Theo diễn biến của chương trước:
……………………………..
Vù!
Nạp Lan Túc không muốn nhiều lời với tên khốn muốn giết Song Nhi, hắn với không chút nào ý định nương tay hay thương xót, một kiếm toàn lực nhắm vào cổ của Jack chém xuống.
Phốc!
……………………………..
L2: [ Cô tới trễ quá đó, T1 ]
Sử dụng『Thần Giao Cách Cảm』với T1 người đã bắn mũi tên đó cũng là đồng đội đi cùng ba người bọn họ.
T1: [Xin lỗi…. bên đó phiền phức hơn dự tính!]
Đứng trên mái nhà T1 nàng với giọng nói trong trẻo và êm tai như thiên âm đáp lại L2.
L2: [Mà ~..sao cũng được…Nếu cô đã tới tới đây… thì nghĩa là chuyện bên đó xong rồi.]
L2: [Và…còn nữa…Cảm ơn..tôi nợ cô lần này.]
Khóe miệng hơi cười một chút L2 hắn mang theo một chút ngại ngùng đáp.
Nói thật, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã chuẩn bị tinh thần là sẽ có người chết trong kế hoạch này rồi.
Nhưng ơn trời, T1 xuất hiện ngay đúng thời điểm cực kỳ nguy cấp và ra tay cứu mạng Nạp Lan Túc.
L2: “Kết thúc rồi…ngươi nên bỏ cuộc đi…Á Nhân…”
Tạm thời kết thúc cuộc nói chuyện với T1, L2 mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Mục Ưng.
Rốngggg!!!
Đáp lại L2 là một tiếng gầm như dã thú chứa đầy sự phẫn nộ cùng với ánh mắt căm ghét cùng thù hận tới tận xương tủy của Mục Ưng.
Đã mất một cánh tay Khương Mục Ưng, đối với một Cung Binh như hắn thì không khác gì mất cả sinh mệnh, cả tương lai của mình.
Và nếu như ‘Sinh Mệnh’ đã không còn, ‘Tương Lai’ cũng đã không còn, thì hắn cần gì quý trọng chúng nó nữa.
Mục Ưng: { Chi bằng ngay thời điểm này, nay tại nơi này dùng hết tất cả mọi thứ mình có để xé xác, giết chết tên khốn nạn đã cướp lấy chúng!!!}
Grao!!
Theo tiếng gầm của hắn, toàn thân của hắn bắt đầu từ phần mắt lan rộng ra ngoài, từ từ nổi lên những vết da giống y như của loài gia cầm, tiếp đó từ những vết da đó là những sợi lông điểu dưới mắt thường có thể thấy được dần dần mọc ra ngoài.
L2: { Đây là ….『Cuồng Thú Hóa 』? }
Nhờ vào thông tin của 『Hộ Hồn Ngọc 』 mang lại, L2 lập tức biết được sự biến đổi kỳ lạ từ người dần dần biến thành thú của Mục Ưng ngay trước mắt hắn là một chiêu thức một mạng đổi một mạng nổi tiếng của Á Nhân ở thế giới này.
Đối với một kẻ định liều mạng quyết tử với mình, L2 quyết định không cản lại mà là chờ đối phương Hóa Thú xong và khi đó đã hoàn toàn mất lý trí và đầu óc, thì hắn chỉ cần phân ra một cái phân thân chơi với đối phương là được.
Còn lại là chỉ cần đứng ở xa xa nhìn tên này chạy lung tung khắp nơi đập phá mọi thứ xung quanh và đợi hắn đốt hết toàn bộ Huyết Mạch Chi Lực, sau đó lăn ra chết là xong chuyện.
T1: [Ngăn hắn lại! Đừng để hắn hóa thú.]
Vốn đang định làm như vậy L2 thì bị một tiếng trong trẻo và êm tai từ trong đầu vang lên ngăn lại.
L2: [Êeehh~ Không muốn đâu…T1, cô biết là ta ghét phải đánh với đám máu liều nhiều hơn máu não mà…Đánh với bọn đó phiền quá trời luôn…]
T1: [Làm ơn…]
Mang theo sự cầu xin, T1 hồi đáp.
Đứng từ xa quan sát động tĩnh của L2 và Mục Ưng, T1 nàng sau nhìn thấy hành động quyết tử muốn sử dụng của『Cuồng Thú Hóa』 Mục Ưng.
Trong lòng không hiểu sao lại bỗng cảm thấy nôn nóng, lo lắng, bất an, sốt ruột, đau lòng vì Mục Ưng…kẻ mà bản thân nàng không hề quen biết.
Nghe cô nàng này lại như thế hạ mình cầu xin hắn, làm thân là đồng bọn lâu năm L2 cảm thấy T1 hành động hôm nay có chút khác thường khiến L2 lông mày hơi nhăn lại.
L2: [Haizzz…Được rồi.]
Sau đó với tình cảm đồng đội lâu năm cùng với việc T1 vừa mới ra giúp hắn, khiến hắn còn nợ T1 một ân tình, L2 thở dài với vẻ mặt bất đắc dĩ phiền muộn đáp.
T1: [Cảm ơn]
Nghe L2 đồng ý giúp nàng, sau tấm áo choàng, T1 nói ra lời cảm tạ.
L2: [….]
Nghe vậy L2 cũng không nói gì…hắn phiền muộn gãi đầu một cái, sau đó ‘vụt’ một tiếng hắn lắc mình biến mất.
Mục Ưng đồng tử co rút, với nhãn lực vốn rất mạnh nay càng thêm mạnh hơn sau khi đã Thú Hóa một phần nhỏ Mục Ưng hắn trong nháy mắt bắt được động tác của L2.
Hắn lập tức tạm dừng ‘Thú Hóa’ lại sau đó nhanh chóng ngã người ra sau.
Vụt
Một thanh dao găm sắc nhọn mang theo tiếng xé gió bay ngang qua mặt của hắn, hắn còn có thể nhìn thấy được một vài sợi tóc của hắn bị dao găm cắt trúng đang rớt từ từ rơi xuống.
Mục Ưng: {Nhanh Quá!!}
Mục Ưng: {Cái tên này.. từ lúc đầu… chưa từng đánh nghiêm túc.}
Nhìn tốc độ của L2 chỉ với một cái chân mà vẫn còn nhanh như thế, thậm chí còn nhanh hơn với lúc đánh với Jack, thì Mục Ưng lập tức nhận ra tên này ngay từ đầu đã luôn che giấu thực lực chân chính của mình.
Mục Ưng: “CMM! Ta sẽ..Beep Mày.. Đừng có xem thường người quá đáng!!”
Biết được điều đó…hắn hiểu bọn hắn ngay từ đầu luôn bị L2 xem thường, không hề chiến đấu nghiêm túc với bọn hắn khiến cho Mục Ưng phẫn nộ giận dữ gầm lên với đứng trước mặt hắn L2.
Song, ngay khi hắn vừa dứt lời..
L2: “Ta… chưa từng xem thường các ngươi….”
Thì L2 âm thanh bỗng từ sau lưng hắn truyền lại.
L2: “Ta chỉ là không quá thích chém giết thôi…”
Mục Ưng ngay sau đó liền cảm thấy cái cổ bị khóa chặt lại, làm hắn cực kỳ đau đớn và rất khó thở…
Hắn liền nhận ra L2 không biết từ khi nào đã xuất hiện từ phía sau hắn dùng cả hai tay khó chặt cổ của hắn.
Mục Ưng: “Từ …lúc nào? ta chưa từng rời mắt khỏi ngươi mà?”
Trong giọng nói vang lên không thể tin được, Mục Ưng hắn kẻ lúc nào cũng tự tin về nhãn lực của mình nay lại không thể tin nổi trên đời lại có kẻ có thể đánh lừa được con mắt của hắn và vòng ra phía sau hắn mà bản thân hắn không hề phát giác.
Giật mình vì điều đó, Mục Ưng dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc…nhưng ngay sau đó hắn càng thêm hoảng sợ phát hiện ra thân là Á Nhân hắn, sở hữu sức mạnh cơ bắp hơn người chỉ sau Ma Thú hắn lại không tài nào thoát ra được sự khống chế của L2.
Mục Ưng: “Ngươi làm thế nào mà…”
Vốn đang hỏi L2 làm thế nào mà L2 lại sở hữu sức mạnh cơ bắp mạnh như thế…nhưng khi đảo mắt nhìn lại thì Mục Ưng liền biết đáp án.
Dưới ánh mắt không thể tin được của hắn, L2 đen tuyền cặp mắt dần dần chuyển sang màu vàng, đồng tử dựng đứng như chữ ‘I’ giống như xà đồng vậy.
L2: “Cảnh bảo lần cuối….Đầu hàng…nếu không…”
L2: “Chết!”
L2 giương mặt lạnh nhạt với giọng nói khàn khàn và lạnh lẽo trầm thấp nhìn đang cực kỳ sợ hãi nhìn hắn Mục Ưng.
Mục Ưng: {Rắn?}
Nhìn cặp kim đồng của L2, Mục Ưng không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy kẻ đang siết cổ của hắn không phải là một người mà là một con rắn độc cực kỳ nguy hiểm.
//
Mục Ưng: “Ngươi…cũng là Á Nhân?”
Nghe vậy L2 không chút do dự đáp.
L2: “Không. ta không phải.”
Mục Ưng: “Nhưng … làm sao mà …”
L2: “Chọn đi… Đầu Hàng hay Chết?”
Không muốn nhiều lời thêm L2, hắn lập tức cắt lời của Mục Ưng.
Dứt lời bàn tay của hắn bỗng phủ đầy gân xanh, rồi sau đó mười móng tay của hắn theo đó dần dần mọc ra dài tới 10 cm móng vuốt sắc nhọn.
Mục Ưng: “Không… bao… giờ!”
Đối mặt với gần ngay trước mắt tử vong, đối với Mục Ưng kẻ đã mất cả ‘Sinh Mệnh’ và ‘Tương Lai’, hắn không chút do dự chọn cái đầu tiên.
Mặc dù trong lòng rất tiếc nuối là bản thân không giết được L2, và cũng rất không cam lòng vì hắn vẫn còn chiêu bài cuối cùng mà hắn còn chưa kịp sử dụng.
L2: “Do ngươi chọn đây!”
Nghe vậy L2 trong lòng thở phiền muộn dài, thầm tự nhủ ‘quả nhiên’ sau đó hắn chuẩn bị vung tay một kích lấy mạng Mục Ưng.
Tuy nhiên khóe mắt hắn bỗng nhìn thấy có một mũi tên đang bay về phía hắn.
Nếu như bây giờ hắn quyết tâm muốn giết Mục Ưng thì với tốc độ phi hành của nó, ở khoảnh khắc hắn vừa giết Mục Ừng thì mũi tên đó sẽ ngay lập tức thổi bay đầu của hắn.
L2: “Chậc…”
Khó chịu tặc lưỡi một cái, L2 mang theo tâm trạng rất khó chịu cùng với không hiểu, lập tức buông tay và né qua một bên.
Vù!!
Theo xé tiếng gió vang bên tai, mũi tên bay với tốc độ siêu thanh bay xẹt qua đầu của hắn và bắn vào tòa nhà bên cạnh.
Oanh!!
Tiếng nổ vang vang lên cả một tòa nhà ba tầng trong nháy mát nổ nát thành mảnh vụn.
Nhìn uy lực của mũi tên đó, vốn tâm tình đang rất khó chịu L2 càng thêm khó chịu, hắn ngay lập tức quay đầu nhìn về hướng của T1.
L2: [Cô đang cái quái gì thế T1? Muốn giết người à?]
T1: [Xin lỗi, L2…khi trở về tôi sẽ giải thích tất cả…]
Đứng trên mái nhà T1, sau áo choàng khuôn mặt mang theo vẻ mặt xin lỗi cùng với ngượng ngùng đáp.
T1: {Nhưng…lần này…không phải là ta..}
Nàng vươn tay sờ sờ treo trên cổ nàng『 Hộ Hồn Ngọc 』, cảm nhận nó đã không còn tản ra luồng khí nóng rực và cuồng bạo như trước nữa, nàng không khỏi nhớ lại khoảnh khắc đó.
Ở ngay khoảnh khắc L2 chuẩn bị ra tay giết Mục Ứng, nàng cũng không có ý định ra tay ngăn cản L2.
Vì nàng cảm thấy L2 đã nể mặt nàng cho Mục Ưng hắn một cơ hội để sống rồi nhưng hắn đã không biết quý trọng và chọn cái chết thì nàng cũng không còn cách nào.
Và rồi ngay sau đó 『 Hộ Hồn Ngọc 』bỗng có dị biến, nó trong nháy mắt trở nên nóng rực như lửa và tản ra một cổ cuồng bạo đấu khí áp chế lấy nàng và nó ở nàng không kịp phản ứng, trong nháy mắt giành lấy quyền khống chế cơ thể của nàng, vươn một cung và bắn ra một tên về phía L2.
Cũng may là L2 kịp phản ứng nhanh chóng né một tên đó, nếu không thì hậu quả để lại thật khó lường.
Sau khi bắn ra mũi tên đó xong, 『 Hộ Hồn Ngọc 』lập tức trở lại bình thường.
T1: { là ngươi sao.. ‘Hồn Chủ’, kẻ đó quan trọng như vậy với ngươi sao? }
Đang trong lúc suy tư, T1 bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh từ phía sau nàng truyền tới.
???: “Các ngươi vui vẻ nhỉ? Không ngại cho ta tham gia chứ.”
T1: “Cái…!?”
Giật mình vì không hề nhận ra là có người đứng ngay ở đằng sau mình, T1 thật nhanh xoay người trở lại, nhưng đập vào mắt nàng không phải là bóng hình của ai đó mà là mang theo tiếng xé gió và đang từ từ phóng to quả đấm.
Oanh!
Cự lực đánh úp lại, T1 ầm ầm bay ngược đi ra ngoài, trong miệng một ngụm máu tươi phun ra!
L2: “T1!!”
Nghe thấy động tĩnh từ phía xa, L2 đồng tử co rút, không thể tin tưởng nhìn bị đánh bay xa T1.
??? “Nhìn đi đâu đó.”
Theo giọng nói vang lên, còn chưa kịp phản ứng thì L2 bỗng cảm thấy phần bụng của hắn truyền tới một cảm giác cực kỳ đau đớn.
………………
[ Cơ Gia Cước Pháp – Long Hổ Cước Thức Thứ Chín – Khiếu Thiên ]
Đôi chân theo Đấu Khí trong người truyền vào, trong chớp mắt nổi đầy gân xanh và cơ bắp mà phòng to lên rất nhiều, Rầm! theo chân trái của nàng giậm chân thật mạnh vào đất mà làm cho 10 mét xung quanh mặt đất nứt vỡ, nàng với khí thế xung thiên đá ra một cước.
Mục Vương: { Ta…thua rồi }
Nhìn gần như gang tấc tất sát một cước, Mục Vương trong lòng chấp nhận thất bại này.
Oanh!!
Theo một cước đá ra, tiếng nổ âm thanh như sấm rền vang vọng khắp bầu trời, thiên địa trở nên tối mờ, mãnh liệt Đấu Khí chi Lực lan tỏa xung quanh làm đất đá vỡ nát.
Lấy vị trí vụ nổ mạnh làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi xung quanh, đều gánh chịu đả kích mang tính hủy diệt.
Vụ nổ chậm rãi kéo dài ra ngoài tới vài trăm mét rồi mới từ từ tiêu tán.
Ở ngay trung tâm cái hố khổng lồ mà vụ nổ tạo ra, vẫn giữ im tư thế tung cước Mishina, nàng hai mắt cảnh giác nhìn nữ nhân chặn ngay giữa nàng và Mục Vương.
Nàng ta có mái tóc ngắn ngang vai có màu đen tuyền giống như ánh trăng lung linh nhẹ nhàng, phần tóc mái hơi dài đã che đi một bên mắt của mình.
Thân mặc một bộ quần áo thoạt nhìn giống như một bộ y phục của quản gia gia đình giàu có nào đó.
Gây chú ý nhất chính là con người của nàng ta không giống như bao người là màu trắng mà lại là màu đen, cùng với đó là đỏ như máu đồng tử khiến cho nàng tăng thêm một phần tà mị.
Con ngươi lanh lợi mang theo chút cảm xúc lạnh lùng và môi mỏng hơi nhấp, trên người còn tản ra một loại cự người ngàn dặm lạnh nhạt cảm giác.
Mishina: { Chậc, chậm rồi sao}
Hai mắt nhẹ nhàng đảo qua ngón tay đang chặn đứng lại một cước của nàng.
Phanh!
Sau đó nàng chân giậm mạnh xuống đất, trong nháy mắt lui về phía sau gần mười thước, thân thể mềm mại ở giữa không trung xoay tròn nửa vòng linh hoạt rơi trở lại mặt đất.
Zero: “Thật lòng rất xin lỗi ta vương…thần không có lời có lời bào chữa nào cho sự chậm trễ này.”
Không để ý Mishina nhảy lùi ra sau, nữ quản gia thân thể nhẹ nhàng quỳ xuống, tay đặt ở trước ngực mình, sử dụng tất cả ý chí của mình thể hiện sự tôn kính, lòng trung thành và sự sợ hãi trước đức vua của mình. Mục Rễ Nhân Đấng Tối Cao.
『 Mục Vương – Đế Vương Của Sự Mục Nát và Thánh Mục (mắt) 』
Sự tồn tại thống trị toàn bộ Mục Rễ Nhân, nắm trong tay sức mạnh tối cao không thể tưởng tượng được.
Nắm trong tay là Ngụy Siêu Thần Khí [ Thôn Thiên Thủ Trảo ].
Trên người tỏa ra hào quang của bóng tối của tuyệt vọng, không phải nói là…. Bản thân chính ngài là bóng tối.
Zero nàng mặc dù đang cúi đầu nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt vô cảm của ngài đang chậm rãi lướt qua nàng.
Mục Vương: “Không cần để ý điều đó Zero, Dù sao… đây cũng là lỗi của ta khi đã tự ý rời đi mà không thông báo trước.”
Zero: “Không..ngài không cần phải xin lỗi, Vương.”
Zero: “Ngài không hề sai…mọi hành động của ngài đều là chính xác, kẻ sai ở đây chính là chúng thần…chúng thần thật quá ngu muội, ngu ngốc để có thể hiểu nổi được trí tuệ siêu phàm của ngài, Vương”
Nàng run run rẩy rẩy, kịch liệt thở dốc vài tiếng, trong đôi mắt xuất hiện một loại thành kính thần sắc.
Nghe những lời mang theo dày đặc cá nhân sùng bái ý vị, cực kỳ ngu xuẩn phát ra từ Zero nữ nhân đã cản lại một cước toàn lực của nàng với một ngón tay, Mishina trợn mắt há hốc mồm, trong lòng nàng ấn tượng đầu tiên đối với Zero, một nữ nhân lạnh lùng và điềm tĩnh trong nháy mắt tan nát.
Mục Vương: “Hmmm…vậy sao..ta hiểu rồi”
Mục Vương chậm rãi gật đầu với Zero, sau đó [hắn] hơi trầm ngâm một chút nhìn vẫn đang cảnh giác nhìn [hắn] Mishina, sau đó [hắn] ở Mishina có chút giật mình nhưng không ngạc nhiên ánh mắt, toàn thân hơi dùng sức một cái két!! Sợi xích màu đỏ có thể trói buộc thần lại bị hắn dễ dàng phá nát.
Nhìn cái cách mà Mục Vương nhẹ nhàng thoát khốn khỏi trói buộc, Mishina trong nháy mắt cảm thấy có chút khó chịu, lông mày hơi nhíu lại.
Mục Vương: “Ta chơi chán rồi…về thôi.”
Sau khi thoát khỏi sợi xích, Mục Vương phủ đi trên người hắn không tồn tại bụi bẩn sau đó xoay người nói với Zero.
Zero: “Nhưng mà vương…nữ nhân đó…nguy hiểm!”
Nói tới đây nàng hai mắt mang theo nồng đậm sát khí liếc nhìn về phía Mishina, đối với nàng Mishina thật sự là một mối uy hiếp cực lớn, không thể không diệt trừ ngay bây giờ, nếu không nàng ta tuyệt đối sẽ là tai họa cho sau này, có thể ảnh hưởng đến đại sự của Vương sau này.
Zero: “Ta Vương… Ả ta…phải chết!”
Khi tiếng quát lạnh này vang lên, một luồng uy áp phô thiên cái địa nhanh chóng bao phủ toàn bộ mảnh không gian này.
Cảm nhận được cỗ uy áp này, thân thể Mishina cứng ngắc lại, nàng có chút khó tin nói.
Mishina: "Đấu Thánh!?”
Nhưng khi nàng chưa kịp hấp thu bất ngờ này thì lại thêm một bất ngờ khác ập tới, nàng liền bỗng cảm thấy ở phương xa không chỉ nơi này mà nơi khác cũng xuất hiện khí thế của Đấu Thánh.
Mang theo không thể tin nổi cảm xúc trong lòng, nàng thì thầm nhỏ một câu.
Mishina: "Hai Đấu Thánh!? Bọn này không hiểu hậu quả phá bỏ ‘Ràng Buộc’ nguy hiểm tới mức nào sao?”
Không để ý Mishina trong lòng nhấc lên gợn sóng vì đám thuộc hạ của mình không sợ chết mà phá bỏ ‘Ràng Buộc’.
Mục Vương trầm ngâm suy nghĩ một chút lời nói của Zero, ban đầu hắn định đồng ý, nhưng sau đó hắn bỗng nhận thấy điều đó là không cần thiết nữa rồi.
Mục Vương: “Hmmm~ Không..không cần thiết nữa…nữ nhân này không cần chúng ta quan tâm…sẽ có kẻ thay chúng ta ‘chăm sóc’ ả.”
Nói xong hắn từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn màu đen cực kỳ tinh xảo với những mẫu văn tự khắc trên đó.
Cầm trên tay chiếc nhẫn, Mục Vương nỉ non một tiếng.
『Instant Transmission Gate』(Cổng Dịch Chuyển Tức Thời)
Vừa dứt lời, một tia chớp màu đen từ trong chiếc nhẫn bay ra và ngay sau đó nó biến thành thành một cái cao hai mét hình tròn lỗ đen xuất hiện trước mặt Mục Vương.
Mishina: “Đứng Lại!!”
Nhận ra đối phương đang có ý định rời đi, nàng chân giậm mạnh xuống đất phóng thẳng tới chỗ Mục Vương cùng lúc đó từ trong túi không gian lấy ra một thanh kiếm chữ thập hoàng kim chém xuống.
Song mặc dù nàng đã ra tay ngăn cản, nhưng ra tay quá chậm, ở khoảnh khắc mà nàng vừa bay tới thì thân hình của Mục Vương cùng với nữ quản gia Zero đó đã tiến vào trong lỗ đen sau đó nó trong chớp mắt biến mất.
RẦMMM!!!
Một kiếm nặng nề chém vào chỗ mà cái cổng biến mất, âm thanh nổ vang dội, ở ngay trong cái hố lớn vang lên.
Mishina: “Chậc!”
Nhìn về địa phương nhấp nhô mù mịt tro bụi, nàng khó chịu tặc lưỡi.
Mishina: {Xem ra… phải để lần sau vậy…}
Nhận thấy đối thủ lần này khó chơi hơn rất nhiều so với những kẻ mà nàng từng gặp, mang theo cảm xúc phức tạp nàng quyết định trở về hỏi thăm Lão Sư xem, xem xem ngài có manh mối gì về ‘Mục Rễ Nhân’ không.
ỬH?
Mishina: {Không Đúng! bọn chúng vẫn chưa rời đi!}
Đột nhiên, Mishina thần sắc vừa động, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương xa, nàng với 『Cảm Nhận Sự Sống』nhanh chóng phát giác ra sự hiện diện của Mục Vương ở nơi xa.
Nàng lập tức nhận ra mặc dù Mục Vương đã mở cổng dịch chuyển, nhưng tên đó vẫn chưa từ bỏ ý định và lập tức rời đi mà là tiến tới chỗ của đám người Nạp Lan Túc, giải quyết mọi chuyện.
Mishina: “Phu thê Nạp Lan đang gặp nguy hiểm!”
Biết được điều đó, nàng biết không thể tốn thời gian nữa.
Mishina: “Tới Đây! Gungnir!”
Oanh!!
Vừa dứt lời nằm dưới đất sợi xích màu đỏ biến thành một luồng xích quang bao bọc lấy nàng, theo tiếng nổ vang vang lên.
Dưới sự trợ giúp của Gungnir, nàng phóng thẳng lên trời như một viên lưu tinh màu đỏ tươi với tốc độ siêu thanh bay về phía đám người Nạp Lan Túc.
……………………………….
Tay nắm chặc thanh kiếm mà ân nhân đưa cho, Nạp Lan Túc với không chút nào ý định nương tay hay thương xót, một kiếm toàn lực nhắm vào cổ của Jack chém xuống.
Tuy nhiên ở khoảnh khắc hắn vừa vung kiếm chém xuống, thì bên tai bùng nổ vang một tiếng thật lớn.
Oanh!!
Theo tiếng nổ vang vang lên thì một cái lỗ màu đen từ bên cạnh hắn xuất hiện và Mục Vương cùng với đi theo sau lưng hắn Zero từ bên trong cái lỗ đen đó từ từ bước ra.
Nhưng không chỉ riêng hai người đó mà còn có thêm một bóng hình cao lớn từ bên trong bước ra.
Bóng người có thân hình vạm vỡ, thân cao hai mét có lẽ hơn thế nữa, toàn thân mặc một cái trọng giáp bao phủ toàn thân cùng với đó là một chiếc áo choàng màu trắng có biểu tượng mơ hồ nhìn giống một con mắt.
Tên khổng lồ vừa xuất hiện, một trận khủng bố sát ý thổi quét tới! Sát khí kinh khủng tới mức khiến cho toàn thân Nạp Lan Túc lập tức mềm nhũn.
Cùng với sự xuất hiện của tên khổng lồ, làm người chú ý chính là bóng người to béo đang bị hắn nắm cổ áo lôi kéo.
Nạp Lan Túc: “Bill đồ tể!”
Lập tức nhận ra bóng người mà tên khổng lồ đó kéo đi chính là Bill đồ tể, Nạp Lan Túc không thể tin được quát lên một tiếng.
Nạp Lan Túc từ trong đáy lòng không thể nào tin nổi chuyện xảy ra trước mắt mình, hắn thề là hắn rõ ràng đã nhìn thấy Bill đồ tể đã bị con mãng xà màu đỏ hồng đó phóng ra quang pháo thôn phệ, giết chết rồi mà.
Không chỉ thế Nạp Lan Túc còn nhận ra không chỉ mỗi Bill, mà còn có Ân Nhân và một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp mặc một chiếc áo choàng trắng cũng bị tên khổng lồ đó lôi kéo.
Nạp Lan Túc: {Đến cả Ân Nhân cũng..}
Nhận thấy đến cả ân nhân bị đối phương bắt được, trong nháy mắt Nạp Lan Túc nội tâm bao phủ bởi sự tuyệt vọng.
Nhưng kì lạ là hắn không nhìn thấy nam tử sử dụng rắn đâu.
……………………………..
Khục! Khục! Khục! Khục!
K7: “Hô..hô..Chó.. hô… Chó.. nó!”
Nặng nề ho ra một vũng máu, toàn thân suy yếu nằm trên đống đổ nát K7, hắn dùng một tay của mình che chắn cái lổ thủng khổng lồ giữa bụng của mình.
K7: “Hô..Hô.. Ta…xin lỗi...vì…đã…kéo ngươi …vào..chuyện này.”
Mang theo phẫn hận, thương tiếc, xin lỗi, hối tiếc, thương xót K7, hắn nhìn nằm ở bên cạnh hắn chỉ còn lại duy nhất cái đầu Thôn Hồng với đôi mắt mở to không cam tâm của mình.
Thôn Hồng…hắn…chết không nhắm mắt.
K7: {Không…Không ổn rồi…ý thức …của mình… đang mờ dần..}
Tầm mắt hắn dần dần mờ đi, ý thức từ từ rơi vào trong bóng tồi.
K7: “Tôi…xin… lỗi...Tôi…đã …thất bại.”
……………………………..
Jack: “Có vẻ như..ngươi vẫn giữ lời của mình.”
Nhìn bị tên khổng lồ lôi kéo Bill, cảm nhận sự sống của Bill ổn định không có dấu hiệu bị 『Cuồng Thú Hóa 』cắn trả, Jack thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nặng nề cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Nghe Jack lại như thế nói chuyện với Vương, Zero nhăn mày khó chịu nói.
Zero lạnh lùng nhìn Jack nói, năng lượng bóng tối nhanh chóng tụ tập vào lòng bàn tay của nàng.
Zero: “To gan!!! Ai cho ngươi quyền nói chuyện ở đây!”
Bị ánh mắt lạnh lùng của Zero trừng lấy, Jack cái trán hiện lên mồ hôi lạnh, ánh mắt một trận hoảng hốt, theo sau dưới chân vô lực toàn thân liền phải xụi lơ xuống.
Jack: {Đáng chết..chỉ với sát khí thôi thì đã như thế này……}
Mục Vương: “Không sao, Zero. Ta rất thưởng thức những kẻ có tài…và vì hắn là kẻ có tài, ta sẽ tha lỗi cho cử chỉ thiếu lễ độ đó…”
Ngón tay nhẹ nhàng nâng lên ngăn cản lại chuẩn bị ra tay giết Jack Zero.
Mục Vương: “….Tuy nhiên… chỉ lần này thôi.”
Hai mắt hơi chuyển qua người Jack một chút rồi nói.
Zero: “Vâng…Thật xin lỗi ta vương.”
Chậm rãi gật đầu với lời xin lỗi của Zero, sau đó [hắn] cũng không để ý từ đầu không nói gì thêm và toàn thân đã đổ đầy mồ hôi lạnh Jack sau khi hắn cảm nhận được khí thế kinh khủng toát ra từ Zero.
Mục Vương: “Giờ thì…”
Ánh mắt đảo qua hoàn toàn cứng đơ không thể di chuyển được Nạp Lan Túc.
Mục Vương: “Vũ trụ Đấu Phá số hiệu No. K911…sẽ bị xóa sổ ngay hôm nay.”
Từ trong túi áo lấy ra một cái vòng cổ màu xám được làm bằng từ vô số cái đầu lâu nhỏ màu xám to cỡ ngón tay, sau đó hắn đưa nó nhắm về về phía Nạp Lan Túc thì thầm nhỏ một tiếng.
Mục Vương: “Kích Hoạt『World True Dead』!!(Chân Tử Giới - Cái Chết Thật Sự Của Thế Giới) ”
Vừa dứt lời một luồng khí màu đen pha tạp chút với màu xám toát lên từ cái vòng cổ sau đó theo Mục Vương ý niệm điều khiển luồng khí đó thật nhanh bay về phía Nạp Lan Túc.
Đồng tử co rút sợ hãi nhìn đang bay tới luồng khí, mặc dù không biết rõ nó là thứ gì nhưng hắn biết tuyệt đối không thể để nó chạm vào người.
Nạp Lan Túc: {Cử động! làm ơn…cử động đi.. một chút thôi cũng được!}
Song, mặc dù rất muốn né tránh nhưng thân chỉ là một Đại Đấu Sư nhỏ bé hắn khi phải đối diện với hai khí thế kinh khủng tản ra từ hai Đấu Thánh.
Thì hắn không thể nào làm được gì ngoài việc đứng im tại đó run rẩy trong sợ hãi.
Lâm Song: “Phu Quân!”
Bỗng nhiên, Lâm Song với một cách thần kỳ nào đó mà hoàn toàn không có bị Đấu Thánh khí thế ảnh hưởng, nàng thật nhanh phi tới ôm lấy Nạp Lan Túc.
Nạp Lan Túc: “Khônggg!!!!”
Theo Nạp Lan Túc tuyệt vọng kêu lên, luồng khí đen xám đó phóng thẳng vào người Lâm Song.
Đối với việc Lâm Song bỗng nhiên nhảy ra cản trở Mục Vương không chút nào ngạc nhiên.
Dù sao thì mục tiêu ban đầu của bọn hắn chính là nàng ta cơ mà, không, phải nói là đứa trẻ còn chưa ra đời của nàng mới đúng.
Mục Vương: “Làm đi.”
Mục Vương hai mắt sau mặt nạ liết nhìn Jack, mang theo giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, ngữ khí nghiêm nghị, không có một chút nào cái gọi là xoay chuyển đường sống bảo hắn ra tay.
Jack: “….”
Jack im lặng không trả lời, hắn ở Nạp Lan Túc giết người ánh mắt thật nhanh phi tới một trảo đâm xuyên ngực của Lâm Song.
Nạp Lan Túc: “Khôngggg!!!!!!!”
Tuyệt vọng, căm hận, phẫn nộ, vô lực, bất lực vang lên khắp bầu trời.
……………………………..
Úh!! Úh! Úh! Úh!
Bên trong thế giới bốn phía băng giá, đang bay lơ lửng trên đỉnh đầu của Hạo Nhiên Quang Cầu bỗng nhiên phát ra âm thanh báo động, nó cảm thấy có một luồng cực kỳ nguy hiểm Tà Khí đang xâm nhập vào trong này.
Nếu như là Tà Khí bình thường thì ‘nó’ không để ý vì tà khí bình thường ngay khi vừa tiến vào trong này thì tuyệt đối sẽ bị hàn khí của nơi này đóng băng và chôn vùi.
Tuy nhiên.
Quang Cầu: [Xác định tỉ lệ nhỏ của Hắc Ám Chi Nguyên bên trong Tà Khí.]
Đúng vậy. Nó chính là có mang theo một chút Hắc Ám Chi Nguyên Tà Khí, trước khi Kỷ Nguyên thần thánh bắt đầu và bị các Pháp Tắc và Khái Niệm thay thế.
Thì ở Kỳ Nguyên Khai Sơ thì Hắc Ám Chi Nguyên là một trong các Căn Nguyên Lực đã hình thành lên sự sống và thế giới đầu tiên trong Vũ Trụ.
Và chính bản thân nó cũng là nguyên hình là thứ đã tạo ra tất cả điều ác, điều xấu của thế gian, là hình thái đầu tiên của tất cả loại tà ma khí khiến sinh linh rơi vào tà đạo, là Vạn Vật Tà Ác.
Quang Cầu: [Cảnh Báo! Cảnh Báo! Phát hiện sự tồn tại của sức mạnh cổ xưa trong Tinh Thần Chi Hải của Người Được Chọn (Chosen One).]
Quang Cầu: [Cảnh Báo lần thứ nhất! hỡi sức mạnh cổ xưa kia! Lùi lại ngay đây không phải là nơi mà ngươi có thể tới]
Giọng nói có phần trung tính mang theo một chút máy móc cùng với lạnh lẽo vang lên, cảnh báo đang cố vượt qua cơn bão tuyết và đang tiền gần lại hơn với đang ngủ say trên ghế Trần Hạo Nhiên và hoàn toàn làm lơ trước lời cảnh báo của Quang Cầu.
Quang Cầu: [Cảnh Báo lần thứ Hai! Nhắc lại lần nữa! Lùi Lại NGAY!]
Vẫn tiếp tục làm lơ những lời cảnh báo đó, nó thậm chí đẩy nhanh tốc độ lên nữa.
Quang Cầu: [Xác Nhận Uy Hiếp! Tìm kiếm biện pháp đối phó!]
Quang Cầu: [Tìm thấy biện pháp! Yêu Cầu biện pháp được cho phép thực thi!]
Quang Cầu: [Yêu cầu đã được chấp nhận!]
Quang Cầu: [Khởi Động phương án bảo vệ ưu tiên Code: Alpha 01]
Quang Cầu: [Kích Hoạt:…]
Quang Cầu: [‘Thần’]
Với chất giọng lạnh lẽo của máy móc của mình, Quang Cầu chậm rãi nói.
Vừa khi nó vừa dứt lời, vốn đang chống cằm ngủ say Trần Hạo Nhiên từ từ mở mắt, theo khoảnh khắc hắn mở mắt cặp mắt vốn đen tuyền của hắn từ từ phát ra một tia sáng màu trắng bạch tuyệt đẹp.
…………………………..
Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.
Nếu tác có gì sai sót thì viết comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.
Cảm ơn mọi người, Love You All
……………………………..
(『Cuồng Thú Hóa 』: một chiêu thức có Huyết Thống mà bất kỳ Á Nhân nào đều sẽ biết từ khi sinh ra.
Kỹ năng này có thể để cho Á Nhân sử dụng nó biến đổi từ một phần là người và một phần là Ma Thú trở thành hoàn chỉnh Ma Thú, sở hữu thể chất siêu việt của Ma Thú cùng với đó là là tăng gấp ba lần thực lực vốn có, trong đó là số lượng Đấu Khí, uy lực của Đấu Kỹ, Tốc độ, Sức Mạnh, sức bền v.v… nhưng riêng ‘Cảnh Giới Linh Hồn’ thì ngược lại sẽ giảm đi rất nhiều…cùng với đó chính là lý trí, kẻ sử dụng sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn không có ý thức, trở thành 100% không có lý trí Ma Thú và sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Và cái giá phải trả…không gì khác chính là mạng sống của người sử dụng, chính vì thể nó mới bị xem chiêu thức mạng đổi mạng.)
……………………………..
Nhẫn『Instant Transmission Gate』(Cổng Dịch Chuyển Tức Thời). (Thần Khí Cấp Bậc, Chủng Loại: Hỗ Trợ)
Một thần khí có thể tạo ra một cánh cổng dịch chuyển tức thời không có [giới hạn khoảng cách] với độ chính xác là 99.9% và không hề có sự chênh lệch thời gian của đầu bên này với đầu bên kia.
Ngươi sử dụng muốn đi chỗ nào thì nó sẽ đưa người đó tới chỗ họ muốn, chỉ hạn chế là người sử dụng phải biết nơi mình muốn Dịch Chuyển là nơi nào, nếu Dịch Chuyển bậy bạ vô tình chạy thẳng vào『Empty Place』(Lãnh Vực Rỗng) thì tiêu.
……………………………..
Vòng Cổ『World True Dead』(Thần Khí Cấp Bậc, Chủng Loại: Thuật Thức): Một Thần Khí được chế tạo ra từ máu và xương của vô số những con Tử Linh, Yêu Ma Quỷ Tộc Đại Cấp 3
Vòng Cổ này cho phép người sử dụng yểm một Thần Chú đặc biệt lên một sinh linh sở hữu 『Căn Nguyên Bảo Hộ』, còn được gọi là 『Căn Nguyên Chi Tử』(Thế Giới Chi Tử, Khí Vận Chi Tử).
Thần Chú này có thể khiến sinh mệnh của ‘Căn Nguyên Chi Tử’ kết nối với sinh mệnh với Thế Giới lại làm một.
Nói cách khác nếu ‘Căn Nguyên Chi Tử’ trúng Thần Chú này và bị giết thì Thế Giới cũng chết theo.
Và cái chết của nó là điều tuyệt đối, không thể phục sinh và cho dù là dùng đến biện pháp ‘Du Hành Thời Gian’ thì cũng không thể hồi sinh được nó dù có trong quá khứ ngăn cản thành công hay không.