Dâu Tây Ấn

Edit: Bội Bội

__________________________

Lúc Thẩm Tinh Nhược chạy tới nhà họ Lục, thì nhìn thấy chính là hình ảnh Lục Tinh Diên ôm tấm chăn nhỏ, cuộn mình trên ghế sô pha ngủ say sưa.

Dáng người anh cao lớn, nằm trên ghế sô pha ngủ không thể nào thẳng chân được.

Nhìn từ xa, cứ như là một thằng nhóc tủi thân vô cùng đáng thương.

Thật ra Lục Sơn cũng như vậy mà ngủ qua một đêm, nhưng mà Lục Sơn không phải là lần đầu chọc giận Bùi Nguyệt, ngủ sô pha mãi cũng tích luỹ không ít kinh nghiệm rồi.

Sáng sớm hôm nay năm sáu giờ ông đã thức dậy, còn cố tình ra ngoài chạy bộ, lúc đi làm tinh thần có vẻ rất phấn chấn.

Lục Tinh Diên trong lúc ngủ mơ còn nhíu nhíu mày.

Thẩm Tinh Nhược nhẹ nhàng đặt đồ vật trong tay lên bàn, sau khi chào hỏi dì Chu đang bận rộn trong nhà bếp, cô lại từ từ bước gần về phía Lục Tinh Diên.

Tướng ngủ của Lục Tinh Diên không hề đẹp đẽ gì, chăn mền rơi hơn phân nửa xuống đất, áo thun cũng xốc xếch, một góc nhỏ cơ bụng lộ ra bên ngoài.

Nhưng mà anh ngủ cũng rất sâu, trong tình trạng nửa người trên nửa người dưới cực khổ như vậy, mà anh còn có thể ôm gối ngủ đến bất tỉnh nhân sự không hề có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.

Thẩm Tinh Nhược nhìn anh chằm chằm vài giây, thoáng xoay người, muốn giúp anh đắp kín chăn mền.

Nhưng vào lúc này, Bùi Nguyệt nghe thấy động tĩnh nên đi ra nhìn xem.

Bà vừa đi xuống cầu thang vừa kêu: “Ấy, Nhược Nhược về rồi à!”

“Tối hôm qua dì bị hai cha con nó chọc giận đến mức đau tim, ba giờ sáng mới ngủ được, vừa mới tỉnh dậy thì thấy cuộc gọi nhỡ của con!”

Bùi Nguyệt vui mừng từ trên cầu thang vội vàng chạy xuống, ôm lấy Thẩm Tinh Nhược cẩn thận quan sát trước sau, trong miệng vẫn không quên cằn nhằn, “Ai dà, sao dì thấy con đi Paris có mấy ngày, cả người gầy đến mức hốc hác đi vậy!”

“Có phải đồ ăn bên kia không hợp khẩu vị không, dì biết ngay mà, đồ ăn Pháp bọn họ làm có cái nào mà đủ no, có chút xíu thức ăn mà lề mề chậm chạp ăn cả nửa ngày! Cha con chắc chắn không quan tâm nổi mấy chuyện này, lần sau muốn đi thì đi với dì, dì đi Pháp nhiều lần lắm rồi!”

Bùi Nguyệt vừa dứt lời, dì Chu lại từ nhà bếp đi ra, đưa cho cô một ly sữa nóng, “Nhược Nhược, lại đây, uống trước cho ấm bụng.”

Thẩm Tinh Nhược treo nụ cười nhàn nhạt bên môi, Bùi Nguyệt hỏi cô đáp, sữa dì Chu đưa cô cũng uống.

- cho dù lúc này đang là mùa hè trời nóng bốn mươi độ, hoàn toàn không cần ấm bụng gì gì đó.

Chắc là Bùi Nguyệt hỏi han ân cần gây tiếng động quá lớn, nên Lục Tinh Diên bị đánh thức.

Anh còn chưa tỉnh hẳn, còn chưa thấy rõ ai với ai, ngoác miệng ngáp một cái rõ to.

Ba bốn hình dáng mông lung trước mắt phác hoạ ra một thân ảnh quen thuộc của Thẩm Tinh Nhược, phản ứng đầu tiên của anh là cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, là đang nằm mơ, còn là mơ hơi sâu nữa.

Thế nhưng một giây sau, Thẩm Tinh Nhược đã quay đầu nhìn anh, bên môi còn vương ý cười chưa kịp thu hồi.

Ngay sau đó anh cưỡng ép ngậm miệng lúc đang ngáp thành ra bị sặc một hồi, không ngừng ho khan, khục khặc một hồi càng ho dự dội hơn, cuối cùng là ho đến mức lăn từ trên ghế sô pha lăn xuống.

“Bụp bụp” hai tiếng!

Tiếp đất gọn lỏn.

Bùi Nguyệt dì Chu còn có Thẩm Tinh Nhược đồng loạt nhìn về phía anh.

Ba người yên lặng không nói tiếng nào, bất động nhìn anh giãy dụa trên nền đất.

Bùi Nguyệt không có cảm giác giống với dì Chu và Thẩm Tinh Nhược, sự yên tĩnh của bà là.. chết lặng mang theo một chút tuyệt vọng.

Bởi vì bà thực sự không nghĩ ra, kiếp trước rốt cuộc là đã tạo ra nghiệp chướng gì mà kiếp này lại sinh ra đứa con vừa thiểu năng vừa bất hiếu thế này.

Thấy Lục Tinh Diên một hồi lâu còn không chịu đứng dậy, bà không nhịn được mà lên tiếng, “Lục Tinh Diên con là heo à, còn không mau đứng lên!”

Lục Tinh Diên đương nhiên cũng biết là phải đứng lên, nhưng mà anh bị té như vậy, không biết đụng đến cái xương nào rồi, toàn thân đau nhức, hoàn toàn không cử động được.

Thẩm Tinh Nhược nhìn ra anh đang khó chịu, định tiến lên dìu anh đứng dậy.

Động tác của dì Chu nhanh hơn một chút.

Thẩm Tinh Nhược ngừng lại, bước chân vừa mới bước lên lại thu về.

Sau khi Lục Tinh Diên đứng lên đàng hoàng, định ngồi xuống ghế sô pha cho đỡ đau một chút.

Nhưng mà Bùi Nguyệt còn ghim bài văn kia trong lòng, nhìn anh kiểu nào cũng không vừa mắt, lập tức trách móc: “Con là người già bảy tám chục tuổi à, còn không đi lên lầu đánh răng rửa mặt! Con nhìn bộ dạng người không ra người ma không ra ma của con xem, sau này làm sao tìm được bạn gái!”

Lục Tinh Diên: “…”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Hai người không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua đối phương, sau đó lại không hẹn mà cùng dời mắt, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.



Lục Tinh Diên nhanh chóng chạy lên lầu đánh răng rửa mặt.

Thẩm Tinh Nhược thì ngồi dưới lầu nói chuyện phiếm với Bùi Nguyệt.

Động tác của Lục Tinh Diên rất nhanh, quẹt quẹt hai ba lần là đã rửa mặt xong, thay một cái áo thun khác rồi đi xuống dưới lầu.

Lúc anh vừa xuống lầu, trong phòng khách vẫn là một cảnh tượng nói cười vui vẻ.

Thẩm Tinh Nhược hình như có mua quà gì đó cho mẹ anh, nghe tiếng cười vui vẻ của mẹ anh, là biết ngay đã bị dỗ đến ngoan ngoãn rồi.

Thế nhưng lúc anh đi xuống chỗ rẻ tầng hai, trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh không ít.

Anh nghe được Thẩm Tinh Nhược nói: “Dì Bùi, thật ra lần này con đến, chủ yếu là cám ơn dì và chú Lục đã chăm sóc con một năm rưỡi này, cha còn ở bên Paris chưa về được, ông ấy nói khi nào về nước thì sẽ đến thăm hai người nói lời cám ơn một lần nữa.”

“Được rồi được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, cái gì mà cám ơn với không cám ơn chứ, muốn nói thì cũng phải là dì Bùi cám ơn con mới đúng, may là có con ở đây, lần này Lục Tinh Diên thi đại học mới có thể khiến cho mộ phần tổ tiên nhà họ Lục nở mày nở mặt một lần đấy chứ!”

Bùi Nguyệt dù sao cũng là người lớn, chỉ cần một chút liền nghe được trong lời nói của Thẩm Tinh Nhược còn có ý từ gì khác, nhanh chóng hỏi tiếp: “Đúng rồi, còn hơn một tháng nghỉ hè nữa, con có kế hoạch gì không?”

Thẩm Tinh Nhược: “Con dự định tham gia trại hè giao lưu bên Mỹ do Bắc Đại tổ chức, chừng cuối tháng bảy đến trung tuần tháng tám, lúc về nước chắc chừng không bao lâu nữa là khai giảng.”

Cô dừng lại một chút, rồi nói: “Dì Bùi, thật sự rất cám ơn dì và chú Lục một năm rưỡi này đã chăm sóc con, khoảng thời gian con ở Tinh thành trôi qua rất vui vẻ hạnh phúc.”

Bùi Nguyệt cười, “Vui vẻ là được rồi, dì Bùi thế mà không nỡ để con đi đâu, sau này được nghỉ có nhiều thời gian thì về Tinh thành chơi nhiều một chút, phòng của con vẫn luôn giữ cho con đấy!”

Lục Tinh Diên nghe xong, lại quay người đi lên trên lầu.

Thật ra đã đoán trước được sau khi kết thúc kỳ thi đại học, điểm số được công bố, nguyện vọng cũng đã báo xong, bây giờ Thẩm Tinh Nhược không còn lý do gì để ở lại nhà anh nữa. Nhưng anh luôn cảm thấy, Thẩm Tinh Nhược là vì chia tay với anh nên mới vội vàng rời đi như vậy.

Vội vàng cứ như là ở lại một đêm nữa thì mang thai luôn vậy.

Lục Tinh Diên về đến phòng, nằm ngửa người trên giường nhìn trần nhà.

Đột nhiên, anh nghe được tiếng Thẩm Tinh Nhược gõ cửa.

Đúng vậy, là Thẩm Tinh Nhược gõ cửa.

Tiếng gõ cửa quá quen tai.

Theo bản năng, anh ngồi bật dậy trong chớp mắt.

Đứng ngoài cửa quả nhiên là Thẩm Tinh Nhược.

Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, bốn mắt của hai người chạm vào nhau.

Rõ ràng trước đó không lâu vẫn còn là tình nhân yêu đương nồng nhiệt, thế mà chỉ có mấy ngày, giữa hai người giống như đã trải qua một khoảng thời gian dài có chướng ngại không nhìn thấy cũng không chạm thấy được, khoảng cách bị kéo giãn không xa cũng không gần.

Nhưng chuyện này cũng không phải là không lường trước được, dù sao bọn họ yêu nhau thắm thiết cũng chỉ vỏn vẹn có vài ngày.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Lục Tinh Diên chạm xuống tận đáy, “Có chuyện gì sao? Nếu em muốn hỏi anh có ổn hay không, thì đã nhìn thấy rồi đấy, anh rất tốt.”

Anh mở cửa chừng một nửa, hai tay đút túi, giọng nói bình thản.

Thẩm Tinh Nhược khựng lại, “Em tới nói cho anh biết, em phải đi rồi.”

Lời này anh vừa mới đứng ở đầu cầu thang nghe qua, bây giờ nghe thêm một lần, trong lòng chỉ càng không thoải mái.

Anh qua loa “Ừ” một tiếng, hờ hững nói: “Thật ra em cũng không cần nói cho anh biết, dù sao chúng ta đã chia tay.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Cô nhìn Lục Tinh Diên ba giây, không chút do dự, xoay người rời đi.

Lục Tinh Diên: “…”

Không phải chứ, đi nhanh như vậy là có ý gì, kịch bản có vấn đề gì à?

Lục Tinh Diên đứng đó ngây người nửa ngày mới hoàn hồn, đột nhiên đưa tay lên trán vỗ vỗ.

Có phải là anh có bệnh rồi hay không?

Rõ ràng trong lòng không muốn như vậy, nhưng mà vừa nhìn thấy cô đã không nhịn được lại dối lòng châm chọc vài câu, quan trọng là sau khi mỉa mai xong chính bản thân anh càng không cảm thấy khá hơn.

Trong lòng Thẩm Tinh Nhược cũng rất không thoải mái, ngồi xổm trong phòng của mình, động tác thu dọn hành lý vô thức cũng trở nên mạnh bạo hơn bình thường.

Thật ra cô đã đến Tinh thành mấy ngày trước rồi, chỉ là cô không muốn trong lúc lộn xộn, còn chạy đến nhà họ Lục gây thêm phiền phức cho bọn họ, với lại cô cũng hi vọng chính mình có thể làm chút gì đó giúp cho Lục Tinh Diên.

Cho nên hai ngày này, cô đã dứt khoát ở trong khách sạn bên cạnh trường học, bận bịu không quản ngày đêm.

Thến nhưng Lục Tinh Diên ngược lại thật sự là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, nói chia tay là chia tay, nói chuyện cũng đủ tàn nhẫn.

Nói không chừng anh thật sự cảm thấy yêu nhau quá vướng bận tay chân, đã sớm muốn chia tay, vốn dĩ cũng không có bất kỳ suy nghĩ muốn tái hợp.

Nghĩ đến đây, ngay cả bữa cơm trưa Thẩm Tinh Nhược cũng không muốn ở lại ăn nữa.

Đúng lúc đó, Phương Cảnh Nhiên chọn giờ không chọn thời điểm, giống như một chú chim ngu ngốc, bay nhảy trên họng súng của cô, “Chị, chị đến chưa, em đã đến Minh Lễ rồi.“

Thẩm Tinh Nhược nhận điện thoại của cậu nhóc, giọng nói lạnh lùng không hề có bất kỳ biểu cảm nào, “Đến cái gì mà đến, em mười mấy tuổi đầu rồi còn không tự đi nhận trường nhận lớp được cần có người đưa đón sao? Hay là tưởng rằng chị đi cùng với em thì có thể đi cửa sau?”

“Chị nói cho em biết Phương Cảnh Nhiên, em đừng có mong dựa vào chị mà làm mấy chuyện xấu xa, trường này em muốn học thì học không muốn học thì cũng khỏi cần học.”

“Chỉ là đi gặp giáo viên thôi mà cũng phải có người đưa đi, em đây chính là ví dụ điển hình của tính tự lập kém, chị mà là Bộ trưởng Bộ giáo dục thì sẽ đuổi học mấy đứa học sinh như em ngay và luôn, không thôi lại kéo thấp tiêu chuẩn giáo dục.”

Phương Cảnh Nhiên: “…?”

Đợi đã, không đúng …

Trước đó không lâu cậu nhóc vừa mới thi chuyển cấp xong, bởi vì thành tích tốt, có mấy trường cấp ba trọng điểm đều ném cành ô liu về phía cậu, trong đó có cả trường trung học Minh Lễ ở Tinh thành.

Mới đầu cậu nhóc không nghĩ nhiều, chỉ tâm tâm niệm niệm học ở Nhất trung Hối Trạch, nhưng cậu cảm thấy Thẩm Tinh Nhược học ở Minh Lễ cũng rất tốt, vậy thì trình độ dạy học của Minh Lễ hẳn là không tồi, thế là lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Nhược hỏi một chút.

Không ngờ Thẩm Tinh Nhược là lần đầu tiên không cúp ngang điện thoại của cậu, mà còn cho cậu một vài lời khuyên, hơn nữa còn nói lúc cậu đi Minh Lễ gặp giáo viên cô có thể đi cùng với cậu.

Hai người đã hẹn xong xuôi đâu đấy, lúc này sao lại???

Cậu nhóc đứng trước cộng trường Minh Lễ, vẻ mặt rối rắm.

Uổng công cậu nhóc cảm thấy thái độ của Thẩm Tinh Nhược đối với mình đã có chút cải thiện, là một chị gái tốt ngoài lạnh trong nóng.

Thật sự là nghĩ nhiều rồi, giả thiết chị kế ác độc gắn với hình tượng của Thẩm Tinh Nhược sợ là mãi mãi không thể rũ bỏ được.



Thẩm Tinh Nhược giáo huấn Phương Cảnh Nhiên xong vẫn không cảm thấy bớt giận, hai ba vòng đã thu dọn xong hành lý, còn dự định rời đi nhanh một chút.

Nhưng mà thái độ của Bùi Nguyệt rất kiên quyết muốn giữ cô lại ăn cơm trưa, cô không cách nào từ chối được, cuối cùng đành phải ở lại.

Buổi trưa hôm nay ăn cơm hơi trễ, lúc Lục Tinh Diên xuống lầu, dì Chu vẫn còn đang xào rau ở trong bếp.

Anh không muốn nghe cuộc nói chuyện phiếm không coi ai ra gì của Bùi Nguyệt và Thẩm Tinh Nhược, ngồi phịch xuống ghế sô pha, thuận tay ấn mở TV.

Không ngờ TV vừa mở lên, hình ảnh cha anh Lục Sơn đột nhiên xuất hiện!

Sau khi Lục Sơn đến công ty sáng hôm nay, đã đồng ý tham gia chuyên mục phỏng vấn của bản tin trưa của Đài truyền hình Tinh thành.

Lúc này trên TV đang chiếu những tài liệu chứng cứ nóng hổi vừa được công bố gần đây.

Trên thực tế, có đoàn đội quan hệ xã hội của Gia Bách xử lý một cách rất chuyên nghiệp, Lục Sơn cũng không dự định tự mình ra mặt để trả lời sự việc thao tác ngầm trong kỳ thi đại học và vụ việc nhảy lầu ở cửa hàng của Kim Thịnh lần này.

Thế nhưng hôm qua đọc được bài văn của Lục Tinh Diên, ông liền nảy sinh xúc động, cũng có không ít lời muốn nói, thế là đột ngột đồng ý tham gia chương trình phỏng vấn.

Trên TV lúc này đang chiếu đến hình ảnh ông thẳng thắn đáp trả tin đồn đi cửa sau cho con trai.

“… Chuyện này à, kết quả điều tra cũng đã công bố, thật ra cũng không có gì đáng nói, không làm chính là không làm, đương nhiên sự thật có thể dễ mất lòng, nếu như tôi thật sự muốn lót đường cho con trai của tôi một bản sơ yếu lý lịch lấp la lấp lánh, tôi vốn dĩ không cần động tay động chân đến kỳ thi đại học.”

“Lúc tôi còn trẻ quan hệ với cha tôi vô cùng kém, lúc ấy tôi tham gia thi đại học, bởi vì bị bệnh phát sốt mà bỏ thi một môn, điểm số kém không thể tả, sau đó tôi và cha tôi ầm ĩ một trận.”

“Trận cãi vã đó rất gay gắt, rùm beng đến mức tôi bỏ nhà ra đi hai năm trời, tôi còn doạ cha tôi nói rằng tôi đúng là không thích đi học, tôi bỏ không học nữa. Cha tôi cũng cứng đầu, không học thì tốt, nhanh cút đi, đừng ở nhà lãng phí củi gạo dầu muốn, tôi cứ vậy lăn ra khỏi nhà.”

“Năm đầu tiên bỏ nhà ra đi, tôi lăn lộn ở bên ngoài nếm đủ trái đắng, thật ra lúc ấy tốt nghiệp trung học cũng có thể xem là người có ăn có học, nhưng mà ai bước vào đời rồi sẽ biết, đó là đi học vẫn tốt hơn, đi học dễ dàng hơn, ít nhất lúc ấy tôi nghĩ tới là, vậy thì cứ học xong đại học cho rồi, kiếm được một công việc làm, ít ra cũng không lo chết đói.”

“Thế là năm thứ hai tôi lại tiếp tục ở bên ngoài ăn khổ, tiếp tục tham gia kỳ thi đại học, kết quả điểm số vô cùng tệ, thậm chí còn kém hơn lần đầu tiên đi thi, lúc đó tôi đã cảm thấy, không đúng, chuyện này rất không đúng!”

“Tôi càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không phải, lúc ấy muốn phúc khảo điểm số kia, hẳn là lúc thống kê điểm số đã xảy ra sai sót gì đó, cho đến lúc khai giảng vào tháng chín mới phát hiện được. Mọi người sau khi có điểm thì đến trường báo danh, nhưng mà tôi không đủ điểm nên không đi ghi danh, thế mà lại có người tên Lục Sơn trong danh sách nhập học, nhưng mà điểm số mà tôi nhận được cùng với điểm số dán trên tờ giấy kia khác nhau hoàn toàn, chính bản thân tôi cũng không nhận được thư thông báo nhập học nnào cả. Vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, thật ra cũng rất đơn giản, tôi đã bị người ta tính kế.”

Lục Tinh Diên nghe xong thì mơ mơ hồ hồ, anh nhìn về phía Bùi Nguyệt, hỏi: “Cha đã phải trải qua mấy chuyện như thế này sao, có thật hay không vậy?”

“Chuyện xưa xửa xừa xưa bao nhiêu năm rồi, mặt mũi cha con cũng đủ dày đấy, vậy mà còn dám đem lên TV khoe khoang.”

Bùi Nguyệt không tỏ thái độ.

Trên TV Lục Sơn vẫn đang hồi tưởng về quãng thời gian trước kia –

“Trước đây không giống với bây giờ, thời buổi hiện nay mạng lưới thông tin phát triển, trước đây chỉ cần trong nhà có tiền một chút, động tay động chân, lấy tên của người khác dán lên trán mình rồi học đại học, loại chuyện này rất phổ biến. Hiện giờ cũng không có quá nhiều tin tức lên án loại hành vi này, thật ra bị bắt lôi ra ánh sáng chỉ có một phần nhỏ, càng nhiều hơn chính là những thành phần đánh cắp cuộc đời của người khác, ung dung tự tại sống cả đời cũng không bị phát hiện.”

“Khi đó tôi coi như còn may mắn, bởi vì trong nhà cũng có chút điều kiện, lúc ấy bỏ nhà ra đi, người khác không biết nhà tôi như thế nào, muốn đổi trắng thay đen thì cũng phải chọn một người không có bối cảnh. Tôi tìm tới tận nơi đòi công bằng người ta cũng không thèm để vào mắt, sau đó bởi vì chuyện này mà tôi quay về nhà, xin cha tôi giúp đỡ tôi, sau đó điểm số đáng ra phải thuộc về tôi mới trở về với chính chủ.”

“Cho nên lúc trước trên mạng tung tin đồn, nói tôi động tay động chân mua điểm thi đại học cho con trai, đó là lời nói hoàn toàn vô căn cứ. Tôi đương nhiên hi vọng có thể cung cấp sự giáo dục tốt nhất cho con cái, từ tiểu học thẳng một đường đến trung học cấp ba, trong điều kiện cho phép, tôi đều cung cấp cho nó điều kiện học tập tốt nhất, nhưng có học hay không là chuyện của chính bản thân nó, nó không muốn học, có đi cửa sau vào Havard cũng không tốt nghiệp nổi.”

“Không nói đến tôi chỉ là một thương nhân đầu tư bất động sản, có bản lĩnh bao nhiêu để thao túng kết quả thi đại học của con trai mình chứ, cho dù tôi có bản lĩnh này đi nữa, tôi cũng đã từng cảm nhận sự bất công như vậy rồi, thì tôi tuyệt đối không thể nào ra tay cướp lấy năng lực của khác, để rồi phá huỷ cuộc đời của một người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui