Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều biết Trần Thư Di họ luôn xem thường lại trở thành phu nhân ngân hàng Viễn Phong và phía sau lại là cơ ngơi đồ sộ của một tập đoàn lớn.
Phương Ngọc Ái nhìn vào màn hình mà sắc mặt càng trở nên vặn vẹo.
“Không thể nào.
Một người như Cảnh Phong tại sao lại làm như vậy? Cô ta có cái gì hơn mình chứ.”
Hai người bên nhau thì cô ta còn có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Còn đằng này, Cảnh Phong đã tuyên bố danh phận của Trần Thư Di.
Vậy cô ta làm sao đối mặt với những lời này đây.
Lúc này, âm thanh bàn tán của những người bên cạnh lại vang lên.
“Tưởng chắc sẽ là cháu dâu Cảnh gia.
Ai dè lại rơi vào tay của cô gái bình thường như vậy.”
“Không sai.
Nhưng chủ tịch ngân hàng Viễn Phong đã ra mặt luôn rồi.
Chắc chắn là thật không thể chối bỏ được.”
“Đúng là cô gái may mắn.”
“Gà hoá phượng hoàng là có thật nha.”
“Tôi tìm ra danh tính cô gái này rồi.
Trước đây là shipper giao hàng.
Đúng là không đoán được chữ ngờ.”
Âm thanh đó càng lúc càng sôi nổi.
Danh tính phu nhân Viễn Phong lập tức trở nên khó kiểm soát bởi lượng truy cập.
[…]
***
Rời khỏi nơi ồn ào hiện tại, hai người đến bãi biển yên tĩnh.
Đừng nói đến người ngoài, ngay cả Trần Thư Di giờ đang ngồi cạnh Cảnh Phong vẫn chưa thể tiêu hoá nổi.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
“Sao… Sao anh lại làm vậy?”
Cảnh Phong nhìn cô.
“Chuyện gì?”
Trần Thư Di đưa chiếc nhẫn trên tay mình về phía anh.
Cảnh Phong nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ.
“…” Trần Thư Di khựng lại.
Cô không phải ý này mà.
Lại nghe anh lên tiếng.
Giọng nói ôn nhu như cơn gió vờn bên tai.
“Em là vợ tôi.
Tôi không muốn ai xem thường em, ức hiếp em.”
“Rõ ràng người nhà anh không thích tôi.”
Giọng cô lí nhí như sợ anh nghe được vậy.
“Người kết hôn với em là tôi.
Người bên em cả đời này cũng là tôi.
Em quan tâm làm gì.”
Trần Thư Di không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy.
Mũi cô cay cay, giờ cô rất muốn khóc…
Cảnh Phong ôm cô vào lòng.
“Muốn khóc thì khóc không cần tỏ ra mạnh mẽ với tôi.
Khi cần có thể dựa vào bất kỳ lúc nào.”
Trần Thư Di thật sự là không cố kiềm chế nữa, cô khóc vô cùng thoải mái.
Đến cô còn cảm nhận được mình làm ướt cả áo anh rồi.
Cảnh Phong vuốt nhẹ lên mái tóc cô.
Trần Thư Di cuối cùng cũng không khóc nữa, thúc thích ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cảnh Phong thở dài, đưa tay lau khoé mắt cô.
“Em đừng nhìn tôi với ánh mắt đó.”
“…” Trần Thư Di không hiểu ý anh là gì.
“Hôn lễ, tôi sẽ sắp xếp.”
“Hôn lễ sao?”
Cảnh Phong nhìn cô có chút bất đắc dĩ.
“Cầu hôn, lễ cưới.
Đó là việc rất bình thường.
Em ngạc nhiên như vậy là sao?”
“Không phải.
Tôi chỉ là không muốn người khác cười anh.”
“Vài tiếng trước.
Cảnh phu nhân như em đã đứng đầu top tìm kiếm.
Giờ em còn hơn cả idol.
Ai dám cười em.”
“…” Trần Thư Di.
Nghe có vẻ rất khó chấp nhận được.
Kiểu này chắc chắn nước bọt cũng đủ dìm chết cô rồi.
Lúc này, điện thoại trong túi xách cô vang lên.
Vừa mở ra xem, cô mới nhớ ra mình có hẹn phỏng vấn.
Cô cầm điện thoại trên tay nhìn anh.
“Chết rồi.
Tôi đã hẹn người ta phỏng vấn.
Giờ phải làm sao?”
Cảnh Phong lấy điện thoại trong tay cô.
“Cả thành phố này giờ ai dám nhận em.”
“Hả? Vậy tôi…”
“Vị trí chủ tịch phu nhân em đã ngồi vào.
Giờ còn muốn tìm công việc gì.”
“…” Trần Thư Di.
Sao nghe thôi đã có cảm giác mông bỏng đến nơi rồi.
“Về thôi.”
Trần Thư Di chỉ có thể gật đầu.
Cô cũng không thể từ chối.
Vì sự ngang ngược của Cảnh Phong cô đã chứng kiến rồi.
Tuyệt đối không có từ “không” trong từ điển của anh.
[…]
Biệt thự Cảnh gia.
Khi biết được Cảnh Phong mang một cô gái về nhà đã khiến cho cả gia đình họ Cảnh không vui.
Giờ anh lại tuyên bố trước tất cả mọi người và màn cầu hôn chấn động vừa rồi.
Đây chẳng khác nào đang vả mặt mọi người hay sao.
“Cảnh Phong thật là suy nghĩ không thấu đáo.
Loại người ở dưới đáy xã hội sao có thể bước vào…”
Tô Lệ như lỡ lời liền im lặng nhìn sang ông nội Cảnh sắc mặt đen hơn đít nồi.
“Con xin lỗi ba.
Do con lỡ lời.”
Ông nội Cảnh cố gắng ổn định lại nhịp thở.
“Đã lỡ tuyên bố rồi thì không thể hủy bỏ ngay được.
Cứ mời cô ta đến ăn bữa cơm để mọi người làm quen.”
“Ý ba là chấp nhận cô ta.”
Cảnh Lâm nhíu mày.
Ông nội Cảnh cười nhạt, vết năm tháng hằn sâu.
“Tự để nó thấy khó mà rút lui.
Xem ai mới xứng đáng là cháu dâu của Cảnh gia.
Như vậy không phải tốt hơn sao.”
Lúc này, hai người mới gật đầu xem như đã hiểu.
“Vẫn là ba lợi hại.”
Cảnh Bảo từ cầu thang bước xuống cũng nghe thấy nhưng lại không rõ lắm.
Vừa nhìn thấy Cảnh Bảo.
Ông nội Cảnh đã lên tiếng.
“Đến nhà anh Phong cháu một chuyến.
Nói ông nội muốn gặp mặt cháu dâu tương lai.
Ăn bữa cơm gặp mặt.”
Cảnh Bảo miệng giật giật muốn nói gì đó lại nhận được ánh mắt của mẹ mình.
“Vâng! Cháu đi ngay.”
Ông nội Cảnh có vẻ khá hài lòng..