Dâu Tây Ấn

Edit: Bội Bội

________________________

Lục Tinh Diên chỉ có suy nghĩ biến thái, chứ không hề có lá gan làm chuyện biến thái.

Lúc hai người dựa lên tường giằng co, vừa đúng lúc Phương Cảnh Nhiên đến gõ cửa.

Cửa không khoá, cậu nhóc gõ hai lần, liền vặn tay nắm hé mở một khe nhỏ.

Cậu nhóc vô ý thức đẩy cửa, thò đầu vào trong thăm dò, một tiếng “Chị” đang gọi được một nửa thì kẹt lại trong cổ họng, con mắt không nhịn được mà trừng lớn lên!

Thẩm Tinh Nhược chú ý động tĩnh ở cửa, nhanh chóng đẩy Lục Tinh Diên ra, sửa sang lại quần áo.

Lục Tinh Diên quay đầu, thấy cậu nhóc Phương Cảnh Nhiên vương víu, không để trong lòng, cà lơ phất phơ đi ngang qua, ỷ vào thân hình cao lớn nhẹ xoa đầu Phương Cảnh Nhiên, “Cậu nhóc, vừa nãy cái gì nhóc cũng không thấy, có biết hay không?”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Vốn dĩ là không có gì, bị cậu nói như vậy, bây giờ lại có vẻ mập mờ rồi.

Phương Cảnh Nhiên vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, tránh khỏi bàn tay của Lục Tinh Diên, cậu nhóc lại đi xem Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có ý định giải thích với cậu nhóc, một đường ra cửa phòng, nhỏ giọng nói, “Đi thôi.”

Một đường trầm mặc trở lại phòng ăn, Phương Cảnh Nhiên không còn tâm trạng ăn uống nữa, ánh mắt hết đặt trên người Lục Tinh Diên lại đảo qua mặt Thẩm Tinh Nhược.

Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu nhóc cầm điện thoại dưới gầm bàn nhắn tin cho Thẩm Tinh Nhược.

Phương Cảnh Nhiên: [Chị, chị đang yêu đương với anh ta sao?]

Phương Cảnh Nhiên: [Chị có phải là chị nên suy nghĩ thêm một chút hay không? Nghe nói anh ta học hành không ra gì, thành tích vô cùng kém, mấy môn cộng lại còn không thi nổi bốn trăm điểm.]

Cậu nhóc vừa nhắn xong, Bùi Nguyệt liền vui vẻ tươi cười khen: “Tinh Nhược thật là một đứa bé ngoan, Lục Tinh Diên nhà này lão Thẩm ông cũng biết đấy, điểm số kia thật đúng là, nói ra cũng thật mất mặt. Nhưng mà học kỳ này Tinh Nhược giúp đỡ kèm cặp, tiến bộ rất lớn, nghe nói lần này thi cuối kỳ còn có thể được hơn năm trăm điểm nữa đấy!”

Phương Cảnh Nhiên im lặng rút lại tin nhắn kia.

Bừa cơm này ăn có hơi lâu, trong lúc đó Phương Cảnh Nhiên gửi cho Thẩm Tinh Nhược rất nhiều tin nhắn, mới đầu Thẩm Tinh Nhược còn không để ý tới, sau đó cảm thấy phiền phức liền nhắn lại cho cậu nhóc hai chữ “Im miệng.”

Ăn cơm xong, Lục Sơn đã ngà ngà say, nói là có hẹn người quen buổi tối đến nhà học Lục chúc tết, nên đi trước.

Thẩm Quang Diệu cũng đã quen biết ông nhiều năm, không cần khách sáo giữa lại làm gì, chỉ là bảo Phương Mẫn đem những phần quà tết đã chuẩn bị ra, “Vốn dĩ tôi định mùng sáu đưa Tinh Nhược đến Tinh thành, thuận tiện ghé nhà chúc tết mọi người luôm, mà mọi người đã tới đây trước rồi, thì sẵn tiện mang theo luôn đi, qua vài tháng nữa tôi đi Tinh thành mang thêm trà ngon cho mọi người.”

Phương Cảnh Nhiên nghe xong liền quay về phía Thẩm Tinh Nhược, gấp gáp hỏi: “Chị, hôm nay chị phải trở về Tinh thành sao?”

Phương Mẫn vội vàng kéo cậu nhóc một cái, ra hiệu cho cậu nhóc đừng có nhiều chuyện.

Thẩm Tinh Nhược cũng không để bung, gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Hành lý của cô vốn dĩ là chưa hoàn toàn dọn ra hết, đương nhiên cũng thu dọn trở vào cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Phương Cảnh Nhiên đi theo Thẩm Quang Diệu, thẳng một đường tiễn ba người nhà học Lục cùng Thẩm Tinh Nhược ra khỏi khu biệt thự, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng chiếc xe biến mất, lông mày cậu nhóc nhíu thành một đường, thỉnh thoảng gãi gãi cái gáy, ra vẻ rối rắm.

Lúc trở về cậu nhóc nhịn không được hỏi: “Chú Thẩm, chị Tinh Nhược chị ấy … chị …”

“Ừ? Sao vậy?”

Vẻ mặt Thẩm Quang Diệu ôn hoà nhìn cậu một cái.

“Chị ấy vẫn luôn ở nhà họ Lục, có phải là không tốt lắm hay không?”

Thẩm Quang Diệu: “Sao lại nói những lời này?”

Phương Cảnh Nhiên cũng không biết phải nói gì, cộng thêm cậu nhóc cảm thấy chuyện vừa nãy không quá thích hợp để nói cho Thẩm Quang Diệu biết, ấp ủng nửa ngày cũng không nói thành lời, cuối cùng đành phải miễn cưỡng bịa ra một câu, “Không có gì, chỉ là cảm giác một nhà bọn họ, cái kia, đồ ăn có thể không hợp khẩu vị.”

Thẩm Quang Diệu khựng lại một chút, đột nhiên nở nụ cười.



Tinh thành đột nhiên đổ tuyết lớn, chuyến bay bay về phía Tinh thành phần lớn đều bị trễ, Thẩm Tinh Nhược bọn họ là lái xe trở về.

Trời tuyết đường trơn, chú Lưu lái xe rất chậm, thời gian ngồi xe cũng bị kéo dài gần gấp đôi.

Lúc đến hồ Lạc Tinh, thì trời đã tối.

Ở Hối Trạch mấy ngày, lúc trở lại hồ Lạc Tinh, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên sinh ra một loại ảo giác “Đây mới là về nhà.”

Gió lạnh từ mặt hồ thổi tới, những ngọn đèn đường kiểu Anh, vườn hoa nhỏ không còn nở hoa vào mùa đông, tất cả đều có cảm giác thân thiết đáng yêu, ngay cả con đường nhỏ ven hồ bị đóng một tầng băng mỏng cũng không đến nỗi làm cho người ta chán ghét.

Muộn như vậy vẫn còn khách tới nhà, hình như là quản lý cấp cao của tập đoàn Kim Thịnh, có quan hệ không tệ với Lục Sơn.

Bọn họ ngồi nói chuyện ở phòng khách lầu một, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên thì ngồi trên phòng cùng nhau học bài.

Thẩm Tinh Nhược lật lật sách Ngữ văn, trong sách đột nhiên rơi ra một tờ nhật ký thực hành xã hội.

Xém chút nữa thì cô đã quên mất.

Minh Lễ mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều phát một tờ nhật ký như thế này, đừng nói là học sinh lớp mười hai, học sinh lớp mười một còn không có thời gian đi làm thực hành xã hội nữa là, nói tới nói lui cũng chỉ cần một cái đóng dấu một chữ ký cho hợp hình thức mà thôi.

“Lục Tinh Diên, nhật ký thực hành xã hội của cậu đâu, đưa cho tớ, lát nữa tớ đi tìm chú Lục đóng dấu.”

Lục Tinh Diên đúng lúc đang không muốn đọc sách lịch sử, đứng dậy ngáp một cái, “Tìm ông ấy làm gì, tớ đưa cậu đến thư phòng đóng, đóng mười tám cái cũng được.”

Công ty con dưới trướng Kim Thịnh xếp thành hàng, mặc dù có nhiều cái chỉ là công ty trên danh nghĩa, con dấu quan trọng chắc chắn sẽ không để ở nhà, nhưng có vài cái không quan trọng trong thư phòng của Lục Sơn chắc chắn có không ít, tuỳ tiện tìm một cái đóng lên là được.

Từ lúc học tiểu học cậu cứ như vậy mà làm, cho nên rất quen thuộc.

Hai người cùng nhau đi đến trước phòng làm việc của Lục Sơn, cửa không khoá, Lục Sơn đang cầm tài liệu nói chuyện với vị làm việc ở Kim Thịnh gọi là chú Nguỵ kia, vừa cầm còn vừa nói: “Chuyện này không thể để như vậy được, nên xử lý như thế thì xử lý như thế đấy. Dư luận càng biết nhiều, thì mọi chuyện càng trở nên trầm trọng.”

“Chuyện di dời không phải mới ngày một ngày hai, công việc phá dỡ của công ty Kim Thịnh chúng ta vốn là giao cho Chính phủ xử lý. Đứa cháu ngoan kia của ông không chiu nghe, sợ là chính phủ ăn mất phần ngon muốn tự mình làm, không thèm đem Ban giám đốc để vào mắt thì thôi đi, còn dối trên gạt dưới làm chết người rồi người ta kiện cáo, năm hết tết đến rồi!”

“Tôi đây không phải là …”

“Được rồi, đừng nói nữa, cứ làm theo lời tôi nói đi, phải đe doạ thì đe doạ, ông sợ gì chứ! Hôm nay một người tống tiền, sáng mai còn tới lượt ai nữa? Thằng cháu trai kia của ông phải tranh thủ thời gian giải quyết đi, không làm được thì đừng làm nữa! Ông Nguỵ à không phải tôi nói chứ, ông cũng hơi quá cưng chiều với thằng cháu trai này rồi đấy.”

Lục Tinh Diên cùng Thẩm Tinh Nhược đứng ở ngoài cửa, loáng thoáng nghe được mạng người kiện cáo gì đó, đều khựng lại một chút.

Về đến phòng, còn chưa đợi Thẩm tinh Nhược an ủi Lục Tinh Diên, ngựợc lại Lục Tinh Diên đã thờ ơ mở miệng an ủi Thẩm Tinh Nhược rồi, “Haizz cậu đừng sợ, làm bất động sản có mấy ai mà không dính tới mạng người rồi kiện cáo này kia. Năm ngoái toà nhà mà Kim thịnh xây ở Vân thành bị sập, trên mạng còn náo loạn cả nửa tháng, cậu có biết không?”

“…”

“Đừng nói nữa.”

Vốn dĩ là không phải chuyện gì lớn, nhưng mà cái miệng quạ đen của cậu vừa nói ra, liền có cảm giác không có chuyện gì tốt.

Lục Tinh Diên còn tưởng rằng cô vẫn chưa thả lỏng được, lại nêu thêm ví dụ, “Còn có lần lúc tớ học tiểu học, rất nhiều năm về trước rồi, một toà nhà ở Tinh thành, gọi là cái gì nhỉ, à, chung cư Kim Thịnh Vân Mộng, lần đó tớ nghe nói đầu tư vào dự án bất động sản này khá lớn, ai dè có chút xui xẻo, trong vòng một tháng có hai người nhảy lầu, sau đó lời đồn cứ thế mà truyền đi, cứ thế lan truyền cái chung cư đó thành toà nhà có ma. Ngay ở quận Cát La ấy, lần trước bọn tớ đi ngàng qua còn nghe được truyện cổ tích truyền ra ấy.”

“Nói đến chuyện lúc tớ học tiểu học thường bị bạn học tẩy chay, ai cũng biết Kim Thịnh là công ty của nhà tớ, như vậy quanh năm suốt tháng trong giới bất động sản không phải cũng nên có vài chuyện sao? Mọi người không quan tâm sự thật đằng sau rốt cuộc là thế nào, ai ai cũng nói sau lưng tớ nói tớ là ăn thịt uống máu người mà lớn lên.”

Thấy vẻ mặt xem thường của Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên hỏi: “Vậy cậu không cãi lại à?”

Lục Tinh Diên sững người, gãi gãi sau gáy, ánh mắt hoảng hốt, “Khi còn bé thật ra tớ … Khi còn bé thật ra tớ rất hiền, còn rất cố gắng muốn trở thành học sinh giỏi, lúc này không phải lúc nào cũng bị mắng, cho nên vẫn chưa biết cách ứng phó.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lục Tinh Diên lại cong cong khoé môi, đùa cô, “Này có phải là cậu cảm thấy tội nghiệp tớ lắm hay không, tớ thật sự là rất đáng thương, bây giờ tớ mới nói với cậu cũng là bởi vì tuổi thơ của tớ có bóng đen rất lớn, sau đó đành phải tự tạo cho mình một lớp mặt nạ để tự bảo vệ bản thân.”

“…”

Thẩm Tinh Nhược đột nhiên nhích lại gần, nhéo nhéo mặt của cậu, “Lớp mặt nạ của cậu hình như dày hơn nhiều rồi đấy.”

Lục Tinh Diên: “…”



Nhắc tới cũng lạ, miệng quạ đen của Lục Tinh Diên nói ra cái gì thì 98% điều đó sẽ xảy ra ngược lại.

Nhưng mà lần này nói “Kim Thịnh không có việc gì đâu” và “Lần thi cuối kì này không tệ” thế mà may mắn thoát khỏi rơi vào tỷ lệ 2% khó khăn lắm mới xảy ra kia.

Khai giảng còn chưa được mấy ngày, trên mạng liền truyền ra tin tức tập đoàn Kim Thịnh giải toả một con phố cổ ở Dương thành, gây ra cái chết của một ông lão là trụ cột chính của một hộ gia đình không chịu di dời.

Cháu trai của người chết là một blogger mới nổi gần đây có mấy trăm ngàn người theo dõi, liên tiếp đăng vài bài viết lên Weibo mắng chửi Kim Thịnh, chuyện này mới từ đấy mà vỡ lở ra.

Trong lúc nhất thời không hề thiếu những người bình thường trở nên tức giận, lăng mạ những nhà tư bản vì lợi ích chuyện gì cũng dám làm.

Chỉ là chưa đầy hai ngày, bộ phận quan hệ xã hội của Kim Thịnh đã làm sáng tỏ moị chuyện, đảo ngược tình thế.

Ông lão kia là chết vì ung thư bao tử, vốn đã bị bệnh đến giai đoạn cuối rồi, nhưng mà nghe lời cháu trai, trước khi chết chỉ muốn người nhà có thêm chút tiền đền bù, một thân một mình ở lỳ đó không đi, kết quả là lúc phát bệnh không hề có ai bên cạnh, cứ như vậy mà đi mất.

Gia đình của người cháu trai kia cũng không phải tốt lành gì, ỷ vào blog của mình có vài fan hâm mộ, sử dụng tầm ảnh hưởng và tương tác của mình, đòi hỏi số tiền đền bù đến mức vô lý, Kim Thịnh không đồng ý, lúc này mới loan tin ra ngoài.

Lúc sự việc vừa nỗ ra, trong trường có không ít người bàn tán sau lưng Lục Tinh Diên.

Mặc dù Lục Tinh Diên vẫn tỏ ra bình thường nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cứ như là không có chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm Tinh Nhược nghĩ đến lúc cậu học tiểu học đã chịu đủ những chỉ trích như thế này, trong lòng luôn cảm thấy thương cảm, lúc đối mặt với Lục Tinh Diên cũng không tự chủ được mà dịu dàng hơn rất nhiều.

Cũng may sự việc rất nhanh đã lắng xuống, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là trong lúc Lục Tinh Diên nhẹ nhàng thở ra thì trong đầu cũng xuất hiện một câu hỏi: Năng lực làm việc của Kim Thịnh sao lại tốt đột xuất như vậy? Chậm thêm mấy ngày không được sao? Đừng nói đến mấy ngày nay xảy ra chuyện vẻ mặt của Thẩm Tinh Nhược dịu dàng đến mức nào. Vụ việc vừa được giải quyết, cô lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng kia, hết sai bảo cậu đọc cái này đến đọc cái kia đến mặc cái này rồi mặc cái kia.

May là cũng chỉ nghĩ mà thôi, nếu như Lục Sơn biết thằng con trời đánh của mình có suy nghĩ như vậy, nói không chừng đem cậu nhốt vào quan tài đóng đinh lại xong chôn xuống đất luôn.

Cùng lúc Kim Thịnh xảy ra chuyện, thật ra còn có thành tích của kỳ thi cuối kỳ.

Chỉ là lúc xảy ra chuyện không ai có tâm trạng đâu mà đi chúc mừng Lục Tinh Diên.

Trên thực tế lần thi cuối kỳ này cậu thi không hề tệ.

Tổng điểm 529, xếp hạng lớp 39, cho dù là thành tích kém nhất của ban Xã hội, cậu cũng xếp trước khoảng chừng 20 hạng, cuộc sống của cậu rốt cuộc cũng có thể nói lời từ biệt với đỉnh Quang Minh rồi!



Sau khi bước vào học kỳ hai lớp mười hai, bầu không khí trong toà nhà dạy học trở nên nóng bỏng.

Trường học cũng vẽ bốn năng băng rôn treo đối diện toà nhà dạy học số ba, bất thường ở chỗ là không hô cái vì mà “Vất vả một năm hạnh phúc cả đời, hay là “Liều mạng một phen xe đạp biến thành mô tô”, mà là treo bảng mang hơi hướng Phật giáo như là “Không hỏi thu hoạch chỉ hỏi cày cấy,” “Quá trình tạo nên kết quả tốt đẹp.”

Sau khi nghe ngóng được mới biết, thì ra là có một vài học sinh khối năng khiếu nghệ thuật thi tuyển thất bại, tâm trạng suy sụp, hơn nữa trường trung học Tài Đức bên cạnh nghe đâu vừa mới có học sinh nhảy lầu, tuy là tin tức đã được phong toả, nhưng mà trong vòng tròn những trường trung học ở Tinh thành vẫn có tiếng gió truyền ra.

Minh Lễ sợ học sinh khối mười hai bị áp lực quá lớn mà làm ra chuyện thiếu suy nghĩ, không chỉ treo băng rôn lời giảng của Phật, còn cổ ý để các giáo viên chủ nhiệm tổ chức những buổi họp lớp, cố gắng khuyên bảo học sinh một chút, thi đại học không phải là con đường duy nhất, mọi người chỉ cần cố gắng hết sức là được.

Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, nhưng mà thi đại học quả thật là rất quan trọng.

Cho nên đa phần các giáo viên chủ nhiệm khuyên “Thi đại học không phải là còn đường duy nhất của cuộc đời” xong, sẽ chêm thêm một câu “Đối với các em mà nói, đây là lối ra nhanh gọn nhất.”

Dựa vào giái viên chủ nhiệm thôi thì không đáng tin cậy, trường học suy nghĩ tốt nhất là vận động các học sinh lớp mười hai cùng tham gia Đại hội thể thao mùa xuân được tổ chức vào tháng ba này.

Để ngăn chặn những phản ứng tiêu cực của các lớp, trường học còn quy định môĩ lớp nhất định phải tham gia bao nhiêu hạng mục tranh tài.

Chuyện này khổ nhất phải nói đến các lớp phó thể thao và lớp trưởng, nhất là các ban thí nghiệm, con mẹ nó ai hơi sức đâu mà đi tham gia mấy cái đại hội thể thao ở thời điệm quan trọng này cơ chứ? Mọi người đều rõ ràng, thi đại học xong tương lai tốt đẹp đang rộng mở, thật sự không muốn nhảy lầu đâu! Muốn nhảy thì cũng là sau khi thi rớt đại học mới nhảy! Trường học có thể bớt quan tâm được chưa!!!

Người luôn có quan hệ tốt với các bạn cùng lớp là Hà Tư Việt cầm phiếu báo danh quay danh xoay vòng vòng trong lớp học, khó khăn trắc trở ở khắp mọi nơi.

Thật là không còn cách nào khác, một mình cậu ta đã tham gia ba hạng mục rồi, không thể tham gia thêm được nữa, thuyết phục cả ngày, hạng mục chạy ba ngàn mét nam sống chết cũng không ai chịu tham gia.

Không còn cách nào khác, cậu ta đành phải mặt dày nhờ vả Lục Tinh Diên.

“Lục Tinh Diên, chuyện …”

“Không đi không báo danh không tham gia.”

Lục Tinh Diên ngay cả mí mắt còn chưa mở lên đã biết Hà Tư Việt muốn làm gì, trực tiếp từ chối ba không.

Hà Tư Việt bị chặn họng, thật ra cũng không cảm thấy buồn bã.

Thật sự là không còn cách nào khác, con trai ban Xã hội đa phần đều là thư sinh, bắt bọn họ viết văn ba ngàn chữ còn được, chạy ba ngàn mét, số người tỏ ra bất mãn trong lớp có thể đếm đầy một bàn tay.

Cậu ta đổi cách thức nói: “Ba ngàn mét lần này thật ra rất đơn giản …”

“Đơn giản sao cậu không chạy đi?”

“Tôi đã tham gia đủ hạng mục rồi.” Hà Tư Việt khựng lại, “Tôi cảm thấy cậu tham gia hạng mục này nhất định có thể giành giải, lần này không có học sinh khối thể dục thể thao dự thi, cậu suy nghĩ một chút xem, Thẩm Tinh Nhược đứng một bên, nhìn xem người khác chạy không nổi, chỉ có một mình cậu chạy xong ba ngàn mét giành giải nhất, sau đó cậu ấy đưa nước cho cậu, cậu lại đem phần thưởng giải nhất đưa cho cậu ấy, có phải là rất hoàn hảo hay không?”

Hà Tư Việt vừa nói vừa mặc niệm lời xin lỗi với Thẩm Tinh Nhược ở trong lòng.

Nhưng mà Lục Tinh Diên lại ngây ra một chút.

Đương nhiên cảm thấy mấy câu Hà Tư Việt nói nãy giờ, nghe cũng được đấy nhỉ?

Thấy sắc mặt Lục Tinh Diên trở nên thả lỏng, Hà Tư Việt làm trái lương tâm, không ngừng cố gắng vẽ ra một tương lai tươi đẹp cho Lục Tinh Diên mà ngay cả cậu ta cũng không biết nó có thật hay không.

Cái tên Lục Tinh Diên này đầu óc ngu si, cứ như vậy mà dính chiêu, bị cái viễn cảnh màu hồng mà Hà Tư Việt vẽ ra làm cho mê mệt, vung bút lên một cái, trên phiếu báo danh ngay mục ba ngàn mét điền thêm ba chữ “Lục Tinh Diên” to tướng.

Cậu đã chuẩn bị một cái áo thun thể thao màu hồng, quần short và giày cậu cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Thậm chí trước ngày Đại hội thể thao ba ngày, cậu còn đi tiệm cắt tóc tạo kiểu tóc, cố gắng tạo cho bằng được kiểu tóc xoã tung tự nhiên trong gió mà không bù xù.

Kết quả là vào ngày diễn ra Đại hội thể thao, cậu hận không thể ăn tươi nuốt sống Hà Tư Việt cùng với tờ phiếu báo danh.

- loa phát thanh thông báo vận động viên lớp mười hai tham gia Đại hội thể thao lập tức đến tập trung ở sân thể dục thể thao, chuẩn bị đăng ký báo danh, những bạn học khác phải ở lại phòng tự học, những bạn học khác toàn bộ ở lại phòng tự học!

Cậu vì muốn tạo sự bất ngờ cho Thẩm Tinh Nhược vẫn luôn nói rằng mình không muốn tham gia Đại hội thể thao.

Lúc rời khỏi phòng học đi ngang qua chỗ ngồi của Thẩm Tinh Nhược, cậu mang tâm lý cầu may hỏi một câu, “Cậu có muốn đi đưa nước cho tớ hay không?”

Thẩm Tinh Nhược trừng mắt hỏi, “Cậu tham gia Đại hội thể thao à? Chính sự không làm, mấy chuyện nhảm nhí thì một chuyện cậu cũng không bỏ sót.”

Cậu có thể hiểu đơn giản là –

Đưa cái đầu cậu chứ nước.

- Hết Chương 71-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui