Đêm đó, Cố Noãn trở về nhà, gửi một tin nhắn cho Hàn Dương.
[Ngày mai ba và bố đều được nghỉ phép, họ sẽ đưa em đến bệnh viện.
Anh quay phim mệt mỏi nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần đi với em.]
Hàn Dương không trả lời lại.
Cố Noãn cho là anh không nhìn thấy tin nhắn, vì vậy cậu im lặng chờ một lúc, nhưng vẫn không nhận được trả lời.
Cuối cùng, sợ Hàn Dương sẽ tự mình đến bệnh viện như lần trước, cậu liền gửi thêm một tin: [Nếu có quá nhiều người cùng tới sẽ phiền nhiễu bác sĩ Vương.]
Lần này Hàn Dương trả lời, một chữ: [Được.]
Cố Noãn nhìn câu trả lời này mà sững sờ một lúc, nước mắt không nhịn được rơi xuống, ôm gối khóc một mình: "Quỷ hẹp hòi, trả lời thêm vài chữ cũng không được sao?"
Khóc được một lúc, Tô Mộc gọi cho cậu.
Cố Noãn không muốn nhận điện thoại, nhưng lại sợ Tô Mộc có chuyện quan trọng.
Kết quả Tô Mộc ở đầu dây bên kia rất cao hứng, không đợi Cố Noãn kịp mở miệng thì y đã hưng phấn nói: "Tớ đã thấy dáng dấp Lương Hiệt trông ra sao rồi! Hôm nay tớ và anh đã gọi video, anh thật đẹp trai! Cậu không tin được đâu, anh ấy lớn lên rất đẹp, giống y như minh tinh vậy đó.
Trời ạ, tớ thật sự nhặt được bảo vật rồi.
May là tớ nhõng nhẽo đòi hỏi, nếu không anh ấy không chịu gọi video với tớ.
Bình thường anh ấy luôn nói mình rất bận rộn không có thời gian gặp tớ, hôm nay tớ thoáng thương tâm một chút, thật sự chỉ một chút thôi, anh ấy đã trực tiếp hỏi tớ có muốn gọi video không! Chuyện này ai có thể ngờ, thoạt nhìn anh ấy lạnh như băng thế nhưng khi cười lên một cái, tớ có cảm giác như mùa xuân đã đến, vạn vật thức tỉnh..."
Sau khi nói một hơi, Cố Noãn vốn muốn tâng bốc một chút, nhưng lại không nhịn được khóc nấc, giọng nói của cậu rõ ràng không đúng.
Tô Mộc dừng lại một chút: "Cố Noãn?"
Cố Noãn vừa mở miệng, mang theo tiếng khóc, hỏi Tô Mộc: "Đẹp trai cỡ nào?"
"Đẹp trai tuyệt vời! Tuấn tú tuyệt vời!" Tô Mộc vừa nghĩ không đúng, vỗ vỗ miệng mình, "Không, hiện tại có đẹp trai hay không cũng không phải vấn đề, tại sao cậu lại khóc?"
Y lại nghĩ một chút, ngày mai là ngày Cố Noãn đến bệnh viện để tiêm thuốc.
Tô Mộc thắc mắc: "Không phải cậu nói tin tức tố an ủi của Hàn Dương đối với cậu rất hiệu quả, tiêm cũng không đau nữa sao? Sao lại khóc thế này?"
"......"
"Này, đừng không nói lời nào nữa, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Tô Mộc có lúc sẽ rất dông dài, nhưng y và Cố Noãn lớn lên cùng nhau, quan hệ tương đối thân thiết.
Cố Noãn sẽ không gạt Tô Mộc, khổ sở nói: "Anh ấy đã từ chối tớ."
Tô Mộc: "?"
Tô Mộc: "Hả?"
Đêm đó Tô Mộc trong lòng mắng Hàn Dương trăm lần, ngoài miệng coi như ôn hòa: "Hàn Dương thực sự là kẻ có mắt không tròng, đừng nói anh ta là người mù đi!"
"Anh của tớ không phải người mù."
"Chuyện đã như vậy, cậu còn bảo vệ anh ta sao? Tớ nói này, cậu không nên mềm lòng.
Nhà của cậu đã giúp anh ta nhiều như vậy, lấy thân báo đáp có gì không đúng?" Tô Mộc đứng về phía Cố Noãn vô điều kiện, tức đến nỗi không biết lựa lời.
"Cậu đừng nói như vậy, nhà tớ không ai nghĩ đến việc để anh ấy báo ân." Cố Noãn cuống lên, "Anh của tớ nghe được sẽ hiểu lầm mất!
"..." Tô Mộc bình tĩnh một hồi, nghe được tiếng khóc của Cố Noãn, trong lòng cũng mềm nhũn "Được, được rồi, tớ sẽ không nói nhảm.
Cậu thật sự đã bị Hàn Dương ăn gắt gao rồi...Tục ngữ nói thật đúng, ai yêu nhiều hơn thì khẳng định người đó chịu nhiều oan ức."
Bây giờ, Cố Noãn là người bị oan ức kia.
"Nếu không thì ngày mốt chúng ta đi ra ngoài chơi đi, tớ mời cậu ăn bánh nhé? Đừng nghĩ đến chuyện lộn xộn này." Để cho Cố Noãn vui vẻ, Tô Mộc liên tục kể cho cậu nghe mấy câu chuyện vui.
Y rất biết ăn nói, rất nhanh đã khiến Cố Noãn ngừng khóc.
Cách một cái điện thoại, sau khi Tô Mộc lao lực 'dỗ' Cố Noãn đi ngủ, chính mình ngược lại càng nghĩ càng tức giận đến không ngủ được nữa.
Bạn trai Lương Hiệt thấy tài khoản chơi game của y vẫn còn hoạt động lúc nửa đêm nên đã gửi một tin nhắn từ tài khoản xã hội để hỏi y.
Lương Hiệt: [Sao còn không ngủ?]
Tô Mộc: [Một con chó ngốc đã bắt nạt bạn thân của em, em tức chết rồi.]
Nếu Cố Noãn không cho y gọi là "Chó điên", nên y ta sẽ gọi "Chó ngốc."
Lương Hiệt ở trên mạng nhíu nhíu đôi mày tinh xảo, gửi qua một dấu chấm hỏi.
Tô Mộc: [Không phải em khoe khoang đâu, bạn của em lớn lên vô cùng đẹp, học giỏi, trong nhà còn có tiền, nhưng cậu ấy không hề có một tính xấu nào của phú nhị đại cả.
Ba mẹ em đang làm việc trong công ty của nhà cậu ấy, giống như những nhân viên bình thường vậy đó.
Bởi vì có chút quan hệ họ hàng xa, nên trong nhà em thường nịnh nọt nhà cậu ấy...theo lý thuyết thì cậu ấy nên xem thường nhà em, nhưng cậu ấy đối với em rất tốt, không có chút nào ghét bỏ em...]
Nhắc đến Cố Noãn, Tô Mộc không hề khoe khoang trên mặt, nhưng trong lòng lại rất thích.
Tô Mộc: [Cậu ấy, đã có người mình thích từ nhỏ.
Hôm nay cái tên đó lại từ chối cậu ấy, thật tức chết em! Con chó ngu ngốc đó có biết bạn em tốt như thế nào không, có biết bao nhiêu người theo đuổi bạn em không? Tức chết em rồi!]
Cố Noãn còn khóc!
Tô Mộc tức giận gõ bàn phím, khi phục hồi tinh thần lại thì y đã gửi hết tin nhắn đi rồi.
Tô Mộc giật mình, vội vàng bắt đầu thu hồi tin nhắn.
Lương Hiệt: [Tại sao lại thu hồi? ]
Mặc dù chỉ là tin nhắn nhưng Tô Mộc đã nghĩ đến ngữ khí lạnh nhạt của Lương Hiệt, trong đó e rằng có chút bất lực.
Tô Mộc gãi gãi đầu: [Em sợ anh chán.]
Lương Hiệt: [Không có.]
Tô Mộc không khỏi mím môi: [Anh còn chưa ngủ sao? Chúng ta gọi video đi?]
Lương Hiệt từ chối: [Đã quá muộn.]
Hơn nữa, ban ngày đã gọi rồi.
Tô Mộc xấu hổ nói: [Nhưng em lại nhớ anh...!Không gọi được sao? Em rất muốn gặp anh.
Khi nào anh có thể hoàn thành công việc của mình và đến gặp em?]
Ban đầu nghĩ rằng sau khi gọi video thì việc gặp mặt cũng không còn quá gấp nữa.
Nhưng y không ngờ Lương Hiệt quá soái, Tô Mộc càng muốn gặp người thật hơn.
Nhưng đối phương thật giống như không nghĩ vậy, Lương Hiệt hồi lâu cũng không có trả lời.
Tô Mộc không ở bên cạnh Lương Hiệt, tự nhiên không biết hắn nghĩ như thế nào.
Bầu không khí khó xử dần dần dâng lên, Tô Mộc đỏ mặt gõ: [Anh ngủ rồi à?]
[Chưa.]
[Chuyện đó, đây là lần đầu tiên em nói chuyện yêu đương, nếu em yêu cầu anh chuyện gì phiền phức thì anh từ chối em là được.
Con người em tương đối ngu ngốc, cũng nhờ bạn của em bổ túc em mới có thể đủ điểm nhập học ở Đại học C.
Nếu anh từ chối một lần em không hiểu thì anh từ chối em hai lần.
Em da mặt dày, không có chuyện gì, haha.]
Nửa phút sau, Lương Hiệt đáp: [Em không ngốc.
Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai gọi nhé.
Ngủ ngon.]
Tô Mộc bị mất ngủ, y cảm thấy sau khi gọi video, thái độ của Lương Hiệt đối với y dường như đã nguội đi rất nhiều.
Y và Lương Hiệt đã quen nhau trên mạng được ba năm, họ cũng đã chơi game cùng nhau được ba năm, sau đó nảy sinh tình cảm.
Nhưng người lọt hố trước tiên, hẳn là Tô Mộc.
Ngoài đời, Tô Mộc là một Omega bình thường không thể bình thường được nữa, từ gia cảnh đến ngoại hình đều rất bình thường.
Mặc dù y thường thích bỏ pháo ngoài miệng, nhưng về mặt tình cảm, Tô Mộc thật sự rất đơn thuần.
Sau khi xác định mình có ý nghĩ đó đối với Lương Hiệt, toàn bộ trái tim của y đều bị Lương Hiệt lắp đầy.
Y chạm vào khuôn mặt vừa mới béo lên vì ăn của mình, hơn nửa đêm, y còn bắt đầu thực hiện các bài tập nâng cơ mặt theo các video trên mạng, càng làm càng tỉnh táo.
Y càng nghĩ càng nhiều, thậm chí sợ họ đã "thấy hết." Tô Mộc từ nhỏ đã ước ao có thể lớn lên xinh đẹp như Cố Noãn, Tướng mạo bây giờ của y là do trời cao sinh, ba mẹ cho, nên y cũng không oán giận điều gì.
Y thở dài, nằm trên giường ngẫm nghĩ xem lần đầu nói chuyện yêu đương mình có dính người quá không? Nội tâm nghĩ được nửa đường, y như một con cá chép nhảy, vỗ mạnh vào gáy của chính mình.
Tình yêu thật sự khiến người ta chậm trễ, vừa rồi y còn lo lắng cho Cố Noãn, sao lại nghĩ đến chuyện của chính mình rồi?
Kết quả là y không phải là người duy nhất bị mất ngủ.
Bốn giờ sáng, Tô Mộc nhận được tin nhắn từ Cố Noãn.
Cố Noãn: [Thực ra anh ấy sẽ từ chối tớ, tớ đã chuẩn bị tâm lý từ trước.]
Cố Noãn: [Tớ không thể xa lánh anh ấy chỉ vì anh ấy từ chối tớ được.]
Tô Mộc hỏi: [Vậy cậu định làm gì, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra? Ngày mốt đã bắt đầu nghỉ đông, còn sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, các cậu thế nào cũng sẽ gặp mặt.]
Đúng rồi, sắp hết một năm.
Sau Tết Nguyên Đán, Cố Noãn sẽ 19 tuổi.
Cố Noãn trả lời y: [Đúng vậy, cách tốt nhất bây giờ là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.]
Bộ não của Tô Mộc quá lớn để đưa ra bất kỳ lời khuyên hữu ích nào cho Cố Noãn.
Y thấy Cố Noãn tiếp tục gửi đến một tin: [Sau đó sẽ theo đuổi một lần nữa!]
Tô Mộc: Mẹ kiếp?
Tô Mộc ngạc nhiên: [Cố Noãn, sao cậu có thể khôi phục nhanh như vậy?]
Cố Noãn nói mạch lạc rõ ràng: [Trước tiên tớ sẽ chậm lại một chút, sau đó tiếp tục theo đuổi anh ấy.
Chẳng phải có câu nói "Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai" (*) sao? Với lại còn có câu nói, quá tam ba bận, lúc này chỉ mới là lần đầu tiên.
Nói không chừng theo đuổi thêm hai lần nữa, anh của tớ sẽ động lòng.]
(*) Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai (精诚所至,金石为开): là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là sự chân thành của con người có thể cảm hóa thế giới và khiến vàng đá mở ra.
Chỉ cần bạn tập trung làm việc đó một cách thiện chí, bạn có thể giải quyết mọi vấn đề khó khăn.
Dù sao Hàn Dương hiện tại không có đối tượng, cũng không có thích ai.
Tô Mộc ngưỡng mộ sự kiên trì của Cố Noãn, nhưng đôi khi lạc quan quá có thể khiến người khác đau đầu...
Tô Mộc thở dài: [Đi ngủ sớm đi, mấy tiếng nữa cậu phải dậy đi bệnh viện.].