Dâu Tây Ấn

Edit: Bội Bội

______________________________

Chín giờ tối, ở khách sạn.

Sau khi Lục Tinh Diên mặt không đổi sắc nói láo với Bùi Nguyệt “Tối nay con ở nhà Lý Thừa Phàm chơi không về nhà,” rồi tắt máy điện thoại di động, cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa một kênh truyền hình phát sóng bộ phim thần tượng đang nổi, sau đó nằm tựa lên đầu giường, ra vẻ đứng đắn, chờ Thẩm Tinh Nhược từ phòng tắm đi ra.

Nhớ lại một màn hồi chiều Thẩm Tinh Nhược từ ga tàu cao tốc chạy đến, khoé môi Lục Tinh Diên không nhịn được mà cong lên.

Lúc Thẩm Tinh Nhược nói: “Em không muốn chờ anh một năm nữa rồi mới yêu đương.” trong đầu anh chỉ có thể nghĩ tới một việc – “Chính là cô ấy,” “Tôi muốn kết hôn với cô ấy,” “Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ!”

Trong khoảng thời gian mười tám năm anh sống trên đời này, hình như chưa bao giờ có một giây một phút nào chắc chắn đến như vậy.

Phòng tắm của khách sạn này đối diện với giường ngủ một mặt dán kính mờ mờ, bên trong có cửa cuốn, Lục Tinh Diên ở bên ngoài nhìn không thấy bên trong, nhưng Thẩm Tinh Nhược ở bên trong có thể dễ dàng nhìn thấy mấy trò mèo của Lục Tinh Diên ngồi dựa ở đầu giường.

Anh một lát thì liếc mắt vào phòng tắm, một lát thì ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV, không lâu sau đấy thì nhoẻn miệng cười.

Nhìn thấy Lục Tinh Diên cười, Thẩm Tinh Nhược cũng có chút buồn cười, nhưng mà cô nhìn vào gương thấy mình đang cong cong khoé môi, lại ép buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

Thẩm Tinh Nhược vốn tưởng rằng, hình mẫu lý tưởng trong tình yêu của mình là đối phương càng phải chững chạc hơn mình, hai người không nên chỉ một chút việc nhỏ nhặt mà xảy ra cãi vã, càng không nên làm những chuyện ngu xuẩn gây thêm rắc rối cho đối phương.

Thế nhưng khi Lục Tinh Diên trưởng thành trong một đêm để giữ cô lại, lúc không còn tỏ ra vô lý hay mặt dày nữa, cô đột nhiên cảm thấy … Rất không quen, thậm chí còn có chút khó chịu, xen lẫn một tia khổ sở.

Ngồi ở khu đợi tàu, Thẩm Tinh Nhược vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.

Đúng lúc này, Hà Tư Việt nhắn một tin nhắn Wechat cho cô.

Hà Tư Việt cũng không nói gì, chỉ gửi cho cô lịch trình trại hè.

Lúc cô nhìn thấy ba chữ “Hà Tư Việt,” đột nhiên liền hiểu rõ mọi việc.

Nếu như cô muốn một nửa của mình giống như trong tưởng tượng chính chắn hiểu chuyện biết tiến biết lùi chu toàn mọi việc, vậy sao cô không thích Hà Tư Việt luôn cho xong?

Một lần chủ động quay đầu cũng không khó như cô vẫn luôn nghĩ, ít ra lúc cô quay đầu đi về phía Lục Tinh Diên, đạt được chính là kết quả cô vẫn luôn mong muốn.



Lúc Thẩm Tinh Nhược từ trong phòng tắm đi ra, bộ phim trên TV đang chiếu đến cảnh nam chính nữ chính đang ôm hôn nhau thắm thiết.

Thấy cô đi ra, Lục Tinh Diên tích cực chủ động ngồi dậy ngay ngắn, lại giơ máy sấy trong tay lên, “Em qua đây, anh giúp em sấy tóc.”

Chất tóc của Thẩm Tinh Nhược rất tốt, nhưng mà lúc nãy gội đầu bằng nước nóng, cho nên bảo dưỡng sẽ hơi rườm rà một chút.

Lục Tinh Diên sấy tóc cho cô một hồi rồi lại xoa tinh dầu lên tóc cô một lần, tóc sấy được một nửa, Thẩm Tinh Nhược có cảm giác khứu giác của mình sắp hỏng đến nơi, cả phòng tràn ngập mùi tinh dầu hoa nhài.

“Anh dùng nhiều vậy, không lẽ anh không có khứu giác à? Anh nghe mùi thơm này.”

Lục Tinh Diên nhích lại gần ngửi ngửi, vẻ mặt thành thật, “Thơm không? Sao anh vẫn không cảm nhận được, không có mùi của em.”

“…”

“Anh bình thường chút đi.”

Lục Tinh Diên cử động một hồi, đột nhiên tắt máy sấy, hôn một cái lên vành tai cô, đầu dựa lên vai cô thân mật hỏi: “Anh có chỗ nào không bình thường?”

Anh vừa hỏi, vừa ôm lấy Thẩm Tinh Nhược, kéo thân thể của cô về phía sau.

Thẩm Tinh Nhược vốn đang ngồi ở mép giường, chỉ quay nửa người sang thôi, Lục Tinh Diên sấy tóc ở phía sau cô, giữa hai người vẫn còn có chút khoảng cách.

Nhưng mà sau khi bị ôm về phía sau, sống lưng của cô liền dán sát vào lồng ngực của Lục Tinh Diên, xương chậu cũng đột nhiên chạm đến một mảng nóng rực …

Bình thường.

Anh thật đúng là quá bình thường.

Thẩm Tinh Nhược mím môi, ấn mở máy sấy, ra hiệu cho anh tiếp tục sấy tóc.



Từ sau khi ở ga tàu cao tốc đi một đường tàu điện ngầm trở lại nội thành, hai người vẫn chưa ăn cơm chiều.

Mấu chốt chính là hai người bọn họ cũng không biết gấp gáp cái gì, rõ ràng là không cần vội vã lên giường như cẩu nam tra nữa, thế mà ngay cả cơm nước còn chưa ăn đã lo tắm rửa trước.

Tắm rửa xong, Thẩm Tinh Nhược lại lười đi ra ngoài, hai người co lên trên giường gọi thức ăn giao hàng tận nơi.

Thẩm Tinh Nhược dựa vào lòng Lục Tinh Diên xem thực đơn, “Đây đều là đồ nướng, anh có muốn gọi thêm một phần cơm trứng chiên hay không.”

“Không muốn,” Lục Tinh Diên lắc đầu, tay vòng qua bên hông Thẩm Tinh Nhược nhấc lên, trượt trượt màn hình điện thoại di động, “Có tôm, không phải là em thích ăn tôm sao.”

“Em vừa cắt móng tay, không muốn lột.”

“Anh lột cho em.”

Anh chọn một phần tôm lớn nhập vào giỏ hàng.

Thẩm Tinh Nhược quay đầu nhìn anh, đột nhiên đặt một nụ hôn lên hầu kết của anh.

Phúc lợi từ trên trời rơi xuống là hạnh phúc nhất, Lục Tinh Diên không khỏi mừng thầm một lúc lâu.

Chọn xong thức ăn khuya, Thẩm Tinh Nhược lại bắt đầu nhìn đến trà sữa.

“Em muốn uống trà đào ô long kem sữa, nhưng mà cửa hàng đó giờ này buổi tối hẳn là rất đông, đưa đến đây chắc không còn lạnh nữa.”

Lục Tinh Diên không chút nghĩ ngợi nói: “Anh làm lạnh giúp em.”

Nói xong, còn hướng về phía trước đụng đụng, dáng vẻ muốn hôn cô.

Thẩm Tinh Nhược khựng lại, “Anh tưởng anh là tủ lạnh sao?”

“…”

Lục Tinh Diên nghĩ nghĩ, mặt dày mày dạn nói: “Anh không phải, nhưng anh có thể gọi phục vụ phòng khách sạn bảo người ta đem đá tới, nói tóm lại anh nói làm lạnh giúp em thì sẽ làm lạnh giúp em, em hôn anh một chút trước đi.”

Thẩm Tinh Nhược từ trong ngực anh ngồi dậy, đẩy mặt anh ra.

Nhưng nhìn anh khoa trương tỏ vẻ bị đau, cô vẫn dịch người ra trước, hôn anh một chút.

Hai người cũng không ra ngoài, làm tổ trong khách sạn một đêm, vừa ăn bữa khuya vừa xem một bộ phim thần tượng cẩu huyết, sau đó anh một câu em một câu nhận xét bộ phim từ bối cảnh trang phục cho đến lời thoại rồi lối diễn của diễn viên.

Hẳn là do cửu biệt thắng tân hôn cộng thêm vừa mới tái hợp sau khi chia tay, hai người đều cảm thấy, đêm nay là một đêm trôi qua vui vẻ nhất trong khoảng thời gian nhiều ngày nay.

Đêm khuya tắt đèn, hai người cùng nhau nằm trên giường ôm nhau, ôm rất chặt.

Mất rồi tim lại được nên dục vọng so với lúc trước còn mãnh liệt hơn bao giờ hết, Lục Tinh Diên có cảm giác như mình sắp bị tra tấn đến chết rồi, nhưng anh thăm dò hai lần, ý muốn cự tuyệt của Thẩm Tinh Nhược rất rõ ràng.

“Anh còn động thủ động cước nữa thì xuống sàn nhà mà ngủ.”

Lời nói lạnh nhạt đủ tiêu chuẩn của Bạch Khổng Tước.

Nghẹn đến hơn nửa đêm, Lục Tinh Diên không chịu nổi nữa, một mình đi phòng tắm xối nước lạnh.

Trở về thấy Thẩm Tinh Nhược vẫn còn chưa ngủ, anh lại ôm lấy Thẩm Tinh Nhược bán thảm, bán thảm xong vẫn không quên hỏi: “Vậy lúc nào thì mới có thể?”

Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ một chút, “Chừng nào kế hoạch trao đổi đến Bắc Đại thành công thì có thể.”

Lục Tinh Diên: “…”

Nói gậy ông đập lưng ông cũng chẳng sai.



Thẩm Tinh Nhược không nhất định phải về Hối Trạch, nhưng cô nhất định phải tham gia trại hè của Bắc Đại.

Chuyện này cô đã nói với Lục Tinh Diên trước khi hai người chia tay rồi, lúc ấy hai người dự là đi Châu Âu làm một chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp trước, sau khi quay về thì cô sẽ chuẩn bị đi Mỹ.

Lúc biểu hiện quyết tâm ở ga tàu cao tốc, Lịc Tinh Diên nói anh cũng đi tham gia trại hè.

Nhưng mà Tinh Đại không có hoạt động trại hè trước khai giảng, Thẩm Tinh Nhược cũng cảm thấy không cần thiết ép anh quá mức như vậy, tính toán thời gian một chút, liền cùng anh đi ghi danh thi bằng lái xe.

Thẩm Tinh Nhược vẫn ở lại Tinh thành cho đến một đêm trước khi tham gia trại hè, còn cùng Lục Tinh Diên, mời bạn cùng lớp ăn bữa cơm.

Sau đó cô tạm biệt Lục Tinh Diên, nhanh chóng bước vào quá trình trải nghiệm cuộc sống yêu xa.

Phải nói yêu xa cũng không phải là rất khó, dù sao bọn họ cũng rủng rỉnh tiền bạc:).

Điện thoại quốc tế ngày nào cũng gọi, gọi video càng không đau lòng, với lại trại hè chỉ kéo dài có nửa tháng, Lục Tinh Diên thi bằng lái xong còn tranh thủ thời gian mấy ngày cuối trại hè đặt một tấm vé máy bay chạy đi Mỹ tìm người.



Thẩm Tinh Nhược hoàn thành trại hè trong viên mãn, Lục Tinh Diên thi bằng lái tới tay, một kỳ nghỉ hè dài dằng đặc cuối cùng cũng yên lặng kết thúc vào khoảng cuối hè đầu thu.

Lục Tinh Diên vốn dĩ là muốn đưa Thẩm Tinh Nhược đi nhập học ở Bắc Đại thuận tiện tuyên bố chủ quyền một chút, nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ tới, Bắc Đại và Tinh Đại lại khai giảng cùng một ngày.

Chuyên ngành của Thẩm Tinh Nhược cũng giống với Lục Tinh Diên, cùng là Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, khoa Trung văn của Bắc Đại là một chuyên ngành nổi tiếng hàng đầu trong nước thậm chí là cả thế giới.

Ngay từ đầu, Thẩm Tinh Nhược có cân nhắc cả chuyên ngành quản lý kinh doanh của Bắc Đại nữa, có nhiều người tốt nghiệp chuyên ngành quản lý của Bắc Đại, hiện giờ đang là những CEO rất có tiếng nói trên thương trường trong nước cũng như quốc tế, nhưng mà chuyên ngành quản lý có yêu cầu khá cao đối với những môn tự nhiên, cô cũng không cảm thấy rất hứng thú.

Có thể bởi vì cha mẹ cô đều xuất thân từ gia đình nghệ thuật, thực chất sâu thẳm trong con người cô những nhu cầu đối với ngành học thật ra cũng có khuynh hướng nghiêng về mảng văn học và nghệ thuật hơn.

Vừa vào học, liền phải tham gia học quân sự.

Trước đó mấy ngày, Thẩm Tinh Nhược đã gặp mấy người bạn ở chung phòng ký túc xá nhưng cũng không thể nào quen thân được.

Dù sao đi nữa, người có thể vào được khoa Nghệ thuật tự do của Bắc Đại đều không phải hạng người bình thường, người xưa có câu văn nhân tương kinh*, trong một môi trường mà mọi người đều ngang tài ngang sức như Bắc Đại đây, mọi người hình như đều không muốn là người đầu tiên hạ mình bày tỏ thiện ý.

*Văn nhân tương khinh, “文人相轻” /wénrén xiāng qīng/: ý chỉ những người có tài, coi trọng chữ nghĩa hay xem thường nhau.

Lại thêm cá tính của Thẩm Tinh Nhược cùng với khí chất cao ngạo lạnh lùng của cô, bảo cô chủ động tỏ ra thân cận làm khuê mật tốt của người khác không bằng bảo cô chủ động đi ngủ một giấc với Lục Tinh Diên còn hơn.

Cho đến khi Thẩm Tinh Nhược nhận nhiệm vụ phát biểu trong buổi lễ khai giảng của khoa Văn học và Nghệ thuật với tư cách đại biểu sinh viên năm nhất, mấy người bạn cùng phòng của cô mới ngộ ra.

Cẩn thận hỏi thăm một chút, mới biết được cô chính là Thủ khoa ban Xã hội của tỉnh Nam Tinh năm nay.

Có đề tài để làm quen, mấy cô gái nhỏ trò chuyện một đêm, mối quan hệ trong phòng ký túc xá lúc này mới thân thiết hơn không ít.

Mặc kệ tất cả mọi người là học bá hay học tra, trò chuyện một chút liền không tránh khỏi nhắc đến vấn đề tình cảm.

Cô gái lớn tuổi nhất trong ký túc xá là Tô Giảo mở máy hát trước, “Này các cậu có từng yêu ai bao giờ chưa, hôm nay tớ chịu trách nhiệm quan sát tình hình chiến đấu có vài nam sinh ở khoa quản lý kinh tế rất đẹp trai!”

“Chưa từng, trường học của tớ quản lý chặt như trong quân đội vậy, yêu đương sẽ bị đuổi học ngay.”

“Lớp mười tớ có yêu đương vụng trộm một lần, nhưng rất nhanh sau đó liền chia tay, ngay cả hôn môi còn chưa có đâu!”

“Còn chưa hôn môi thì không tính!” Tô Giảo cười, “Tinh Nhược, còn cậu thì sao, tớ thấy cậu chắc chắn cũng chưa yêu lần nào.”

“Ai nói, mấy ngày nay tới nhìn thấy Hà Tư Việt bên khoa Luật có đi ăn cơm cùng với Tinh Nhược mấy lần! Tinh Nhược, anh ta có phải là bạn trai cậu hay không?”

“Không phải, cậu ấy là lớp trưởng lớp tớ hồi cấp ba.”

Thẩm Tinh Nhược vừa nói chuyện phiếm với bọn họ vừa nói nhắn tin Wechat với Lục Tinh Diên.

Tô Giảo: “Tớ nói này, Tinh Nhược nhìn qua có vẻ rất tốt nên rất khó theo đuổi, nếu tớ là nam sinh thì vốn dĩ cũng không dám theo đuổi cậu ấy.”

Cô ta vừa dứt lời, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên từ trên giường leo xuống.

Tô Giảo tò mò hỏi, “Tinh Nhược cậu đi đâu đấy.”

Thẩm Tinh Nhược vừa mang giày vừa nói: “Bạn trai tớ gọi điện thoại tới, tớ đi ra ngoài nhận điện thoại một chút.”

Toàn bộ phòng ngủ im lặng trong ba giây, sau đó một chuỗi tiếng thét “Á á á á á” chói tai vọng tới.



Cũng cùng là khai giảng, Lục Tinh Diên ở Tinh Đại lại hoà nhập thích nghi dễ dàng hơn rất nhiều.

Có không ít bạn học cũ ở Minh Lễ cũng thi đậu Tinh Đại, ngay cả Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh cũng theo học khoa Quan hệ quốc tế với chương trình 2+2*.

*Chương trình 2+2 thường là những chương trình quốc tế liên kết với các trường đại học nước ngoài, học hai năm trong nước và hai năm đi du học.

Với lại đối với những anh chàng đẹp trai như Lục Tinh Diên mà nói môi trường đại học thật đúng như là cá gặp nước, mấy đàn chị từ các khoa Nghệ thuật đều chạy đến tìm Lục Tinh Diên, thuyết phục anh tham gia hội học sinh.

Vì muốn cho Thẩm Tinh Nhược cảm nhận được một chút nguy hiểm, Lục Tinh Diên tham dự lễ khai giảng xong lúc gọi điện thoại cho cô cũng thuận tiện thông báo mức độ được hoan nghênh của mình một chút:

“Tối nay có liên hoan văn nghệ, bên cạnh khoa của bọn anh không phải là hội trường của khoa Vũ đạo sao, sau đó có một em gái học bên kia vũ đạo nhìn về phía anh mà hát ‘Hát cho ánh nhìn của anh chàng đối diện,’ hát xong người ta còn chạy tới hỏi Wechat của anh nữa chứ, anh đương nhiên là phải đường đường chính chính nói với cô ta anh không chơi Wechat, anh có bạn gái rồi.”

“Thẩm Tinh Nhược anh nói cho em biết, em thật sự không biết được bạn trai em được hoan nghênh đến mức nào đâu, anh phải cẩn thận một ….”

“Alo? Alo? Thẩm Tinh Nhược?”

Lục Tinh Diên còn chưa đắc ý xong, điện thoại lại đột ngột bị ngắt máy.

Anh mơ hồ ba giây, đang suy nghĩ có phải mình đã ba hoa quá mức hay không, không ngờ lại nhận được một bức ảnh Thẩm Tinh Nhược gửi tới.

Anh ấn mở, chợt nhìn thấy ảnh Thẩm Tinh Nhược chụp trong tiệm hoa.

Ngay sau đó anh lại nhận được một đoạn tin nhắn thoại Thẩm Tinh Nhược gửi sang, nói: “Đây là số hoa em nhận được trong ngày khai giảng hôm nay, mà mấy cái này chỉ là gửi cho bạn cùng phòng của em đưa về phòng ngủ, đưa thẳng cho em em đều không nhận, vốn dĩ không muốn nói cho anh biết làm anh bị áp lực, nhưng mà bây giờ hình như anh không có gì phải lo lắng, à đúng rồi, hôm qua còn có một nam sinh chặn đường em ở dưới lầu ký túc xá, em phải nói với anh ta em có bạn trai rồi, anh ta không tin, nhất định phải đưa sợi dây chuyền cho em.”

Lục Tinh Diên:???

Con mẹ nó sao anh đây có thể chịu được?!

Lục Tinh Diên có cảm giác thất sách sâu sắc, anh không thể làm cho Thẩm Tinh Nhược lo lắng, còn bản thân mình thì trở nên lo sợ đến mức đứng ngồi không yên.

Buổi tối anh một mực nhắn tin Wechat cho Thẩm Tinh Nhược, bảo cô không nên để ý đến mấy tên bị bệnh tâm thần đó, còn bảo cô nhớ cho kỹ mấy tên bệnh hoạn đó là ai, đợi khi nào anh đến Bắc Đại thì tìm người tính sổ.

Mặt khác anh lại khẳng định lập trường tình cảm của mình với Thẩm Tinh Nhược, nói mình đã đổi màn hình khoá và hình nền thành ảnh chụp chung của hai người, cũng nói với mấy anh em ở cùng phòng ký túc xá anh đã có bạn gái rồi không cần giới thiệu lung tung, chính anh cũng sẽ thủ tiết vì cô tuyệt đối không hái hoa ngắt cỏ ngắm nhìn nữ sinh khác cho dù chỉ là một giây.

Lục Tinh Diên, từ thân thể đến tâm linh, đều trọn vẹn thuộc về Thẩm Tinh Nhược!

Trước khi ngủ, Lục Tinh Diên còn đang dông dài, “Anh thấy ở trên mạng nói, trên tay có đeo một cái vòng dây thun, có nghĩa là nam sinh này đã có tiểu tổ tông rồi, ngày mai anh sẽ đi mua một cái đeo lên, mua kiểu có nơ con bướm ấy.”

Thẩm Tinh Nhược nằm trong chăn đột nhiên cong cong khoé môi, nghĩ nghĩ, trả lời: “Vậy sáng mai em cũng sẽ đi mua một cái nhẫn mang lên ngón giữa, như vậy có nghĩa là em đã là tiểu tổ tông của người khác rồi.”

Thẩm Tinh Nhược rất ít khi nói những lời như vậy, sau khi gửi đi cô không hiểu sao mặt mũi lại có chút nóng lên, cứ như là đang làm nũng, cô thực sự không quen, thu hồi tin nhắn trở về.

Nhưng mà Lục Tinh Diên nhanh chóng gửi một bức ảnh chụp màn hình tới, “Thu hồi cái gì mà thu hồi, anh đã chụp màn hình rồi! Ngày mai em cứ đi một cái nhẫn đeo lên trước đi, chờ anh tới, anh lại dẫn em đi mua một cặp nhẫn đôi!”

- Hết Chương 86-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui