Đấu Phá Thương Khung

Nhìn hạt sen rực rỡ đang trôi lơ lửng trên biển lửa, trong ánh mắt Tiêu Viêm nhịn không được hiện lên vẻ kích động. Hôm nay ở Đấu Khí Đại Lục, Nguyên Khí hầu như đã không còn, điều đó có nghĩa sẽ không còn người nào có thể tiến vào cấp bậc Đấu Đế được nữa.

Hồn Thiên Đế đã chiếm được Đế phẩm đan dược cho nên hắn sẽ có cơ hội bước vào cảnh giới Đấu Đế, mà Tiêu Viêm cùng với liên quân chỉ còn hi vọng duy nhất đặt vào Cổ Đế Truyền Thừa.

Hiện nay trên đại lục, muốn tiến vào cảnh giới Đấu Đế chỉ còn hai loại biện pháp này. Bởi vì chỉ có Đế phẩm đan dược và Cổ Đế truyền thừa là còn lưu giữ lại được hai đạo Nguyên Khí của thiên địa.

“Muốn đạt được truyền thừa của ta thì tâm cần phải vững vàng như bàn thạch, trong đầu tập trung vào ý niệm duy nhất: Bất diệt!”

Đà Xá Cổ Đế nhìn vẻ kích động cuả Tiêu Viêm, nhất thời trên khuôn mặt nở nụ cười ảm đạm, bàn tay khẽ động, hạt sen kia liền nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng trôi lơ lửng ở trên đầu Tiêu Viêm

“Hô…!”

Tiêu Viêm hít sâu vào một hơi, nhanh chóng ổn định tinh thần đem tạp niệm trong đầu thanh trừ đi.

“Ong…ong!”

Hạt sen lửa phát ra ánh sáng kì dị, sau đó từ từ chậm rãi hạ xuống, rồi trực tiếp xuyên thẳng qua da đầu Tiêu Viêm, lọt vào trong đầu hắn.

“Oanh!”

Đang lúc hạt sen lửa đi vào cơ thể, toàn thân Tiêu Viêm lập tức đỏ lên, năng lượng ba động tỏa ra làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, sau đó lấy tốc độ khủng bố tràn ra khắp thân thể Tiêu Viêm, làm cho toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn bành trướng ra, có cảm giác như bị xé rách.

Mồ hôi như dòng suối nhỏ từ khắp các lỗ chân lông trên cơ thể Tiêu Viêm điên cuồng tràn ra, trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, thân thể Tiêu Viêm vốn đã cao gầy, nay càng gầy gò hơn, nhìn giống như một con khỉ nhỏ.


Trong lúc mồ hôi liên tục thoát ra, trên khuôn mặt Tiêu Viêm cũng hiện lên đầy vẻ thống khổ, loại đau đớn này làm khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Đà Xá Cổ Đế nhìn một màn này sắc mặt vẫn bình thản như trước. Nếu ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không vượt qua thì việc muốn tiếp nhận sự truyền thừa chỉ là trò cười mà thôi.

Bên trong biển lửa, thân thể Tiêu Viêm lúc này điên cuồng run rẩy. Một khắc trôi qua, vào lúc này hai mắt hắn đột nhiên mở ra, rồi nổ tung thành một đoàn huyết vụ.

“Phanh!”

Ngay sau đó, khắp thân thể Tiêu Viêm cũng truyền đến những tiếng nổ liên tiếp, thân thể hắn trực tiếp bị lực lượng truyền thừa khủng bố kia phá hủy.

Thấy thế, chân mày Đà Xá Cổ Đế khẽ động, hiện tại mới là lúc bắt đầu truyền thừa, bất quá nếu Tiêu Viêm không làm được như lời hắn nói, không chỉ truyền thừa sẽ thất bại mà nhục thể và linh hồn cũng sẽ chịu đả kích cực kì nghiêm trọng.

“Thất bại sao…?”

Linh hồn Tiêu Viêm nhìn thấy khắp nơi tràn ngập huyết vụ, hắn có thể nhận thấy sâu thẳm từ trong linh hồn đang truyền ra cảm giác suy yếu, loại cảm giác này làm cho hắn có phần buồn ngủ.

Bất quá ngay sau đó, tinh thần Tiêu Viêm mạnh mẽ tỉnh táo lại, hắn biết đây là thời khắc nguy hiểm, nếu cứ như vậy ngủ say, có thể ngay cả linh hồn hắn cũng sẽ tiêu tán!

“Thân thể quá yếu, căn bản không cách nào tiếp nhận được lực lượng truyền thừa. Nhưng hiện giờ thân thể đã bị hủy, tại sao vẫn có thể hấp thu được năng lượng?”

Linh hồn Tiêu Viêm ngưng tụ thành một đạo ánh sáng trong suốt. Lúc này thật là tiến thoái lưỡng nan, không có thân thể, hắn không có cách nào hấp thu được lực lượng truyền thừa. Nhưng nếu luyện chế thân thể mới cũng cần rất nhiều công đoạn mà hiện tại thời gian không cho phép a!


“Tâm vững vàng như bàn thạch. Tập trung vào một ý niệm duy nhất: Bất diệt! “

Linh hồn ánh sáng điên cuồng lóe lên, song tại thời điểm hết sức cấp bách này,sự khẩn trương trong lòng Tiêu Viêm chợt giảm xuống.

Ổn định lại cảm xúc trong đầu, nhớ lại lời nói của Đà Xá Cổ Đế, Tiêu Viêm lập tức ngộ ra.

Mà lúc Tiêu Viêm vừa ngộ ra, linh hồn ánh sáng đột nhiên lóe lên mạnh mẽ, trong linh hồn hắn mơ hồ có từng đạo ánh sáng hoa mỹ bắn ra, nếu nhìn kĩ lại đó là một đóa hỏa liên!

Theo những ánh sáng huyền ảo này bắn ra, nguyên bản huyết vụ đang khuếch tán đột nhiên quỷ dị quay về, sau đó một màn thần kì hiện ra, chỉ thấy những mảnh huyết vụ nhanh chóng ngưng tụ bao lấy quang đoàn linh hồn vào bên trong, ngắn ngủi trong thời gian vài hơi thở lần nữa ngưng tụ thành một thân thể có sức sống mãnh liệt.

Lần nữa ngưng tụ lại thân thể, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi mừng rỡ, hắn có thể cảm thấy thân thể mới này so với trước đây mạnh hơn rất nhiều.

“Phá rồi lại lập, không ngừng tích tụ sinh cơ, như vậy mới thích ứng được với lực lượng truyền thừa.”

Trong mắt Tiêu Viêm chợt lóe, mơ hồ thấy được vẻ hưng phấn, bất quá lần này hưng phấn cũng không kéo dài quá lâu. Hỏa liên một lần nữa phóng xuất năng lượng khủng bố làm cho thiên địa chấn động!

‘Thình thịch! “

Lúc năng lượng đáng sợ đó không ngừng trùng kích, thân thể Tiêu Viêm mới vừa ngưng tụ xong lại lần nữa bị đánh tan thành từng đoàn huyết vụ, hơn nữa lần này ngay cả linh hồn hắn cũng cảm thấy đau đớn.

"Tâm như bàn thạch, sẽ được bất diệt! “


Trong lòng đã giác ngộ ra, lần này Tiêu Viêm không còn bối rối, thất thố như trước nữa, ý niệm hắn chỉ nghĩ đến việc bảo vệ lấy linh hồn, không còn một tia tạp niệm, tiếp tục ngưng luyện thân thể.

Theo linh hồn Tiêu Viêm ngưng tụ, từng đám huyết vụ một lần nữa ngưng tụ lại, trong một chớp mắt hình thành một thân thể mới so với trước còn mạnh hơn không ít.

“Rầm…rầm…rầm!”

Trong biển lửa, vang lên liên tiếp những thanh âm trầm thấp, thân thể Tiêu Viêm chính là không ngừng ngưng tụ và phá hủy, hình thành một vòng tuần hoàn, làm thân thể ngày càng trở nên hoàn mỹ.

Nhìn một cảnh này, Đà Xá Cổ Đế trên khuôn mặt cũng hiện lên nét cười, nhẹ nhàng gật đầu, người này ngộ tính cũng không phải là thấp, khó trách ở chừng này tuổi đã đạt tới cấp bậc này, hơn nữa còn rất có nghị lực cùng kiên định

“Xem ra sứ mạng của ta cũng sắp hoàn thành…!”

Đà Xá Cổ Đế nhẹ nhàng cười một tiếng, trong giọng nói có cảm giác như được giải thoát.

Trong lúc tu luyện, ngày tháng giống như thoi đưa, bất tri bất giác, một năm thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong một năm này, Tiêu Viêm trãi qua không biết bao nhiêu lần tự bạo cùng ngưng tụ thân thể. Ở trong vòng tuần hoàn này, lấy nghị lực hơn người của Tiêu Viêm mà cũng mất đi thần trí, chỉ còn chút tâm trí vững vàng bảo vệ ý niệm linh hồn trong những lần tự bạo thân thể,hơn nữa còn thích ứng được lực lượng truyền thừa.

Song, quá trình này phảng phất như không có điểm dừng, phá rồi lại lập, vẫn tuần hoàn vô hạn…

Bên trong Thiên Mộ một năm, đối với Đấu Khí Đại Lục mà nói chỉ mới trôi qua hơn hai tháng thời gian

Mà ở trong thời gian hai tháng này, Trung Châu cũng cực độ rung chuyển, bởi vì Hồn Tộc đã bố trí vô số đại trận bao phủ toàn bộ Trung Châu, biến Trung Châu thành một nơi có thể vào mà không thể ra, giống Tử Vong Chi Địa vậy!

Bầu trời vốn trong xanh tươi mát nhưng hôm nay lại tràn ngập những đám huyết vân đỏ rực, khi mặt trời xuyên thấu qua chiếu xạ cả một vùng khiến cho lòng người vô cùng sợ hãi.

Mùi vị huyết tinh bao phủ khắp mọi nơi trong Trung Châu. Bình thường cách một khoảng thời gian, bên trong huyết vân lại bắn ra vô số huyết mang, nơi nào huyết mang bắn tới thì người chết vô số, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông!


Đây mới chân chính là đại nạn!

Lúc mới bắt đầu, đối mặt với cách làm này của Hồn Tộc, vô số tông phái cùng các thế lực đều thể hiện thái độ trất tức giận. Trong tức giận nhất thời, các thế lực này tự liên hợp lại, muốn tiến hành một trận quyết đấu với Hồn Tộc. Chỉ là cuối cùng bị một đường đồ sát chém giết, tổn thất hơn bảy phần. Tức giận, cuối cùng biến thành sợ hãi!

Tới lúc này bọn họ mới hiểu ra được, thủ đoạn của Hồn Tộc sắc bén và mạnh mẽ đến bậc nào!

Đối mặt với việc huyết vân thỉnh thoảng phủ xuống đầu cùng với huyết mang khủng bố đem mọi thứ huyết tẩy, tất cả các tông môn thế lực đều phải di dời. Mà địa phương bọn họ đến, tự nhiên chính là Thiên Phủ liên minh tổng bộ!

Vào lúc này ở Trung Châu, cũng chỉ có tổng bộ của Thiên Phủ liên minh mới không bị huyết mang ăn mòn.

Do đó, ngắn ngủn không tới một tháng, Thiên Phủ liên minh phạm vi mấy vạn dặm liền bị người ta tấp nập kéo đến tấp nập chiếm lấy. Dù lạ một góc nhỏ cũng có đông nghịt một đám người. Cả Trung Châu đều lâm vào đại loạn!

Đối với việc những tông môn thế lực đến xin nương tựa, Thiên Phủ cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể hợp lực đông đảo cường giả cùng thi triển một vòng phòng ngự khổng lồ bao lấy cả Thiên Phủ liên minh mười vạn dặm vào bên trong.

Nhưng cho dù như thế, thì trong vòng phòng ngự vẫn thiếu thốn không gian. Có không ít các thế lực cùng tông phái vì duy trì phạm vi an toàn cho mình mà xảy ra xung đột, tranh đấu với nhau, cũng tạo thành không ít người chết và bị thương. Bất quá đối với tình huống như vậy cho dù là liên quân cũng không cách nào nhúng tay ngăn trở được. Bọn họ đến bước này đã là cực hạn, khi sinh tử bị uy hiếp, thì trật tự đã không còn sót lại chút nào.

Trong lúc phòng ngự,đồng thời Cổ Nguyên cùng Trúc Khôn mấy người đã từng liên thủ muốn ngăn trở Hồn Thiên Đế không cho lấy thiên địa nguyên khí để luyện hóa hoàn toàn Đế Phẩm Đan Dược, nhưng rồi cuối cùng cũng là không công mà rút lui. Đại trận này hấp thu vô số sinh linh huyết khí, lại do Hồn Thiên Đế trấn giữ, muốn phá nào có dễ như vậy?

Trải qua quãng thời gian này, Trung Châu vốn phồn vinh nay trở nên hoang vu khắp nơi, nhìn lại cảnh tượng này giống như ngày tận thế sắp tới.

Mà càng làm cho mọi người cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là trong đám huyết vân kia có một đạo khí tức kinh khủng càng ngày càng hung lệ, sát khí ngập trời, trong lòng ai cũng nghĩ, có lẽ thời khắc tận thế của Trung Châu đã tới rồi!

Nhưng cũng không có người nào có thể ngăn cản được, điều bọn họ có thể làm bây giờ là trơ mắt nhìn huyết vụ đầy trời càng ngày càng đậm.

Bầu trời đầy máu tanh, Trung Châu trường hạo kiếp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận