Đấu Phá Thương Khung

Đi vào luyện dược sư công hội, một mùi thơm nhàn nhạt bay tới làm cho thần trí con người có chút thoải mái.

Trong đại sảnh nhân viên cũng không nhiều, chỉ có một ít người đang an tĩnh làm chuyện của mình. Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, một số người ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn thành niên đang mang trên vai một cái hắc xích thật lớn cơ hồ kéo dài tới mặt đất, trong mắt thoáng hiện nét nghi hoặc, sau đó lại vùi đầu vào làm việc. Họ không cho rằng có ai gan lớn lại đến làm loạn tại luyện dược sư công hội.

Đứng một lúc trong đại sảnh vắng lặng, Tiêu Viêm lắc đầu, vừa muốn tìm một người hỏi cách lấy luyện dược sư huy chương thì một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt vội vàng từ hậu trường đi ra, sau đó bước nhanh đến chỗ của Tiêu Viêm.

"Vị tiên sinh này, nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn là lần đầu tiên đến luyện dược sư công hội Hắc Nham thành?" Đi tới trước mặt Tiêu Viêm, thanh y nữ tử đôi mắt đẹp quét một vòng mỉm cười hỏi.

"Ừm" Đánh giá một chút thanh y nữ tử trước mặt, bộ dáng mắt ngọc mày ngài, thật khiến cho người ta yêu thích. Tiêu Viêm cười nói:"Đích thật là lần đầu tiên đến, ta muốn đến lĩnh một cái luyện dược sư huy chương."

"Ồ, hóa ra ngài cũng là một luyện dược sư ư?" Nghe vậy thanh y nữ tử rõ ràng giật mình, mỹ mâu lại quét ngang trên người Tiêu Viêm, ngạc nhiên hỏi.

"Ừm. Có thể nói cho ta biết trình tự không?" Cũng không để ý đến tia kinh ngạc trong mắt nữ tử, Tiêu Viêm cười gật đầu nói.

"Mời ngài đi sang bên này." Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu xác định, thanh y nữ tử hơi kinh hãi, trên mặt rõ ràng thêm vài lần cung kính, lui ra phía sau vài bước, đi tới quầy trước, nhìn Tiêu Viêm mỉm cười nói.

Từ trong quầy lấy ra một mảnh da dê đã ố vàng, bàn tay trắng nõn của thanh y nữ tử có chút ưu nhã cầm bút, ngẩng đầu hướng về Tiêu Viêm nói:"Tiên sinh, mời nói ra tên của ngài, tuổi tác. Tên đạo sư của ngài, chắc phải nhờ ngài viết luôn rồi."

"Tiêu Viêm, mười chín tuổi. Đạo sư…Dược lão " Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi rồi cười nói.

"Tiên sinh không ngờ còn trẻ như vậy."

Nghe tuổi tác của Tiêu Viêm, Nhã Hàm trong lòng không khỏi sợ hãi than nhẹ một tiếng. Mỉm cười vỗ mông ngựa một cái nho nhỏ. Mày liễu đột nhiên nhíu xuống, suy tư một lát, sau đó có chút xấu hổ nói:"Tiên sinh, tên đạo sư của ngài, tựa hồ không có trong ghi chép của luyện dược sư công hội chúng ta."

"Lão nhân gia thích ẩn cư, cho nên cũng chưa từng ghi chép qua. Như thế nào? Nhất thiết phải ghi tên người sao? Như vậy thì…Thôi đi." Cau mày, Tiêu Viêm lắc đầu sau đó xoay người muốn đi. Hắn không nghĩ tới sẽ phiền toái như vậy.

"Tiên sinh, xin chờ một lát." Nhìn thấy Tiêu Viêm rời đi, Nhã Hàm vội vàng nói:"Mặc dù không có ghi chép đạo sư của ngài, bất quá chỉ cần ngài thông qua khảo hạch, vẫn có thể lĩnh huy chương như thường."

Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới dừng bước, trong lòng thở dài mộ hơi, xoay người nhìn Nhã Hàm cười.

Nhanh nhẹn thu dọn đồ vật trên bàn, Nhã Hàm đem bản đăng kí cầm trong tay, sau đó giơ tay nói:"Tiên sinh. Mời đi theo ta. Nếu như ngài thông qua khảo hạch cấp bậc, như vậy liền có thể thuận lợi lĩnh huy chương. À, ngài định khảo hạch nhất phẩm luyện dược sư sao?" Lật xem tư liệu trên tay, Nhã Hàm thuận miệng mỉm cười hỏi.

"Không phải. Nhị phẩm."

Bước chân đang đi đột nhiên dừng lại, khiến chút nữa Tiêu Viêm đụng phải, bất quá cũng hãm lại kịp thời, lập tức nghi hoặc nhìn dáng người yểu điệu trước mắt.

"Ngài nói…ngài muốn khảo trạch nhị phẩm luyện dược sư sao?"Quay đầu lại, Nhã Hàm khẽ nhếch cái môi hồng nhuận nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, mới mười chín tuổi, đã khảo hạch nhị phẩm luyện dược sư sao? Cái này trong luyện dược sư công hội của Gia Mã đế quốc hình như là đầu tiên a!

"Ừm, có vấn đề gì sao?" Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm thản nhiên nói. - https://truyenfull.vn

"Không … không có" Phục hồi lại tinh thần, Nhã Hàm vội lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm lại càng thêm cung kính, nhẹ giọng nói:"Tiêu Viêm tiên sinh…"

"Bảo ta là Tiêu Viêm là được rồi." Lắc đầu, Tiêu Viêm cười nhẹ nói.

"A, được." Nhã Hàm tốt xấu gì cũng ở trong luyện dược sư công hội một thời gian, ngày thường gặp phải đại nhân vật cũng không ít, cho nên nghe Tiêu Viêm nói vậy, đã tỉnh táo lại phần nào, cười dài nói:"Ngươi trước kia chưa có chiếc huy chương nào sao?"

"Ừm"

"Nếu như vậy, trước hết ngươi phải đến nhất phẩm luyện dược sư khảo hạch đã, nếu như thành công thăng cấp, sau đó mới có thể đến khảo hạch nhị phẩm luyện dược sư." Nhã Hàm mỉm cười đem trình tự khảo hạch ra nói với Tiêu Viêm.

"Ài, vậy đến đó đi." Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, bất đắc dĩ gật đầu.

Mỉm cười, Nhã Hàm tốc độ chậm lại, một lát sau đứng trước đại môn ngừng lại, bên ngoài đại môn, bốn gã đại hán vũ trang hạng nặng canh gác ở đây.

Ánh mắt đảo qua trên ngực bốn gã đại hán, Tiêu Viêm trong lòng cảm giác lẫm liêt. Hắn phát hiện bốn người này, đều là cửu tinh đấu giả, hơn nữa trong đó có một người hơi thở vững vàng, chứng tỏ đã dừng ở cấp bậc này rất lâu, tùy thời có thể đột phá tiến vào hàng ngũ đấu sư.

"Đặc Á đại thúc, bên trong khảo hạch bắt đầu rồi sao?" Nhã Hàm cầm tư liệu của Tiêu Viêm trong tay đưa cho tên đại hán kia hỏi.

"À chưa, bất quá sắp rồi. Ngươi mang thêm người vào sao? Thoạt nhìn không tồi a" Tên được xưng là Đặc Á ánh mắt quét ngang trên người Tiêu Viêm, trong lòng dâng lên một cảm giác kinh dị. Lấy thực lực của hắn, dĩ nhiên không thể nhìn ra độ nông sâu của thanh niên trước mặt.

"Ân, tốt lắm, vào thôi."

Cẩn thận kiểm tra một chút tư liệu trên bản đăng kí cùng với ấn chương, Đặc Á lúc này mới móc trong người ra một cái băng tay màu đen, trên đó có một chữ Ngũ thật to:" Đây là số báo danh của ngươi, đừng để mất."

Tiếp lấy băng tay, Tiêu Viêm đeo nó lên tay rồi cười cảm tạ Đặc Á.

"Tiêu Viêm, ngươi chỉ có thể tự mình tiến vào phía dưới, dựa theo quy củ chúng ta không thể tùy tiện đi vào bên trong." Nhìn thấy thủ tục đã đầy đủ hết, Nhã Hàm khẽ cười nói.

"Ừ, đa ta." Gật đầu, Tiêu Viêm chắp tay đối với mấy người, sau đó nhanh chóng tiến vào trong đại môn. Đại sảnh bên trong rộng mở sáng như ban ngày. Lúc này trong đại sảnh có không ít người, tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười,… không ngừng vang lên.

Tiêu Viêm đảo qua trên ngực mấy người này, kinh dị phát hiện phần lớn trong số đó đều đều là luyện dược sư.

Trong đám người Tiêu Viêm không ngờ phát hiện thấy có hai gã tứ phẩm luyện dược sư, trong đó một người chính là đại sư Áo Thạc mà hắn từng chứng kiến, mà một vị khác, nghe những người xung quanh xưng hô, Tiêu Viêm mới biết đó là hội trưởng luyện dược sư công hội Phật Lan Khắc.

Tại trung tâm đại sảnh, tỉ mỉ bày sẵn mười mấy bãi đá khác nhau. Trên mỗi bãi đá đều có đầy đủ các khí giới luyện dược, mà trong bãi đá, có bảy người trẻ tuổi đang sốt ruột đứng chờ, mà thiếu nữ tên là Lâm Phỉ kia cũng ở trong số đó.

"Phật Lan Khắc, Tuyết Mị đâu? Tâij sao còn chưa thấy ra? Thời gian khảo hạch sắp tới rồi."Áo Thác ánh mắt quét về phía hậu trường, nói với Phất Lan Khắc đang cười đùa bên cạnh.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Đây chính là lần khảo hạch đầu tiên của Tuyết Mị, nàng tự nhiên là muốn chuẩn bị đầy đủ." Khoát tay áo, Phật Lan Khắc nhìn Áo Thác có chút không kiên nhẫn, mặt toát ra ý cười.

Nghe vậy, Áo Thác bĩu môi, lầm bầm nói:"Còn có mười phút. Nếu còn không ra, dù ngươi là hội trưởng cũng không thể kéo dài thời gian chờ đợi khảo hạch."

Cười cười, Phật Lan Khắc quay đầu, tầm mắt đảo qua đại sảnh, cuối cùng dừng lại trước một thiếu niên, ánh mắt nhìn băng tay trên mình hắn, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi:"Tiểu tử kia, ngươi cũng đến khảo hạch luyện dược sư sao?"

Lần đầu tiên trong đời thấy nhiều người đồng hành như vậy, Tiêu Viêm trong lòng đang có chút hưng phấn, nghe được Phật Lan Khắc hỏi vậy liền gật đầu.

Nhìn Tiêu Viêm gật đầu, Phật Lan Khắc ánh mắt cang thêm kinh dị, hỏi:"Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười chín." Nhìn không ra lão giả địa vị không thấp này có ý gì, Tiêu Viêm đành nói thật.

"Nga?"Nghe được Tiêu Viêm trả lời, không chỉ có Phật Lan Khắc mà Áo Thác đang ở bên cạnh cũng đem ánh mắt dời lại đây. Sau khi nhìn thấy Tiêu Viêm, không khỏi sửng sốt, chợt cười hỏi:"Lúc trước ta thấy tiểu gia hỏa này có điểm bất đồng, nguyên lai cũng là một luyện dược sư, bất quá tại sao ta lại không có cảm ứng gì nhỉ? Theo đạo lí, người thực lực thấp hơn rất khó che giấu thân phận dưới mắt ta chứ."

Nghe được lời của Áo Thác, Tiêu Viêm cũng chỉ biết mờ mịt lắc đầu ra vẻ không biết, có Dược lão thủ hộ, lấy thực lực tứ phẩm dược sư của lão giả này làm sao phát hiện ra chứ. Cũng may Áo Thác không có triệt để truy cứu, nhìn thấy Tiêu Viêm sắc mặt mờ mịt, cũng ngừng hỏi ở đây.

"Sách sách, mười chín? Lão Áo Thác, tiểu gia hỏa này so với hai đứa đệ tử của chúng ta hình như nhỏ hơn a?" Phật Lan Khắc sách sách khen

"Có lẽ phải chờ tiểu gia hỏa này thuận lợi qua khảo hạch đã. Mặc dù có điểm khiếp người, nhưng hai năm trước lúc Lâm Phỉ mười chín tuổi cũng từng đến để khảo hạch đó thôi." Lắc đầu, Áo Thác cười nói, mặc dù hắn không có ý xem thường Tiêu Viêm nhưng mới mười chín tuổi mà muốn lấy luyện dược sư huy chương tại Hắc Nham thành luyện dược sư công hội, chuyện này cũng chưa có bao giờ.

"Nha đầu kia của ngươi lúc đó tới thuần túy tới là để quấy rối thôi. Khi đó nàng thiếu chút nữa đem lò dược làm nổ." Phật Lan Khắc lắc đầu cười mắng, mặc dù nói thế nhưng hắn cũng minh bạch, mười chín tuổi mà muốn qua khảo hạch, khó khăn.

Dù sao, muốn trở thành luyện dược sư chính thức, ngoại trừ tiên thiên linh hồn khai mở, còn cần phải trở thành đấu giả. Hơn nữa, sau khi trở thành đấu giả, người muốn trở thành luyện dược sư còn cần một đạo sư bắt tay dạy dỗ, sơ bộ đem luyện dược thuật học được, mà cái giai đoạn học tập này, ít nhất cũng phải tốn một năm.

Tổng kết mà nói, mười chín tuổi trở thành luyện dược sư, như vậy lúc hắn mười tám tuổi hay trước đó phải trở thành một đấu giả, nhưng loại thiên phú tu luyện này, so với linh hồn đặc biệt của luyện dược sư còn muốn hiếm có hơn.

Cho nên, cho dù Phật Lan Khắc cùng Áo Thác biết nhiều hiểu rộng, cũng khó có thể cho rằng, thiếu niên trước mặt có thể thành công thông qua khảo hạch.

"Thôi đi, đừng cho là ta không biết, ngươi năm đó lén cho Tuyết Mị đi khảo hạch, nàng không phải cũng đem dược đỉnh làm nổ sao."

Nhìn hai người, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, vừa mở miệng hỏi, một thanh âm lạnh như băng từ phía sau vang lên.

"Sư phụ, xin lỗi, ta đến muộn."

Giọng nói lạnh như băng nũng nịu, giống như tiếng băng tan trên đỉnh núi tuyết, thanh thúy kì ảo vang vọng, có chút êm tai, ít nhất trong đại sảnh có hơn nửa số người Tiêu Viêm phát hiện được đem ánh mắt nồng cháy quay về phía sau hắn.

Nhấp hé miệng, Tiêu Viêm cũng chậm rãi quay mặt lại, nhìn ngân bào nữ tử đang ưu nhã từ đại môn tiến đến, ánh mắt xẹt qua một tia mịt mờ cùng kinh diễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui