Dâu Tây Ba Ba Pi


Cố Noãn mất ngủ cả đêm, đến gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi, cho nên tám giờ rưỡi Quý Mạc đến gọi cậu rời giường, cả người cậu đều là bộ dáng uể oải, suy sụp.

"Hôm nay phải đến bệnh viện, con còn thức khuya sao?" Quý Mạc trầm mặt, gọi tên đầy đủ của cậu, "Cố Noãn, xảy ra chuyện gì?"
Cố Noãn vừa nghe phụ huynh gọi tên đầy đủ, tê tái rời giường, vành mắt thâm đen nói mò: "Ba, ba nhìn lầm rồi, con không có thức khuya".

Quý Mạc: "......"
Quý Mạc: "Con đi soi gương trước đi rồi nói chuyện?"
Cố Viễn Sâm đến điều chỉnh đội hình: "Đến bệnh viện trước đi, đi nhanh một chút quay về để con còn ngủ một giấc." Nói xong, hắn trầm giọng hô: "Cố Noãn, lần sau không cho thức khuya nữa."
Lần thứ hai bị phụ huynh gọi tên đầy đủ, Cố Noãn buồn ngủ cũng tỉnh luôn, cậu nhanh chóng đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo rồi lên xe.

Có lẽ tối qua ngủ không ngon, ngày hôm nay tiêm thuốc thiếu chút nữa đau chết Cố Noãn.

Cậu khóc như mưa, trong lòng cảm thán, hai ngày nay cậu gần như đã khóc cạn nước mắt, sau khi về nhà nhất định phải uống thêm nước để bù.

Cố Noãn run lên trong đau đớn, dựa vào lồng ngực của Quý Mạc một lúc, rồi dựa vào vòng tay của Cố Viễn Sâm một lúc.

May mắn là Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đều ở đây, ngay cả khi tin tức tố an ủi của hai người không hiệu quả bằng những thứ mà Hàn Dương cung cấp cho Cố Noãn, thì vẫn tốt hơn là không có.

Cố Noãn đã bắt đầu không tự chủ tưởng niệm đến tin tức tố an ủi của Hàn Dương.

Hốc mắt cậu ẩm ướt, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Quý Mạc cực kỳ đau lòng, đưa tay vỗ về sống lưng cậu: "Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, tại sao so với lần trước phản ứng còn nghiêm trọng hơn?"
"Con không sao."
Cô y tá nhỏ đang ghi lại thông tin nói: "Hôm nay anh cậu không đi cùng sao? Tin tức tố an ủi của cậu ấy rất hữu hiệu với cậu.

Lần sau hãy gọi điện thoại cho cậu ấy, để cậu ít chịu tội hơn."
Cố Noãn không nói lời nào, trong lòng thực sự chua xót.


Quý Mạc lau nước mắt cậu nói: "Xem ra lần sau chúng ta nên gọi Hàn Dương đi cùng, độ trùng khớp của hai đứa không tệ lắm, tin tức tố an ủi của Hàn Dương sẽ tốt hơn so với của ba và bố con."
Cố Noãn từ chối: "Không cần."
Quý Mạc không ngốc: "Tiểu Noãn, con và Hàn Dương xảy ra chuyện gì?"
Cố Noãn làm sao nói ra được sự thật, cậu gạt nước mắt: "Anh ấy quá bận rộn.

Hôm qua con có đến thăm anh ấy mới phát hiện anh ấy ngủ còn không đủ giấc, quầng thâm dưới mắt rất sâu.

Chỉ là một mũi tiêm thôi, lúc trước không có anh con cũng tiêm như thường sao? Đau một chút sẽ hết."
Lời này ngược lại là thật.

Đột nhiên, Cố Noãn thở dài một hơi.

Quý Mạc nghĩ cậu đang bị đau khủng khiếp, liền nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Noãn mang theo đôi mắt ướt nước, bởi vì tuyến thể quá đau nên đầu óc muốn hôn mê, không cẩn thận nói ra lời từ đáy lòng: "Những ngày không có anh quá khổ, con nghĩ cũng không dám nghĩ đến."
Quý Mạc và Cố Viễn Sâm: "..."
Mười phút sau, Quý Mạc kéo Cố Viễn Sâm đi tới phòng nghỉ ngơi ở ngoài hành lang.

Quý Mạc từ xa nhìn vào, lo lắng nói với Cố Viễn Sâm: "Em cảm thấy Tiểu Noãn thích Hàn Dương." Y sợ Cố Viễn Sâm sẽ nghe không hiểu, nên thấp giọng giải thích, "Là loại yêu thích đối với Alpha."
Cố Viễn Sâm cau mày.

Quý Mạc hạ giọng: "Chính là, chính là như em đối với anh vậy."
"Anh hiểu."
Quý Mạc: "...!Anh giả vờ?"
Cố Viễn Sâm ho nhẹ, tâm lý thoải mái.

Quý Mạc hiếm thấy phiền lòng mà nói: "Nhưng lần trước em đã hỏi Hàn Dương, thằng bé dường như không có ý này.

Cũng không phải không có ý, nhưng nó thực sự không đáp ứng."

"Em cư nhiên đi hỏi Hàn Dương?" Cố Viễn Sâm dừng lại, "Sao em không nói anh biết?"
"Thằng bé trả lời em rất mơ hồ.

Em không biết rốt cuộc nó có ý gì." Quý Mạc nói, "Nhưng nhìn Tiểu Noãn như thế này, nếu Hàn Dương thực sự không có ý đó, em không thể để cho Tiểu Noãn hãm sâu được, bằng không...!"
Bằng không, nếu một ngày nào đó Hàn Dương yêu đương, Cố Noãn nào có thể chịu được.

Quý Mạc trước sau vẫn là yêu thương con cái, không muốn để Cố Noãn rơi nước mắt.

Cố Viễn Sâm xem như là người hiểu chuyện, nhưng hắn đã hứa với Hàn Dương sẽ không nói cho Quý Mạc biết những tâm tư của anh, vì vậy Cố Viễn Sâm cũng giả vờ như không biết.

Trước sự lo lắng của bạn đời, Cố Viễn Sâm trong lòng ngứa ngáy khó chịu, thiếu chút nữa đã một mạch nói với Quý Mạc.

Cũng may hắn nhịn được.

Cố Viễn Sâm xoa vai Quý Mạc, khẽ siết chặt an ủi: "Đừng lo lắng, trong lòng Hàn Dương nhất định có chủ ý.

Hơn nữa, con cái đều đã lớn, có một số chuyện chúng ta không nên nhúng tay vào."
"Cũng là lý này." Quý Mạc hiểu ra, "Em chỉ lo lắng..."
Y còn muốn nói gì nữa, Cố Noãn từ bên trong đã tự mình bước ra ngoài.

Đôi mắt cậu đỏ hoe, mới khóc xong một hồi.

Nhìn thấy hai người thân mật ở ngoài hành lang, cậu ngạc nhiên: "Ba, bố, trong bệnh viện hai người cũng phải phát cơm cho chó như thế này à?"
"......"
"Ở nơi công cộng, xin hãy chú ý."
Cố Noãn là một nhân sĩ vừa mới thất tình, tận tình khuyên nhủ hai vị đại nhân trong nhà chú ý hoàn cảnh.

Chẳng bao lâu nữa, tết sẽ đến gần.


Hàn Dương nhận được một vai diễn bất ngờ, là vai nam ba trong một bộ phim cổ trang của Hà Vân Sở - một hắc y nhân kiệm lời.

Diễn viên nhỏ ban đầu bị bóc phốt trăng hoa, phải lập tức thay người, và ứng cử viên thay thế vẫn chưa được quyết định.

Nhìn thấy ngày khai máy càng đến gần, Hà Vân Sở cực lực tiến cử Hàn Dương trước mặt đạo diễn, mới đưa cọc chuyện tốt này rơi vào trên người Hàn Dương.

Vì vậy, Hàn Dương sắp tới phải đến thành phố bên cạnh để quay phim, không thể về đón năm mới, thậm chí đêm giao thừa anh còn không có thời gian quay về một chút.

Dù sao phần diễn của nhân vật lần này cũng không ít, cũng là vai diễn có trọng lượng nhất trong năm nay của Hàn Dương, nên anh rất coi trọng.

......!
Cố Noãn đáng thương vẫn luôn không thể gặp Hàn Dương, sắp mắc phải bệnh tương tư rồi.

Bởi vì tỏ tình không thành, cậu không dám gửi một tin nhắn nào cho Hàn Dương, trong lòng rất đau khổ.

Mà đồng thời mắc bệnh tương tư, còn có Tô Mộc - bạn trai của y ra nước ngoài ăn Tết, không có thời gian gọi video với y.

Cả hai gặp nhau thở dài, vừa ăn lẩu vừa khóc.

Từ một khía cạnh nào đó, hai người có thể xem như là đồng bệnh tương liên.

Nhưng xét cho cùng, Tô Mộc là người thuận lợi thoát ế, đợi đến mùng bảy tết đối tượng của y sẽ về nước, y sẽ là 'tro tàn lại cháy'.

Thậm chí Cố Noãn rủ y đi xem phim, y cũng không đi, còn nói thẳng muốn ở lại ôm ấp ái tình.

Tô Mộc: [Tối qua Lương Hiệt về nước, tớ muốn chơi game với anh ấy! Cậu tự ra ngoài đi, xin lỗi cậu, lần sau tớ mời cậu ăn lẩu!]
Cố Noãn: [Thấy sắc vong nghĩa, trọng sắc khinh bạn.

Mời tớ ba bữa lẩu!]
Tô Mộc: [Hừ! Không nói nữa! Tớ chơi game với anh ấy trước nha!]
Chữ 'nha' này làm cho Cố Noãn nổi da gà.


Cố Noãn chán nản ném điện thoại đi, nghĩ đến Hàn Dương trong lòng liền rầu rĩ không vui.

Cậu xuống nhà muốn ăn một ít trái cây, nhưng kết quả còn chưa bước xuống cầu thang, cậu liền thấy Cố Viễn Sâm cầm nĩa đút dâu tây cho Quý Mạc đang xem tài liệu.

Cố Noãn cố ý ho khan một tiếng, tiến lại gần, chỉ thấy Cố Viễn Sâm lại xiên thêm một quả dâu tây khác, tiếp tục đưa tới miệng Quý Mạc, đồng thời hỏi Cố Noãn: "Dâu tây hôm nay rất ngọt, con có muốn bố ép cho con một ly nước trái cây không?"
Tâm tình Cố Noãn phiền muộn, cảm thấy cả thế giới này trừ mình ra thì ai cũng 'show' ân ái.

Cậu mặt mày ủ rũ đứng dậy, rồi lại lên lầu: "Không muốn, con đi ngủ một lát."
Cố Viễn Sâm lo lắng đặt nĩa xuống: "Sao hôm nay thằng nhóc này lại càng kém hăng hái vậy?"
Quý Mạc cầm tài liệu trong tay, khẽ thở dài, "Hàn Dương không về ăn tết, em nghĩ nó sắp đổ bệnh tương tư rồi.

Chuyện như vậy cũng không biết nên khuyên như thế nào, em và anh còn phải giả vờ không biết chuyện gì...Thôi, trước cứ theo nó đi."
......!
Ngay khi Cố Noãn buồn ngủ trở về phòng thì nhận được tin từ Hạ Phi.

Hạ Phi: [Nhóc con, có muốn gặp anh trai của cậu không?]
Cố Noãn: [!!]
Sau đó, cậu sửa Hạ Phi: [Hạ ca, em đã 19 tuổi, không phải nhóc con.]
Hạ Phi: [Được được được.

Ha ha, hôm qua lão Lương về nước, chúng ta vừa mới gặp mặt, anh mới biết bộ phim lần này do bạn của anh làm đạo diễn.

Ngày mốt anh muốn đến phim trường tham ban, cậu muốn đi thì anh đưa cậu đi cùng.]
Đúng lúc Cố Noãn ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm: [Em đi! Cảm ơn Hạ ca! Hạ ca thật sự thần thông quảng đại!]
Hạ Phi thích được người ta tâng bốc, trong lúc vui vẻ, hắn nói trước với Cố Noãn: [Có thể sau khi đi qua đó cậu sẽ không nói chuyện với Hàn Dương được.

Hai ngày nay đều là phần diễn của cậu ấy nên rất vội vàng.]
Cố Noãn không có ý kiến gì, cậu cũng lo lắng Hàn Dương không thích cậu đến thăm ban.

Không nói chuyện cũng không sao, chính mình có thể lén lút liếc mắt nhìn anh một cái cũng tốt rồi.

Bệnh tương tư của cậu sắp được chữa khỏi một xíu rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận