Hàn Dương thô bạo kéo Hứa Minh Hạo đứng lên, đẩy gã đến cửa kính, liều mạng trấn áp.
Đôi mắt anh tràn đầy lệ khí, trông rất dọa người.
Nắm đấm tiếp theo của Hàn Dương đập vào ô cửa thủy tinh, cửa kính vỡ vụn xuống đất.
Bởi vì bị lực đánh của Hàn Dương ảnh hưởng, khuôn mặt của Hứa Minh Hạo vô tình bị mảnh kính vỡ làm xước, để lại một vết máu.
Tay của Hàn Dương đầy máu.
"A- -" có người xung quanh hét lên, mọi người dồn dập giải tán, có người chạy đến văn phòng gọi giáo viên.
Hàn Dương nắm chặt cổ áo Hứa Minh Hạo, nghiến răng nghiến lợi, hít thở không thông.
Anh nhất quyết không buông tay, nhìn chằm chằm Hứa Minh Hạo tay chân mềm nhũn, đôi mắt đỏ lên, ngay cả cái tay đau đớn cũng không thể làm cho Hàn Dương tỉnh táo lại.
Anh chán ghét chính mình, chán ghét đến muốn chết đi.
Anh cũng nghe thấy chính mình dùng một âm thanh cực kỳ méo mó nói: "Ai cho mày đụng đến Cố Noãn?"
Hàn Dương lần thứ hai giơ nắm đấm.
Còn chưa hạ xuống, Cố Noãn đã hoàn hồn, chạy tới ôm chầm lấy anh, kinh hách hét lên: "Anh, không được!"
Hàn Dương thở hổn hển, bị Cố Noãn hét lên lấy lại chút tinh thần.
Tay anh run rẩy, nhưng không phải vì đau.
Bên tai anh, Cố Noãn đang khóc lóc van xin: "Anh ơi, đừng đánh hắn.
Anh đánh chết hắn anh sẽ phải đi tù..
Anh, anh mau buông tay!"
Hàn Dương đột nhiên phản ứng lại, hoàn toàn buông lỏng tay.
May mắn thay nơi này có camera giám sát, mặc dù không thể nghe thấy Hứa Minh Hạo và Hàn Dương nói gì, nhưng có thể thấy từ trên màn hình Hứa Minh Hạo là người gây sự trước.
Cả hai đã được đưa đến bệnh viện và gọi cha mẹ hai bên đến.
Hàn Dương không chịu nói lý do, Hứa Minh Hạo từ chối nói ra sự thật.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Chỉ có Cố Noãn khóc như mưa, đau lòng nức nở.
Cậu nhìn thấy miếng băng trên tay Hàn Dương liền không kiềm được muốn khóc, nhìn một lần sẽ khóc một lần, cuối cùng mới bị Quý Mạc kéo sang một bên răn dạy: "Sao con cứ ấn vào tay Hàn Dương như thế."
"Đều tại con, con không nên dùng kem ném hắn." Cố Noãn mặt đầy nước mắt nước mũi, đứng trước mặt Hàn Đương, chủ động thừa nhận sai lầm: "Anh ơi, em xin lỗi.
Sau này em sẽ không bốc đồng như vậy nữa, nhất định sẽ không."
Tay trái của Hàn Dương không sao cả, môi có chút tái nhợt, sau một hồi sững sờ, anh vươn tay nắm lấy bàn tay đang kéo góc áo mình của Cố Noãn: "Không phải lỗi của em, đừng khóc."
"Anh ơi......"
Hàn Dương theo thói quen lau nước mắt cho Cố Noãn, thấp giọng nói: "Là anh không tốt, dọa đến em." Cũng chỉ có người của Cố gia mới có thể khiến Hàn Dương thu hồi gai nhọn trên lưng mình.
"Không phải lỗi của anh!" Cố Noãn rơi một giọt lệ lớn, ngoan ngoãn xoa xoa đầu ngón tay của Hàn Dương.
Quý Mạc nhìn đến đau đầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Noãn, nếu con muốn khóc thì về nhà trước đi.
Đừng làm ầm ĩ trong bệnh viện."
Cố Noãn trước tiên không muốn về nhà, cậu im lặng một giây rồi lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt.
Sau đó, cậu ủy khuất cáo trạng, một mạch nói ra hết: "Ba, là tên kia mắng anh trước.
Hắn mắng anh là con sâu gạo trong nhà chúng ta.
Lần trước hắn còn kéo cổ áo của anh nữa..."
Quý Mạc cau mày.
Cha của Hứa Minh Hạo, Hứa Tùng hiếm khi đích thân đến đây, nghe được lời nói của Cố Noãn, vì muốn giữ mối làm ăn với nhà họ Cố, ông ta lập tức kéo Hứa Minh Hạo vừa được băng bó vết thương cẩn thận đến gần hai bước.
Quý Mạc lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, sắc mặt của y không tốt, cũng không lên tiến.
Y bực bội kéo Cố Noãn vào trong ngực của mình, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Cố Noãn.
Cố Viễn Sâm cũng một mặt lạnh như băng, nhưng lại khách khí nói: "Hứa tổng, con ông cũng bị thương.
Đừng kéo nó đi như thế."
"Thực sự xin lỗi, Cố tổng, tiểu tử thối nhà tôi chỉ là tính khí có hơi nóng nảy.
Nhưng trẻ con mà, đánh nhau gây rối là chuyện bình thường.
Tôi cũng đã xem camera giám sát, là do con tôi không tốt." Nụ cười của Hứa Tùng rất thương mại, ông vẫn đang nghĩ đến chuyện làm ăn với nhà họ Cố, "Minh Hạo bị thương ở mặt, Hàn Dương đau ở tay.
Về tình về lý, con tôi bị thương nặng hơn một chút, nên..."
Nói được nửa đường, Cố Viễn Sâm không vui, không chút lưu tình cắt ngang lời ông: "Hứa tổng nói gì vậy? Tuần sau sẽ có kỳ thi liên quan đến việc tuyển thẳng vào Đại học C.
Con tôi bị thương ở tay phải, có thi được không là cả một vấn đề, sao lại không quan trọng?"
Hứa Tùng biến sắc: "Đúng đúng, quan trọng, quan trọng.
Nhưng hai đứa nhỏ đều không ai chiếm thế, đúng không? Như vậy đi, Cố tổng, tôi để Minh Hạo xin lỗi Hàn Dương, việc này...chúng ta coi như xong đi?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sinh ý của Hứa gia phải dựa vào Cố gia là sự thật, Hứa Tùng tự giác hạ mình trước Cố Viễn Sâm cũng là sự thật.
Vốn là hôm nay Hứa Tùng không muốn đến bệnh viện, nhưng thư ký của ông sốt ruột thông báo với ông rằng cả Cố Viễn Sâm và Quý Mạc đều ở đây.
Hứa Tùng lúc này mới hét lên phiền phức, không ngờ nhà họ Cố lại coi trọng thằng học sinh nghèo được giúp đỡ đến như vậy.
Ông thấy Hứa Minh Hạo đứng bất động, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Hứa Minh Hạo quay mặt đi, tính tình vặn vẹo không muốn xin lỗi.
Hứa Tùng nhắc nhở lần nữa, gã vẫn không nhúc nhích.
Mọi người đều im lặng, ngay cả Cố Noãn cũng bực mình nhìn hai cha con xa lạ trước mặt.
Cuối cùng, chính Hứa Tùng là người tát Hứa Minh Hạo trước: "Xin lỗi mau! Nếu không mày hãy cùng người phụ nữ kia cút khỏi nhà họ Hứa! Đồ không biết xấu hổ chẳng qua chỉ thêm phiền phức."
Năm đó, mẹ của Hứa Minh Hạo dựa vào Hứa Tùng say rượu mất trí mới có thể có thai, bà ta vác cái bụng to đến nhà họ Hứa nháo một trận, làm hại Hứa Tùng bị bố vợ làm khó rất lâu.
Ông nhiều lần bảo đảm sẽ không uống rượu và không tái phạm sai lầm nữa mới có thể duy trì cuộc hôn nhân thương mại này.
Vì vậy, Hứa Minh Hạo, là con trai của người phụ nữ đó, Hứa Tùng luôn phớt lờ gã.
Hầu như ai cũng biết Hứa Minh Hạo là con trai của kẻ thứ ba và Hứa Tùng chưa bao giờ giấu giếm điều đó.
Hôm nay ông quyết tâm bắt Hứa Minh Hạo phải xin lỗi, thấy Hứa Minh Hạo không nói gì, không chịu được nóng nảy, ông tát vào mặt Hứa Minh Hạo một cái khiến máu chảy thấm ướt miếng gạc mới được băng bó.
Cố Noãn sợ hãi nhắm mắt lại, cả người nấc cụt không ngừng.
Hàn Dương vội vàng đứng dậy, che chắn trước mặt Cố Noãn.
Cố Noãn nắm lấy góc áo của Hàn Dương, gối đầu lên lưng Hàn Dương, trốn ở sau lưng anh.
Hứa Tùng hỏi Hứa Minh Hạo: "Mày có xin lỗi không?!"
Hứa Minh Hạo đỏ mắt: "...Con không."
Lại thêm một cái tát nữa.
Ngược lại là Quý Mạc không nhìn nổi, từ trước đến nay y luôn phản cảm với những thương nhân không hề có nguyên tắc như Hứa Tùng, lên tiếng ngăn lại.
"Hứa tổng, nếu đây chỉ là do hai đứa nhỏ đùa giỡn thì thôi đi.
Con của hai nhà chúng ta đều bị thương, đều chịu thiệt thòi, sau này cũng sẽ nhớ lâu.
Hơn nữa, nhà trường cũng đã kỷ luật hai đứa tạm thời đình chỉ học tập, cũng may là không tước đi tư cách tham dự cuộc thi tuần sau."
Y nhìn miếng gạc dính máu trên mặt Hứa Minh Hạo, cau mày, "Ngài cũng đừng làm khó đứa nhỏ."
Vấn đề này cuối cùng đã kết thúc.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trong thời gian Hàn Dương bị đình chỉ, Quý Mạc đã đến trường nhiều lần để trấn áp các vấn đề của Hàn Dương.
May mắn, đó là một trường trung học tư thục, Quý Mạc góp thêm một số tiền, vì vậy nhà trường trực tiếp xóa bỏ hình thức kỷ luật trong học bạ của Hàn Dương.
Hàn Dương chắc chắn sẽ có được một suất tiến cử vào Đại học C.
Quý Mạc không muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc nhập học của con mình.
Cùng ngày hôm đó, Quý Mạc mệt mỏi trở về nhà thấy Cố Viễn Sâm đã về nhà trước y một bước.
Dì Từ đã xin nghỉ phép.
Rất hiếm khi Cố Viễn Sâm tự mình xuống bếp.
"Đã lâu rồi anh không nấu ăn, em nếm thử xem thế nào?" Cố Viễn Sâm đút cho Quý Mạc một con tôm đã bóc vỏ.
"Rất ngon." Khuôn mặt Quý Mạc viết đầy tâm sự.
"Sao vậy, bên trường học không thuận lợi sao?" Cố Viễn Sâm cởi tạp dề.
"Không có, em đang nghĩ về xưng hô của Hứa Minh Hạo đối với Hàn Dương." Quý Mạc hít một hơi thật sâu, hơi khó chịu nói, "Nó có thể gọi là Hàn Dương sâu gạo, có nghĩa là gia đình bên đó đã đàm luận về chuyện của Hàn Dương."
Cố Viễn Sâm biết y đang phiền lòng vì điều gì, hắn liền gắp một miếng măng tây đưa lên miệng y, cực kỳ ân ái.
"Dự án mà anh đang hợp tác với bên đó không dễ bị gián đoạn, nhưng sau này anh không có kế hoạch hợp tác với Hứa Tùng nữa." Cố Viễn Sâm nói, "Ở phương diện làm ăn, anh cũng đã nhận ra nhân phẩm của Hứa Tùng xác thật không quá tốt, động tác nhỏ cũng rất nhiều."
Không phải là đối tượng nhất định phải hợp tác, có thể tìm người khác để thay để, nhiều lắm.
Cố Viễn Sâm nhìn Quý Mạc ăn đồ do mình nấu, nhẹ nhàng cười: "Biết em là người bao che khuyết điểm, lần này anh bao che cho em?"
Quý Mạc chưa kịp nói gì thì trên cầu thang đã xuất hiện Cố Tiểu Noãn.
Cậu che mắt, nhìn hai vị thân sinh của mình qua kẽ tay, vui vẻ nói: "Lại ăn cơm chó--"
Hàn Dương ở phía sau xấu hổ, một tay kéo Cố Noãn, xuống lầu ngồi vào bàn ăn.
Cố Noãn nâng hàm, cố ý hỏi: "Ăn cơm chó cũng đã no rồi, chúng ta còn ăn sao?"
Khi gặp Cố Noãn, vẻ mặt u ám của Quý Mạc cũng bị lời nói của cậu làm tản đi.
Y bất đắc dĩ cưng chiều nặn nặn mặt Cố Noãn, nói: "Cái gì mà thức ăn cho chó, con là chó con sao? Tiểu Noãn, con học mấy câu này ở đâu ra?"
"Lớn rồi sẽ nói một cách tự nhiên nha." Cố Noãn trả lời đương nhiên, cầm đũa gắp tôm trên đĩa bỏ vào bát của Hàn Dương.
"Anh ơi, tay anh không tiện, để em lấy cho anh một ít rau.
"
Hàn Dương gật đầu: "Cám ơn."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Người một nhà nói lời cảm ơn cái gì?" Cố Noãn đắc ý lắc chân.
Quý Mạc cố ý nói: "Tiểu Noãn, không phải con nói buổi sáng con không thoải mái sao? Nếu không sao, buổi chiều ba sẽ đưa con đi học."
Cố Noãn run tay một cái, con tôm vừa gắp lại rơi vào bát: "Con...con tự nhiên không gắp được thức ăn rồi.
Anh ơi, anh tự dùng thìa ăn đi." Cậu đàng hoàng ăn cơm, thỉnh thoảng liếc trộm Quý Mạc một cái.
Quý Mạc cũng chỉ trêu cậu, biết cậu đang lo lắng cho Hàn Dương nên muốn ở nhà cùng anh một thời gian.
Hơn nữa, thành tích của Cố Noãn dù sao cũng tốt, thỉnh thoảng xin nghỉ học cũng không ảnh hưởng gì..