Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô - Lam Hồ Tử Tiểu Nữ Hài FULL


Thẩm Vụ che miệng, lưng khom lại run rẩy, chỉ sợ bản thân phát ra âm thanh.
Điện thoại đã bị Hàn Tư Ngôn ném sang bên cạnh, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, khuôn cằm với đường cong mượt mà lướt qua làn da nơi xương sườn của cô, nhẹ nhàng xoay một vòng.

Bởi vì đầu v* bị rách da chưa lành nên cậu không dùng răng mài cắn nữa, thay vào đấy chỉ liên tục mút vào.
Ngực Thẩm Vụ thực sự rất nhạy cảm, hình như mấy ngày nay còn nặng thêm, thi thoảng cô chạm vào còn cảm thấy đau.

Đừng nói đến hiện tại, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hàn Tư Ngôn cùng động tác bốc lửa của cậu, khiến cho cô cảm nhận được hai luồng kích thích mãnh liệt, đầu v* đã sưng thẳng lên, còn thấp thoáng thấy được lớp nước óng ánh đọng trên đỉnh vú giống như hoa đào nở rộ.
Chắc chắn Hàn Tư Ngôn cố ý, cậu không chỉ liên tục lặp lại động tác môi lưỡi liếm mút đầu v* của cô mà tay còn men theo lưng trần cô xuống dưới, cởi quần đùi của cô ra.

Cậu yên lặng nhìn thông báo hiển thị đang có cuộc gọi đến nhưng môi lưỡi lại ngày càng mãnh liệt hơn, tay cậu ở thân dưới của Thẩm Vụ thì nghịch ngợm cởi q/u/ầ/n l/ó/t của cô ra, men theo trêu đùa h/o/a h/u/y/ệ/t đã ướt đẫm.
Hiện tại miệng dưới của cô đang bao bọc lấy ngón tay của cậu.

Thẩm Vụ che kín miệng không dám thốt ra tiếng rên rỉ nào, nếu bị lộ thì chắc chắn cô sẽ xấu hổ đến chết trước bạn trai cũ.
Rốt cuộc thì Trần Ngọc Minh cũng không kiễn nhẫn được nữa, anh nói:
”Tiểu Vụ, em có rảnh thì trả lời anh đi, anh muốn quay lại với em, anh mong chúng ta có thể suy nghĩ về chuyện này.”
Anh vừa nói dứt lời thì cuộc gọi hiển thị đã kết thúc.
Gần như cùng lúc tiếng khóc nức nở cùng tiếng rên rỉ của Thẩm Vụ bật ra, ngón tay thon dài của Hàn Tư Ngôn nhanh chóng vuốt ve từng vách tường mềm mại bên trong h/o/a h/u/y/ệ/t của cô rồi cậu lại ấn lên điểm nhạy cảm của cô vài lần.

Vẻ mặt của cậu vẫn thản nhiên chỉ nhẹ giọng hỏi cô:
”Người đàn ông đó là ai?”
Thẩm Vụ siết lấy bắp thịt trên cánh tay cậu, đôi chân yếu ớt đá vài cái lên ga giường nhăn nhúm.

Cô hít một hơi, chôn mặt vào trong lồng ngực cậu, nhỏ giọng đáp lại:
”Là bạn trai cũ của chị, ưm… Không muốn… Chị đã chia tay từ lâu rồi, đầu óc anh ta không bình thường, không cần… Không cần quan tâm đến.”
Giọng nói của cô ngắt quãng, lúc nói âm cuối còn mang theo sự vui sướng.
Cả câu nói đều mang theo ý muốn giải thích.
Chút lý trí còn sót lại trong lòng Thẩm Vụ khiến cô chỉ muốn thở dài.

Cuối cùng thì hôm nay cái mặt già của cô cũng mất hết rồi, mẹ đang ngủ ở phòng bên cạnh còn cô thì bị người này dụ dỗ làm bậy.
Suy nghĩ như vậy khiến cô tức giận bất bình nên trừng mắt với Hàn Tư Ngôn.
Thấy cô như vậy cậu cũng không có thái độ gì mà chỉ dùng lực mút lấy bầu v/ú trắng noãn, ngón tay trong h/o/a h/u/y/ệ/t từ một tăng lên hai.
Nước của cô ngày càng nhiều, tí tách chảy theo khớp xương ngón tay của cậu xuống sàn nhà, Thẩm Vụ cũng cảm nhận được cảm giác khác lạ trước ngực.

Cô không biết diễn tả ra sao, chỉ thấy ngực trướng lên.
Vốn dĩ Hàn Tư Ngôn nổi cơn ghen trong lòng, động tác của cậu cũng không kiềm chế nữa, điều này lại khiến Thẩm Vụ cảm nhận được khoái cảm kích thích của việc vụng trộm.

Cô thở dốc, ngửa cần cổ tinh tế của mình lên, tận hưởng ”sự phục vụ” trong im lặng của cậu rồi nhanh chóng đạt được khoái cảm cao trào.
Thời điểm lên đỉnh, Thẩm Vụ cảm thấy toàn thân như mềm nhũn ra, ngực có chút ngứa, cô theo bản năng nâng người lên lên khiến khoái cảm mang lại càng mãnh liệt hơn, cô cắn ngón tay không dám để lộ tiếng rên rỉ, nước mắt sinh lý không kìm được chảy xuống.
Trong không khí có mùi hương ngọt ngấy lan tỏa, cô lại nghe được tiếng nuốt xuống rất nhỏ của Hàn Tư Ngôn.

Thẩm Vụ cúi đầu thì thấy… Trên khóe miệng của cậu dính một vệt sữa trắng.
Vừa nãy ngực cô phun sữa.
Bởi vì lúc đó Hàn Tư Ngôn đang hôn liếm ngực cô nên tất cả sửa đều phun vào miệng cậu.
Sắc mặt của Hàn Tư Ngôn vẫn rất bình tĩnh, cậu cọ vệt sữa bên khóe môi lên da thịt Thẩm Vụ, rồi tiếp tục ngậm đầu v* của cô, sau khi xác định sữa vẫn còn chảy ra thì mới đứng dậy lấy khăn lau giúp cô.
Thẩm Vụ vì xấu hổ mà cả người đều phiếm hồng, dư vị còn sót lại của cao trào khiến cô run rẩy.
Đến lúc này cậu mới hạ thấp giọng nói với cô, thanh âm khàn khàn cùng d/ụ/c v/ọ/n/g không rõ ràng:
”Thẩm Vụ, nhìn em.”
Nghe vậy đầu Thẩm Vụ càng cúi thấp, tay cô túm lấy phần áo trước ngực của cậu.

Hô hấp cậu vững vàng, ngực thì phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở nóng bỏng như thiêu đốt.
Hàn Tư Ngôn giúp cô lau sạch sẽ phần thân dưới hỗn loạn, lại sợ đánh thức dì Thẩm ở bên cạnh nên chỉ đành thì thầm bên tai cô:
”Không sao đâu Thẩm Vụ, chỉ chảy một chút sữa thôi, rất ngọt.”
Thẩm Vụ đánh cậu một cái:
”Đừng nói nữa.”
Hàn Tư Ngôn cúi đầu cười, xong dường như lại nghĩ đến gì đó, vừa giúp cô mặc đồ vừa nói:
”Chị và bạn trai cũ… đã từng làm như vậy chưa?”
Thẩm Vụ nổi giận rồi, cô nâng mắt lên trừng cậu nhưng đáy mắt lại ngập nước lộ ra vẻ quyến rũ, không có chút uy hiếp nào.

Cô tức giận nói:
”Chị bị như vậy mà em còn có thời gian ghen tuông.”
Hàn Tư Ngôn ôm cô vào lòng, không cần nhắc nhở đã xoa bóp phần eo của cô, nhẹ giọng nói tiếp:
”Nhưng chị vẫn còn liên lạc với anh ta.”
Thẩm Vụ lại cảm nhận được phần ngực khác lạ, cô ngẩng đầu hôn lên mi mắt cậu, dỗ dành:
”Bình dấm chua, em đừng suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì hết, cuộc gọi vừa nãy chị cũng bất ngờ.

Lát nữa rảnh chị sẽ cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.”
Vừa nói xong, mặt Thẩm Vụ lại đỏ lên, lập tức vùi mặt vào lồng ngực cậu, giọng nói có chút buồn bã:
”Trước kia chưa từng như vậy, lần này tự dưng lại … Đều tại em hết, cứ hút chặt.”
Hàn Tư Ngôn nghĩ đến tình huống vừa nãy, cho dù là ai đi nữa cũng không thể chịu được hình ảnh kích thích như vậy.

Hô hấp cậu trở nặng, thân dưới khẽ dùng sức đâm vào mông của Thẩm Vũ một chút để tự an ủi, rồi hạ giọng nói:
”Muộn rồi em phải về nhà đây Thẩm Vụ.

Khi nào nhớ hãy gọi điện cho em, chỉ cần không vào lúc ôn thi thì tối nào em cũng qua được.”
Ngừng một lát cậu lại nói thêm:
”Chị là của em, không được có thêm người khác.”
Thẩm Vụ nghe xong thì thấy lòng mình rối bời:
” Đồ ngốc, những lời trước đây chị nói không phải ý này.

Sao em lại coi mình giống như trai bao chứ…”
Vành tai Hàn Tư Ngôn nổi lên màu hồng, cậu mím môi đáp lại:
”Chị đồng ý trước đi.”
Thẩm Vụ vội đáp ứng, sau đó hôn lên mặt cậu.
”Em cứ học hành chăm chỉ đi, chị còn chưa mất trí đâu.

Bây giờ vừa mới đầu thu, đợi đến cuối năm… Lúc đấy thành tích phải đứng nhất thì mới được đến gặp chị, nhận tiện chị sẽ cho em xem thử bản sao của sách văn học cổ.”
”Nhưng thời gian lâu quá.”
Thẩm Vụ sờ mặt cậu:
”Ngoan, trẻ nhỏ thì phải giống trẻ nhỏ chứ, chăm chỉ đọc sách không nên suy nghĩ lung tung.”
Nghe vậy Hàn Tư Ngôn cảm thấy chán nản, tay lại giữ lấy lưng cô, phần eo dùng sức chọc chọc cô:
”Ai là trẻ nhỏ?”
”Em… A… Được rồi, là chị, là chị được chưa.” Cách một lớp quần Thẩm Vụ vẫn cảm nhận được thứ đồ cứng rắn của cậu, cô hơi sợ hãi nên cũng không dám trêu chọc nữa.
Lúc này Hàn Tư Ngôn mới hài lòng, đứng dậy liền trở về dáng vẻ lễ phép thường ngày:
”Thẩm Vụ, em đi đây.”
Thẩm Vụ trừng cậu:
”Đi mau.”
Nói xong thì chỉ về túi đồ to đặt ở đầu giường:
”Mang cả thứ này đi nữa, chị mua cho em đấy.”
”Là đồ gì thế?”
”… Khăn quàng cổ.”
”Mới đến giữa tháng 10 thôi mà…”
”Em đợi sang đông rồi dùng là được mà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui