Dâu Tây Ấn

Edit: Bội Bội

________________________

Thật ra yêu sớm cũng không phải là không thể. 

Chỉ là cậu vừa mới mở miệng liền kết luận “Học sinh gương mẫu như cậu chắc không hề nghĩ đến việc yêu sớm,” Thẩm Tinh Nhược cũng không tiện sửa lời, lại suy nghĩ đến số điểm chưa tới 400 của cậu…

Thẩm Tinh Nhược tỉnh táo trở lại. 

Cô vốn dĩ cũng không định yêu đương vào lúc này, chỉ là bị hành động năm lần bảy lượt giấu đầu lòi đuôi của Lục Tinh Diên làm bực mình, lúc này mới chạy tới ép buộc cậu nói một câu thật lòng, trành việc bị chiếm tiện nghi mà còn phải suy nghĩ lung tung là không phải tự mình tưởng tượng ra. 

Trong đầu cô lại nhanh chóng hiện lên thành tích của Lục Tinh Diên vào mấy kỳ thi trước, đầu óc choáng váng nhanh chóng trở nên thanh tỉnh, cô đẩy tay Lục Tinh Diên ra, lại “Ừ” một tiếng, vô cùng lãnh đạm quăng lại hai chữ, “Tuỳ cậu.”

…?

Tuỳ tớ cái gì?

Lục Tinh Diên muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược xông ra ngoài còn nhanh hơn lúc đi vào, cậu vừa đuổi theo đến cửa, liền nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề từ bên phòng Thẩm Tinh Nhược vang lên. 

Cậu đi qua, gõ gõ, sau đó đứng trước cửa phòng Thẩm Tinh Nhược, hỏi: “Thẩm Tinh Nhược, ý của cậu là tớ có thể theo đuổi cậu đúng không?”

“Vậy tớ theo đuổi thật đấy.”

Không có tiếng trả lời. 

“Cậu không nói gì tớ coi như cậu đã đồng ý rồi nhé?”

Ba, hai, một. 

Đang lúc Lục Tinh Diên chuẩn bị khoá chốt kết luận, cửa phòng đột nhiên được mở ra. 

Thẩm Tinh Nhược đổ xuống đầu cậu một chồng sách đủ mọi màu sắc – 

“Năm sáu trăm điểm? Cậu cho rằng điểm số mọc trên cây hái xuống là được à?”

Lục Tinh Diên vốn không thông minh lắm đột nhiên bị Thẩm Tinh Nhược đè đầu thấp xuống phân nửa. 

Trong lúc đầu váng mắt hoa, cậu đỡ được chồng sách kia. 

Thẩm Tinh Nhược lạnh lùng nói: “Nghỉ hè cũng đủ rồi, từ ngày mai bắt đầu học bổ túc.”

Nói xong cô liền muốn đóng cửa. 

Lục Tinh Diên nhanh tay lẹ mắt, chen người lên phía trước, “Chờ chút.”

Thẩm Tinh Nhược đưa mắt dò xét cậu. 

Thật ra lúc Lục Tinh Diên nghe cô nói phải học bổ túc, tâm tình liền trở nên nhẹ nhõm. 

Logic vô cùng đơn giản – cô còn tự nguyện dạy kèm cho cậu, nhất định là không ghét cậu, nói không chừng còn có chút hảo cảm. 

Ý thức được điều này, Lục Tinh Diên liền nhanh lộ đuôi sói. 

“Học bổ túc hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng tớ muốn thương lượng với cậu một chuyện.” Lục Tinh Diên nhìn Thẩm Tinh Nhược từ trên xuống dưới, đột nhiên bày ra vẻ mặt uể oải, không đàng hoàng cười nói, “Lúc học cậu có thể mặc nhiều thêm một chút hay không, bằng không thì tớ không có cách nào chuyên tâm học tập được đâu.”

Thẩm Tinh Nhược nghe xong, một giây cũng không đợi lâu, “Rầm” một tiếng đóng chặt cửa lại!

Mặt của Lục Tinh Diên mém chút nữa là sập vào cánh cửa, cậu đưa tay sờ sờ, không hiểu sao lại phì cười. 



Nhưng mà rất nhanh sau đó, Lục Tinh Diên liền cảm nhận được cái gì gọi là – nói thì dễ, làm thì mới khó.

Trước đây Thẩm Tinh Nhược dạy kèm cho cậu chủ yếu là dựa vào đề cương ôn thi, công thêm bản tính cà lơ phất phơ của cậu, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, học thêm và dạy kèm cũng chả được đến đâu. 

Nói chính xác hơn là, Thẩm Tinh Nhược còn không biết trình độ của cậu kém đến mức nào. 

Học bổ túc lần này, Thẩm Tinh Nhược liền để cậu làm bài thi thử của sáu môn gọi là kiểm tra năng lực. 

Lúc cậu làm bài thi, Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh cậu lên kế hoạch học thuộc từ đơn cho cậu. 

Kiểm tra năng lực của cậu ngoài dự đoán là không tới nỗi nào. 

Thẩm Tinh Nhược để bài kiểm tra sang một bên, nói tiếp: “Từ đơn tiếng Anh cấp bốn tớ thấy cậu học không nổi đâu, vẫn là học từ đơn thi đại học đi thôi, 3500 học ba lượt, bảng kế hoạch này là kéo dài đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng.”

Lục Tinh Diên: “Ba lượt?”

Thẩm Tinh Nhược: “Ba lượt cùng lắm chỉ đủ để nhớ kỹ mặt chữ mà thôi, không phải cậu nói mình không ngốc sao, 3500 từ đơn còn học không xong, cậu lấy cái gì để thi năm sáu trăm điểm đòi làm bạn trai của tớ?”

Đã biết rồi.

Lục Tinh Diên nhanh chóng giơ dấu ok. 

Sau đó Thẩm Tinh Nhược lại đem kế hoạch ôn tập tất cả các môn của chính mình giảm độ khó cùng cường độ, đối chiếu theo học lực của Lục Tinh Diên viết ra một bản. 

Nghỉ hè hơn một tháng, khoảng chừng một tháng đó, Lục Tinh Diên vừa đau khổ vừa vui vẻ học bổ túc. 

Trong khoảng thời gian đó nhiều đám bạn hẹn cậu ra ngoài chơi, cậu đều từ chối toàn bộ. 

Hỏi nguyên nhân vì sao, cậu cũng thành thật trả lời lại năm chữ như tụng kinh – tao phải học bổ túc. 

Đám bạn xấu cũng không biết vì sao, có thể từ nam chữ này mơ hồ ngửi ra một chút khoe khoang cùng lên mặt. 



Thoáng chốc đến đầu tháng tám, giữa hè tiếng ve kêu bên tai không dứt, cây nhãn xanh tươi toả ra mùi thơm rợp bóng thành một lối đi nhỏ, xe đạp ngoài cổng trường Minh Lễ lưu lại một hàng rồi lại một hàng dấu bánh xe. 

Không nói không rằng, ngày khai giảng của khối 12 đã cận kề. 

Trước khi vào học nửa tháng, Bùi Nguyệt đã sắp xếp cho người quét dọn căn hộ bên vịnh Ngân Hà, còn chuyển vào không ít đồ mới. 

Toàn bộ căn hộ rất nhanh đã trở nên tươm tất. 

Trừ cái đó ra, bà còn tăng tiền lương cho dì Chu, rồi lại tranh thủ thời gian nói chuyện điện thoại với Vương Hữu Phúc, không ngoài chuyện gì khác chính là để người ta quan tâm hai đứa nhỏ sắp trưởng thành này nhiều hơn một chút. 

Bùi Nguyệt lo xa như vậy, sắp xếp chu đáo cuộc sống năm lớp 12 của Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược như vậy, thật ra là cũng có nguyên nhân – bà muốn đi Nam thành với Lục Sơn. 

Một năm tới đấy, không chỉ là một năm vô cùng quan trọng đối với Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược, mà cũng là một năm sống còn của Lục Sơn. 

Trước đó không lâu Kim Thịnh vừa mới tấn công thị trường Nam thành, trong tay hiện đang nắm giữ nhiều mẫu đất có giá trị, đang cùng với chính quyền Nam thành hợp tác phát triển các mục tiêu chiến lược, muốn khai phá những vị trí hạng mục trọng điểm. 

Ý này là chừng một hai năm nữa, trọng tâm công tác của ông sẽ chuyển sang phía Nam thành. 

Lục Sơn thường xuyên ở bên ngoài, ăn uống không kỹ, còn bị bệnh gan nhiễm mỡ. 

Những buổi tiệc xã giao thì việc uống rượu là không thể thiếu, có năm nào đó lở uống nhiều, sau đó phải vào nhập viện. 

Với lại Bùi Nguyệt cũng nghe chị em tốt của mình nói qua nhiều lần, ròng rã một hai năm trời mà bà không chịu theo Lục Sơn đi công tác trời nam biển bắc, không chừng ở Kim Thịnh sẽ nhảy ra một con yêu tinh nào đó không an phận. 

Bà không yên tâm. 

Suy nghĩ kỹ, bà cảm thấy Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên ở sát bên trường học, còn có dì Chu chăm sóc, thật ra là không có gì đáng phải lo lắng. 

Bà trừ khi sai biểu người làm rồi đi mua sắm này nọ, những chuyện khác đều không rành, ở lại Tinh thành cũng không giúp đỡ được gì. 

Ngược lại Lục Sơn bên kia còn đáng lo hơn. 

Thế là bà quyết định phải cùng Lục Sơn đi Nam thành một thời gian ngắn. 

Dù sao cũng không phải là rất xa, cuối tuần trở về cũng thuận tiện. 

Sớm sắp xếp cho Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược xong xuôi đâu đấy, bên hồ Lạc Tinh bên này cũng không có gì không thoả đáng. 

- ngoại trừ con chim công mà Lục Tinh Diên mua về kia. 

Con chim công trắng đó vẫn luôn là Bùi Nguyệt và dì Chu cùng nuôi dưỡng, hiện giờ đã lớn lên nhiều lắm rồi, cánh chim cũng dần cứng cáp, càng lúc càng có màu sắc hơn. 

Biệt thự ở hồ Lạc Tinh có vườn hoa bãi cỏ, nuôi thêm một con chim công đương nhiên không đáng kể, nhưng con chim công này không thể theo dì Chu đến vịnh Ngân Hà, bà cũng không thể mang nó đi Nam thành được. 

Bùi Nguyệt nghĩ nghĩ, đưa chim công trắng cho chị em tốt của mình nuôi dùm. 

Người kia cũng rất dễ nói chuyện, một tiếng liền đồng ý, còn cố ý dẫn cháu nội của mình đi Lục gia làm khách, thuận tiện đón chim công về. 

Người chị em này của bà làm bà nội từ sớm rồi, con trai còn hư hỏng hơn cả Lục Tinh Diên, mới hai mươi tuổi đã làm con gái nhà người ta mang thai, rồi muốn sống muốn chết náo loạn nào là tình yêu đích thực quyết không phá thai quyết không chia tay. 

Vậy thì còn có thể làm sao nữa, đành phải vội vội vàng vàng làm hôn lễ để đền bù cho nhà gái. 

Nhưng mà cũng vui mừng chính là, người con này sau khi kết hôn lại hồi tâm chuyển ý, an phận đi làm ở công ty nhà, một nhà ba người cũng rất hoà thuận vui vẻ. 

Cháu nội của bà ấy giờ cũng đã hơn hai tuổi rồi, thông minh lanh lẹ, làm cho người khác vô cùng yêu thích. 

Lúc ăn cơm Bùi Nguyệt không ngừng khen bà ấy phúc lớn, “Chị nhìn chị xem bây giờ chuyện gì cũng không cần suy nghĩ, đâu có giống em chứ, chị nhìn Lục Tinh Diên nhà em đi, đầu óc chậm chạp, em nào dám trông mong cháu trai chứ, có mong cũng không biết phải mong bao lâu nữa! Em bây giờ chỉ hi vọng nó có thể đường đường chính chính thi đậu một trường đại học, lên đại học rồi quen được một người bạn gái tốt.”

Lục Tinh Diên không chút hoang mang gắp thức ăn, ngẩng đầu đưa mắt dò xét Thẩm Tinh Nhược, khoé môi ngậm cười như có như không. 

Thẩm Tinh Nhược cũng không chớp mắt lấy một cái, thấy chén của Bùi Nguyệt trống không, lại giúp bà múc canh. 

Người chị em kia của Bùi Nguyệt lần trước gặp được Thẩm Tinh Nhược thì thích đến mức không đời mắt nổi, lại thêm Bùi Nguyệt bình thường hay ở trước mặt bà ấy khen cô gái nhỏ này, lúc này liền trêu ghẹo, “Em lo làm cái gì, chuyện này thì không phải có sẵn rồi hay sao, cô bé ở cùng nhà với Lục Tinh Diên tuổi tác cũng không khác biệt lắm, chị hiếm thấy được đứa nào như con bé Tinh Nhược ấy lắm.”

“Chị nói Lục Tinh Diên quen Thẩm Tinh Nhược à,” Bùi Nguyệt lắc lắc chiếc đũa, “Được thôi, bạn gái nó sau này mà được một phần mười, thì em cũng đã cám ơn trời đất rồi.”

“Em cứ như vậy, Lục Tinh Diên nhà em dáng dấp tốt như vậy, em cứ ba ngày hai bữa là nói xấu thằng bé.”

Dù sao cũng là mấy đứa con trai con gái mười mấy tuổi, hai người cũng không trêu chọc quá trắng trợn, câu chuyện rất nhanh đã nói đến chủ đề mỹ phẩm và làm đẹp. 

Vừa nhắc đến mỹ phẩm, cả hai người đều hào hứng, buổi chiều liền muốn đi khám phá trung tâm chăm sóc sắc đẹp mới mở.

Nhưng mà hôm nay dì Chu không ở nhà. 

- sớm biết vậy đã không dẫn thằng cháu theo. 

Nhưng mà Bùi Nguyệt không giống với người bình thường, bà đã hứng lên rồi thì sẽ trăm phương ngàn kế loại bỏ trở ngại. 

Đang lúc Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược vừa mới cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi dọn chén đũa, bà liền thay hai người nói với giọng điệu cam đoan, “Cái này có gì khó đâu, để Hàng Hàng cho hai đứa trông là được rồi, hai đứa bọn nó rất thích con nít, với lại, Hàng Hàng nhà chị cũng ngoan, chỉ cần dỗ một chút là có thể ngủ bốn, năm tiếng rồi, vừa đúng lúc chúng ta về tới nơi.”

Cũng đúng. 

Hai người chị em tuổi trung niên vui vẻ mà quyết định như vậy. 



Không hề có chút chuẩn bị nào đã bị giao nhiệm vụ dỗ một đứa bé đi ngủ, Lục Tinh Diên cùng Thẩm Tinh Nhược đều không biết nên bắt đầu từ đâu. 

Thằng nhóc tên gọi Hàng Hàng này nhìn qua quả thực là rất ngoan. 

Lúc ăn cơm tuyệt đối yên lặng, chỉ đảo qua đảo lại đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô tội. 

Ngủ thiếp đi cũng không phát ra một tiếng động nào, lông mi thật dài, sau này lớn lên không chừng là một soái ca lông mi dài tự nhiên. 

Nhưng mà mấy đứa con nít rất xảo trá, lúc này thì ngoan ngoãn nghe lời, ai biết một giây sau tỉnh lại có phải là giống bom hẹn giờ, khóc loạn một trận hay không. 

Thẩm Tinh Nhược đặt cậu nhóc ngủ trên giường của Lục Tinh Diên, sau đó đốc thúc Lục Tinh Diên làm phần bài tập ngày hôm nay. 

Ánh nắng chiều ngày hè bị ngăn cách bởi tấm kính cửa sổ cách nhiệt, ấm áp vừa đủ chứ không quá nóng, uể oải nằm ườn ra, rất thích hợp để đi ngủ. 

Lục Tinh Diên làm được một nửa bài tập, Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh đã ngủ gật từ lúc nào. 

Làn da của cô dưới ánh nắng mặt trời hiện lên một cảm giác sạch sẽ trong suốt, màu môi cũng phấn hồng như một miếng thạch hoa quả. 

Học bổ túc một tháng trời, ngoại trừ nghe càm ràm chính là nghe giảng đạo, một chút phúc lợi nắm tay còn chưa được thanh toán, gần đây còn mộng xuân tận hai lần, làm cho Lục Tinh Diên thật sự có chút xao động. 

Cậu để bút xuống, tay chống lên thành ghế của Thẩm Tinh Nhược, chậm rãi cúi người tới gần, tới gần … 

“Oa!”

Trong nháy mắt hai đôi môi sắp đụng vào nhau, sau lưng truyền đến một tiếng khóc thật to!

“Bà nội! Bà nội! Oa oa! Ô ô ô …”

Thẩm Tinh Nhược bị bừng tỉnh, mở mắt ra. 

Lục Tinh Diên còn chưa kịp rụt người lại, liền cùng cô bốn mắt nhìn nhau với khoảng cách thật gần. 

Thẩm Tinh Nhược giật mình. 

Nhưng mà cô không có thời gian tính sổ với Lục Tinh Diên, trực tiếp đẩy mặt Lục Tinh Diên ra, nhìn về phía sau. 

Bạn nhỏ Hàng Hàng không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ngồi ở trên giường gào khóc. 

Lục Tinh Diên một bên buồn bực động tác của mình sao không nhanh hơn một chút, một bên nhăn nhó mặt mày, không bày ra sắc mặt tốt trừng mắt nhìn bạn nhỏ Hàng Hàng. 

Bạn nhỏ Hàng Hàng sau đó còn khóc lớn tiếng hơn. 

Đệch … 

Nhóc còn khóc nữa xem, anh đây xem chú mày quăng ra đường luôn bây giờ. 

Thấy Thẩm Tinh Nhược đã đi đến bên giường không thuần thục dỗ dành, Lục Tinh Diên cũng đẩy bài tập ra đứng lên, trực tiếp xách bạn nhỏ Hàng Hàng lên, không kiên nhẫn nói: “Nhóc khóc cái gì mà khóc? Tự mình chơi đi.”

Đáp lại cậu là một tràng kêu khóc tê tâm liệt phế. 

“Lục Tinh Diên cậu làm gì đấy, nó chỉ mới hai tuổi rưỡi.”

Thẩm Tinh Nhược đoạt người từ trong tay cậu, ôm vào trong ngực, sau đó lại lạnh lùng răn dạy. 

Lục Tinh Diên buồn bực cười, “Chị hai à, tớ cũng chỉ là vị thành niên mười bảy tuổi thôi đấy, học bổ túc một tháng đã bị cậu mắng đến tự kỉ luôn rồi, tớ vẫn còn là bạn trai dự bị của cậu đấy, cậu có phải là hơi nặng bên này nhẹ bên kia rồi hay không.”

Thẩm Tinh Nhược thật sự là không biết dỗ người cho lắm, bạn nhỏ bên này kêu khóc làm cho đầu óc cô có chút rối loạn, huyệt thái dương nhảy thình thịch, Lục Tinh Diên lại ở trước mặt cô lải nhải mãi không dứt. 

Cô đột nhiên xoay đầu cậu nhóc qua bên cạnh đưa lưng về phía hai người, sau đó đi tới khẽ hôn nhẹ lên mặt Lục Tinh Diên, “Đỡ hơn chưa?”

…?

“Nếu không sao thì tớ dỗ cậu xong rồi cậu tiếp tục làm bài đi.”

- Hết Chương 55-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui