấy thứ “vũ khí” khi nãy của mình, rúc sâu vào trong tấm mền dày như một cách phòng thủ, môi nhỏ khẽ lẩm bẩm.
“Tông môn của hắn... thực sự khủng bố đến mức như vậy sao?”
Đến tận lúc này, dù đã biết được cảm giác chạm vào những thứ “chỉ có trong truyền thuyết” là như thế nào, nhưng bản thân nàng vẫn không tin tưởng được, hay, chính xác hơn, nàng đang ép bản thân không được phép tin về điều đấy...
Đúng, nàng có quyền nghi vấn! Một siêu cấp tông phái mà Lục giai, Thất giai Ma thú tình nguyện làm sủng thú cho một Đấu Linh, một siêu cấp tông phái mà con rắn thần Bát Kỳ Đại Xà chỉ được biết tới trong truyền thuyết của Hải Sa đế quốc làm Đại trưởng lão... Một siêu cấp tông phái như vậy, hà cớ gì phải im hơi lặng tiếng, hà cớ gì phải ẩn mình trong bóng tối để...
Nhưng, nếu như đó không phải là sự thật, thì thứ sức mạnh nào diệt sát Đấu Vương cường giả năm nhà? Con chim lửa từ phương nào bay đến thiêu rụi Luyện dược sư công hội?
Tất cả những điều nàng không thể tin được, cũng không thể lý giải được, vậy mà khi ghép lên người hắn, bỗng chốc lại trở nên vô cùng hợp lý...
Thực sự... là như vậy sao?
Mà, Mị Nhi cũng lại tự hỏi, rằng tại sao Lăng Tuyết lại kể chuyện này với nàng? Thuận miệng thôi sao? Không thể! Con người của nàng ta, dù trước kia hay hiện tại, dù sắc sảo hay ôn nhu, thì bất kỳ hành động nào cũng đều nhắm tới một mục đích nhất định. Để Mị tông biết được Lăng gia phía sau có một thế lực như vậy bảo vệ? Hay là... không, vô lý, hoàn toàn vô lý! Tất cả những lý do nàng có thể nghĩ ra được, đều vô lý hoàn toàn.
Không lẽ... thực sự chỉ là thuận miệng mà nói ra...
“Ý của nàng ta nghĩa là làm...?” Mị Nhi trong đầu một mảnh mơ hồ, bỗng giật mình nhớ ra còn một chuyện, chuyện chỉ liên quan đến riêng một mình nàng,”Nghĩa... Lôi Nghĩa?”
(*) Bản thân mình viết xong mà đọc đi đọc lại cũng vẫn thấy mơ hồ...