Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh


Tên mắt chột từng động tác vô cùng thanh thục giống như đã thực hiện vô số lần:
- Vị đại nhân, nhìn thấy ngươi, ta thật sự phát hiện, mắt ta quả thật là mù rồi, tại sao lúc trước lại không phát hiện.

Hay là nếu đại nhân không chê cười, tiểu nhân xin đi theo ngài lăn lộn, có được không?
- Ta có thể làm trâu làm ngựa, có thể đâm thuê chém mướn.

Làm những việc ta nam nhân như ta phù hợp.

Với thực lực Đấu Vương ít nhất đối với ngài có chút tác dụng đúng chứ.
Cơ Huyền đúng phải nhìn tên này là con mắt khác, quả thực là giống như cẩu.

Còn biết lợi dụng ưu thế của bản thân làm vốn liếng xin tha, đúng là vô cùng có kinh nghiệm.

Đáng tiếc người đối diện với hắn là cậu.
- Đúng là khiến người khác động tâm.

Nhưng một phế vật dựa vào đan dược mạnh mẽ tiến vào Đấu Vương như ngươi, căn cơ không có ta không cần một tên phế vật, chỉ biết cắn chủ như ngươi.

Nếu thu ngươi vào trong tay e rằng rất nhanh sẽ bán đứng ta mà thôi.

Chi bằng đem ngươi giết đi.
Cùng với những lời nói này của Cơ Huyền, tên mắt chột lộ ra thần sắc hoảng sợ.
- Băng Tuyết Mạn Thiên Vũ!
Tên mắt chột hét lớn, hai tay vũ động lập tức, vô số hàn khí từ tay hắn tản ra, hàn khí ngập trời, rồi vô số hoa tuyết và bông tuyết bay ra.
Mỗi một phiến hoa tuyết như một tiểu đao sắc bén, mỗi một bông tuyết là một chủy thủ lợi hại, hằng hà sa số những tiểu đao và chủy thủ lao thẳng về Cơ Huyền
Đồng thời, thân thể hắn nhanh chóng lùi ra sau ý đồ muốn chạy trốn.
Nở nụ cười nhạt, trên thân thể Cơ Huyền lóe lên ánh diễm hoàng ngân tuyệt mỹ, theo đó là nhiệt độ xung quanh nhất thời trở nên nóng rực.

Trực tiếp đem hàn tuyết kia quét sạch.
Tay Cơ Huyền vung lên, một đạo diễm sắc lao đi, bắn thẳng vào hai chân của tên mắt chột, ở dưới loại nhiệt độ cao kinh khủng này tên mắt chột chưa kịp phản ứng gì thì đôi chân đã hóa thành tro bụi.

Nửa thân trên theo quán tính mà ngã đập xuống mặt đất lạnh lẽo.
Tên mắt chột nhìn tới đôi chân một giây trước vẫn còn gắn với người hắn mà giờ đã bị hóa thành tro bụi, thần sắc vô cùng kinh sợ, trong mắt hắn bây giờ Cơ Huyền không khác gì ma quỷ.

Hắn liều mạng dùng bay bò lên phía trước muốn chạy trốn.

Dù hắn còn chân còn không thể chạy thoát chứ đừng nói tới chỉ còn mỗi đôi tay.
Cơ Huyền tùy tiện bước vài bước đã bắt kịp tên mắt chột, chân đạp mạnh lên lưng tên mắt chột cố định hắn khiến hắn không thể di chuyển, giọng nói khiến người ta không nhận ra chút ý từ nào:
- Kì thực vừa nãy ta muốn giết người rồi, nhưng ngẫm lại chí ít ngươi còn chút giá trị vì tin tức về Thanh Mang trại.

Mạng của ngươi tạm thời giữ lại.
- Đại nhân..

đại nhân..

chỉ cần người ta mạng chó của ta, điều gì ta cũng báo với ngài, tất cả mọi điều về Thanh Mang trại.

Nếu ta nói dối một lời thì sẽ chết không toàn thây.
Tiếng nói của tên mặt chột mang đủ loại cảm xúc, sợ hãi, nghẹn ngào, cầu xin, không có tôn nghiêm.

Chỉ mong bản thân mình nhặt lại mạng được.
- Yên tâm, phía bên ta có kẻ am hiểu vấn đề tra khảo, ngươi không thể động như vậy đâu.
Cơ Huyền lắc đầu nói với tên mắt chột, dùng hấp lực kéo lê hắn theo bản thân.

Nhìn tình trạng này vô cùng thê thảm, tên mắt chột liều mạng ra sao cũng vô dụng, vẫn bị hấp lực trói buộc kéo lê thê một đường đi.
Về tới phủ mới, Cơ Huyền vừa mới đẩy cửa, nhưng vẫn chưa bước chân vào, bên trong đã có một giọng nói vọng ra:
- Ai đó?
Giọng nói mang theo áp bức không tầm thường, khiến tên mắt chột kia hoảng hồn một trận.

Phía Cơ Huyền đối với trận áp bức này coi như không thấy, thẳng bước vào trong phủ.
Chủ nhân của giọng nói đe dọa vừa nãy nhìn thấy Cơ Huyền là người đi vào lại thay đổi một trăm tám mươi độ, giọng nói trở thành nũng níu tiến tới than thở:
- Thì ra là chủ nhân, mãi người mới về, nô gia vô cùng cô đơn nga… Di, người còn mang quà về tặng nô gia sao? Nô gia vui vẻ nga.
- Nguyệt Mị thống lĩnh, cách xưng hô của cô khiến ta vô cùng cảm thấy không thoải mái.
Cơ Huyền bị giọng nói thảo mai với cách xưng hồ kia làm cho nổi từng tầng da gà.

Nhìn ngó một hồi không thấy Tiểu Vũ, thuận tiên hỏi:
- Tiểu Vũ đâu? Hắn đã về đây chưa? Ta có chút việc cần hắn làm.
- Tiểu tử đó đang ở trong phòng muốn đột phá Đấu giả.

Vừa nãy thuận tiện chỉ điểm hắn đôi chút, chắc khoảng một canh giờ nữa hắn sẽ thuận lợi đột phá mà thôi.
Nguyệt Mị chỉ vào một gian phòng đóng kín, đấu khí xung quanh tương đối nồng hậu so với bình thường.

Xem ra là nơi Tiểu Vũ đang đóng cửa tập chung đột phá.
- Chỉ điểm? Cô là xà nhân tộc, đâu am hiểu công pháp nhân tộc.

Nếu làm không tốt khiến hắn biến thành phế nhân thì ta không đồng ý.

Tiểu Vũ khá được việc, nếu mất hắn thì sau này ta khá khó khăn.
Đối với việc Nguyệt Mị chỉ điểm cho Tiểu Vũ, Cơ Huyền không yên tâm.

Mặc dù nàng ta có nửa “ người ”, thực lực là Đấu Vương lục tinh nhưng nàng ta vẫn là xà tộc, tu luyện là bản năng của nàng ta không cần dựa vào công pháp phiền phức như nhân tộc.
- Tuy nô gia không tu luyện giống như nhân loại, nhưng trong quá khứ nô gia từng nghiên cứu qua không ít công pháp từ mấy tên không biết sống chết xâm phạm tới xà nhân tộc.

Nên độ hiểu biết vẫn là có, chỉ điểm cho một tên chưa đột phá đấu giả là không có vấn đề.
Nghe lời này, Cơ Huyền tương đối yên tâm, Tiểu Vũ chính là nguồn cung cấp thông tin của Như Ý lâu, nếu có gì xảy ra thì nguồn tin sẽ bị cắt đoạn.

Thêm nữa tiểu tử này lăn lộn lâu năm, thành con cáo nhỏ, rất được việc, có tiểu tử này thì ở đế đô cậu nhàn hơn nhiều.
Nhớ tới cái gì cậu ném tên mắt chột tới dưới đuôi của Nguyệt Mị, đồng thời búng một tia hắc kí từ đầu ngón tay xuyên vào đan điền của tên mắt chột rồi nói:
- Ta muốn cô từ trong mồm tên này moi ra tất cả thông tin phía sau lưng hắn, vắt kiệt toàn bộ từ trong ra ngoài.

Nếu cô làm được thì ta sẽ đưa giải dược áp chế.

Thế nào? Với xà nhân từng là thống lĩnh, dùng hình tra khảo chắc không có vấn đề gì chứ.

Đấu khí hắn vừa bị ta phong tỏa, không còn có thể gây khó khăn cho cô rồi.
Nghe tới giải dược áp chế, Nguyệt Mị đương nhiên vô cùng vui mừng, đuôi rắn quấn chặt lấy tên mắt chột, giọng điệu khẳng định:
- Yên tâm, nô gia chắc chắn sẽ moi được tất cả thông tin từ miệng hắn….

Chỉ là sau đó không cần giữ lại mạng cho hắn đúng không?
Nhìn Nguyệt Mị liếm mép, dáng vẻ thèm thuồng Cơ Huyền đoán được nàng muốn làm gì, cậu lười không phản đối.

Có kẻ dọn dẹp xác cho mình đương nhiên không cần ngăn cản, cậu xoay người đi vào trong phòng mình chỉ để lại hai chữ:
- Tùy tiện.
Cơ Huyền không phản đối, nàng không có gì kiêng kị nữa rồi, Nguyệt Mị kéo tên mắt chột vào một gian phòng, mặc cho hắn cầu xin thảm thiết.

Rất mau sau đó trong phòng, nơi Nguyệt Mị đang ở có vang lên từng đợt thảm tiết kiêu la của người đàn ông và tiếng cười rợn tóc gáy của nữ tử.
….
Phía Cơ Huyền khi cậu về phòng, cởi bỏ chiếc mặt nạ, trong đầu liên tiếng nói chuyện với hệ thống:
- Rồi, giờ ngươi hãy giải thích việc thời gian gần đây ngươi im lặng như vậy.

Tìm ra được thứ gì sao?
- Tinh.

Kí chủ hãy lấy tấm tàn đồ đại lục mà gần đây người mới thu thập được ra.
Tiếng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên trong đầu Cơ Huyền, cậu lấy cái tấm tàn đồ đó theo lời hệ thống đặt trước mặt.
- Tinh.

Người hãy dùng dị hỏa thiêu đốt nó đi.
- Gì? Đốt nó! Ngươi có ý gì vậy! Món đồ này có lẽ vô cùng quan trọng đó, nết đốt hỏng thì phần bí mật này e rằng chúng ta không tìm ra được đâu.
- Tinh.

Không phải người đối với điều này khá đau đầu sao? Nếu nó bị đốt thành tro thì việc người cảm thấy nhức đầu có lẽ không thể xảy ra nữa.

Điều này với người không phải khá tốt còn gì.
“ Nếu ”, ý của hệ thống rằng dù là dị hỏa cũng không thể đốt hỏng được ấm tàn đồ này.

Đối với hệ thống, Cơ Huyền vẫn còn phần lớn tin tưởng, nhưng bảo cậu thực đốt tàn đồ theo lời hệ thống nhất thời lưỡng lự.

Mà hệ thống sau khi nói xong liền im lặng, không có thúc dụ, xem ra muốn để cậu tự lựa chọn.
Cơ Huyền lưỡng lự một chút cuối cùng vẫn bắn ra một tia hỏa diễm hoàng ngọc đẹp đẽ.

Hỏa diễm hung mãnh, vừa chạm tới tàn đồ liền mau chóng lan ra hoàn toàn, dưới nhiệt độ khủng bố như vậy bất kì đồ vật gì cũng bị thiêu đốt thành tro.

Nhưng lần này hoàng toàn không giống, tấm tàn đồ này vẫn bình yên vô sự mà nằm trong hoàng ngọc hỏa diễm không bị chút thương tổn nào.
Đến Cơ Huyền cũng bị tình trạng này làm bất ngờ, quả thực tấm tàn đồ này không bị dị hỏa ảnh hưởng như lời hệ thống nói.

Đối với bức tàn đồ đang phiêu đãng trong dị hỏa thiêu đối mà vô sự kia, Cơ Huyền hỏi hệ thống:
- Rốt cuộc ngươi tra được điều bất thường gì từ tấm tàn đồ kia.
- Tinh.

Còn một số điều chưa chắc chắn cần kí chủ tiếp tục truyền hỏa vào tấm bản đồ mà tinh luyện.
Hệ thống không trực tiếp đáp trả cậu, chỉ nói tiếp tục truyền thêm năng lượng vào dị hỏa mà luyện.

Nó còn nói thêm một câu:
- Tinh.

Về vấn đề an toàn hệ thống khuyến cáo đưa tấm tàn đồ vào Cửu Dương Long đỉnh bảo hộ.

Có lẽ sẽ xảy ra biến cố nào đó.
Cơ Huyền vốn không muốn phiền toán như vậy, nhưng hệ thống đã nhắc nhở thì cẩn trọng một chút cũng không thiệt.

Cánh tay phất ra một cái, chiếc kim đỉnh sáng chói hiện ra trước mắt, xung quanh còn khắc chín con rồng.
Đem nắp đỉnh đánh bật, đem dị hỏa tản đi làm cho tàn đồ rơi vào trong đỉnh, Cơ Huyền lần nữa triệu hóa ra hoàng ngọc hỏa diễm đưa vào đỉnh tôi luyện.

Dị hỏa đổ dồn vào trong đỉnh đem tấm tàn đồ không ngừng thiêu đốt, ngoài dự liệu dù Cơ Huyền dùng tới ba thành năng lượng dị hỏa nhưng vẫn không làm nó biến chuyển gì.
- Tinh.

Chưa đủ, cần truyền thêm nhiều năng lượng dị hỏa hơn.
Cơ Huyền tiếp tục đưa thêm năng lượng của dị hỏa vào, đấu khí không ngừng chuyển vào trong đỉnh, hỏa diễm ngày càng mạnh mẽ….

năm thành… bảy thành… chín thành.

Đưa tới chín thành dị hỏa vào cuối cùng tàn đồ liền phát ra một tấm năng lượng đem dị hỏa năng trở lại.

Còn tàn đồ lại tiếp tục rơi vào bất động.
- Ta không tin một tấm tàn đồ bị nhàu nát lại không thể làm gì nó.
Nhíu chặt lông mày Cơ Huyền đưa vào toàn bộ lực lượng của bản thân truyền vào dị hỏa.

Cửu Dương Long Đỉnh hừng hực nhiệt khí, không khí trong phòng cũng bị ảnh hưởng, gây ra từng đợt rung động.

Mà tấm màn năng lượng ngăn cách dị hỏa không chịu được trở nên mờ ảo đi rất nhiều.

Tàn đồ lại bắt đầu có phản ứng, rung chuyển vô cùng mạnh mẽ khiến đỉnh cũng bị chấn động theo.
Thấy hữu dụng, Cơ Huyền dốc toàn bộ đấu khí vào trong đó khống hỏa, dường như muốn đem tàn đồ đối trụi.

Một người một tàn đồ cứ thế dây dưa.

Sau mấy chục khắc đồng hồ mà tàn đồ vẫn còn có thể chống trọi được cùng dị hỏa đối kháng khiến kẻ khác tức giận mà.

Không khác gì lần luyện chế lục phẩn đan dược cho Mỹ Đỗ Toa.
- Tinh.

Tàn đồ đã có dấu hiệu phản ứng chống trọi với dị hỏa, nhưng hỏa hầu vẫn còn thiếu chút đỉnh.

Kí chủ mượn Cửu Dương Long hỏa từ trong Cửu Dương Long đỉnh tiếp thêm sức cho dị hỏa.
Tấm tàn đồ này thật cứng đầu, Cơ Huyền dùng toàn lực thúc dục dị hỏa mà chỉ gây ra được phản ứng giống bây giờ mà thôi chưa khiến nó cấp cho hệ thống đáp án, vẫn cần mượn hỏa của Cửu Dương Long đỉnh.
- Cửu Dương Long hỏa, hiện.
Theo tiếng triệu hóa của Cơ Huyền, bên trong đỉnh xuất hiện chín đóa hỏa diễm vàng óng lao tới phía tàn đồ, dung nhập với dị hỏa tăng thêm uy lực.

Lần này thì tấm tàn đồ phản ứng vô cùng dữ dội, bản thân nó đột ngột phát ra từng đợt năng lượng dung kích tới đỉnh đem nó chấn động toàn căn phòng khiến căn phòng rung lắc.
- Mẹ nó, cái cảm giác quen thuộc này, giống hệt với lần luyện hóa ma kiếm của lão Huyết Kiếm tiện nhân kia.

Chỉ một tấm tàn đồ sao lại có uy năng bực này.
Cơ Huyền cảm thấy thầm may mắn, nếu không phải dùng Cửu Dương Long đỉnh e rằng khiến cho toàn độ lão quái vật của đế đô chấn động cũng nên.

Chỉ đối với trận xung kích vừa rồi, viên trang mới mua của cậu có lẽ bị đánh nổ rồi.
- Ầm ầm.
Đột nhiên trong Cửu Dương Long đỉnh từng đợt nổ lớn vang vọng lên, trực tiếp đem toàn bộ hỏa diễm trong đỉnh xóa xổ.

Linh hồn lực của Cơ Huyền truyền vào đỉnh quan sát cũng bị xóa bỏ, trước lúc đó cậu chỉ kịp thấy một đạo huyết quang sáng rực, đạo huyết quang đó so với bất cứ tên nào tu luyện huyết khí hệ đấu khí đều hung hãn và mạnh mẽ hơn nhiều lần.
Từ trong đỉnh một luồng xung kích quét ra.
- Rầm rầm.
Căn phòng của Cơ Huyền không chịu được đợt xung kích này, từng khối kiến trúc tứt toác, có dấu hiệu sụp đổ.

Cơ Huyền thấy vậy phản ứng mau lẹ toàn thân xông ra ngoài.

Một tích tắc sau căn phòng lập tức sập xuống, may cậu phản ứng mau lẹ, bị căn phòng sập xuống không chết được Đấu Vương nhưng vẫn rất mất mặt, còn có chút chật vật.
…..
Mà vào khoảng khắc tấm tàn đồ trong dược đỉnh phát ra đạo huyết quang mạnh mẽ kia thì ở một số địa điểm tiếp cận Lạc Nhạn quốc đồng thời đều phát ra dị tượng.
Tại một ngọn núi khổng lồ mà tịch mịch giữa một vùng bình nguyên, ngọn núi cao vút trong mây mơ hồ biến hóa thành đầu Kim Ưng khổng lồ với đôi cánh bao trùm bầu trời.

Tại trung tâm ngọn núi, một đại điện rộng lớn với ba chứ Kim Nhạn điện như mãnh thú nằm phục, mơ hồ tản ra một loại hương vị tang thương, trong đại điện lưu lại vài phần siêu nhiên.

Một bóng người một thân trường bào kim sắc, ngũ quan tuấn dật, đôi chân khoanh lại dáng vẻ thiền định, trong tay cầm một mảnh bản đồ da dê.

Bỗng mảnh da dê lóe lên tia huyết quang đâm xuyên qua đại điện như muốn xé toạc trần nhà vậy.
- Trấn.
Người này cảm nhận biến hóa thần sắc thay đổi, đấu khí khủng bố vận chuyển, một đạo ánh sáng màu vàng chói mắt lóe lên tức tốc trấn áp huyết quang kia.

Nhưng rất nhanh sau đó huyết quang liền xé tọa đạo ánh sáng màu vàng đâm thẳng lên trời.

Đến khi sắp đâm tới trần liền tan biến.
Sau khi huyết quang tan biến, người mặc kim bào quan sát thêm một lúc nữa, rồi ánh mắt hướng về phía đế đô Lạc Nhạn lẩm bẩm nói:
- Là kẻ nào mới khiến tấm tàn đồ này biến đổi như vậy.

Đám hoàng thất Lạc Nhạn sẽ không ngu xuẩn vậy.

Không lẽ có một kẻ sở hữ tấm tàn đồ mới xuất hiện! Nếu vậy ta nhân cơ hội này tìm hiểu chút.
Nói dứt lời thì, sau lưng hắn xuất hiện một vài cái bóng mờ ảo rồi tan biến.

Người này cũng trở về trong đại điện tiếp tục tiềm tu.
….
Hoàng thất Lạc Nhạn.
Một vị trung niên nhân, khuôn mặt lạnh như băng, không có thể hiện chút cảm xúc nào, khí thế trên người phát ra tôn quý.

Trên bàn chồng chất tấu chương, người này thì cầm bút phê duyệt.

Bên cạnh có một người mặt trơn nhẵn như phụ nữ, có chút điệu đà, mài mực trong nghiên.
Bỗng người này dừng lại động tác phê duyệt tấu chương lại, nhìn tới một góc nhíu mày, sau đó lên tiếng nói với người bên cạnh:
- Lão An à, xem ra có người cầm món đồ đó đến đế đô rồi.

Phái người âm thầm điều tra xem gần đâu có sự việc kì lạ gì xảy ra không.

Sau khi kích phát thứ đó chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Nhớ kĩ, hành sự kín đáo
- Nô tài đã rõ.
Nghe trung niên nhân dặn dò, người này cúi người giọng nói có chút the thé phát ra.

Sau đó xoay người rời khỏi điện.
…..
Xa Mạc Tháp Nhĩ Qua.
Một đạo huyết quang thuận lợi xuyên qua bầu trời hướng thẳng tới phía Lạc Nhạn đế đô sau đó mới tan biến vào hư vô.

Bên cạnh điểm khởi đầu của đạo huyết quang, một thân hình uyển chuyển mềm mại mặc tử sắc trường bào nhìn phía đạo huyết quang chỉ tới mà suy ngẫm.
Không biết nàng xa suy ngẫm điều gì, chỉ thấy bóng người tan biến vào hư vô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui