Dâu Tây Ba Ba Pi


Nếu nụ hôn lúc trước của Cố Noãn là trong lúc lơ đãng vô tình chạm nhẹ, thì nụ hôn của Hàn Dương lại hết sức ấm áp và chân thành.

Điểm giống nhau duy nhất giữa hai nụ hôn là tâm ý ở trong đó.

Hàn Dương mạnh mẽ ôm Cố Noãn vào lòng, thời điểm hôn môi anh dùng sức khiến Cố Noãn phải dựa vào tường.

Cố Noãn lần đầu tiên hôn lưỡi, không biết làm sao để điều chỉnh hô hấp, cậu mềm mại ấm áp nhưng cũng ngây ngô, mới lạ.

Ngay cả những tiếng hít thở nhè nhẹ cũng trở nên gấp gáp, dưới sự hướng dẫn của Hàn Dương, chúng hòa vào nhau.

Cố Noãn tựa như một vũng nước mùa xuân, rơi vào vòng tay của Hàn Dương.

Cậu thở hổn hển, cơ thể căng cứng ngay khi Hàn Dương rời khỏi môi cậu.

Hàn Dương cũng thế.

Thứ tình cảm bị kìm nén nhiều năm vào lúc này bùng phát, không ai biết ai là người bắt đầu dây dưa đầu tiên.

Bầu không khí ướt át làm gián đoạn nhịp điệu vốn có, Cố Noãn giương mắt lên, thứ đập vào mắt cậu là cảm xúc dịu dàng đến nghẹt thở của Hàn Dương.

Giống như ánh sáng mặt trời thiêu đốt trận tuyết cuối cùng của mùa đông.

Sau đó, Hàn Dương đầu tiên hôn lên khóe mắt Cố Noãn, tiếp theo là má, và cuối cùng là môi cậu.

Cố Noãn lại bị Hàn Dương nâng mặt, khiến cậu phải kiễng chân để ngẩng đầu lên đối diện với Hàn Dương.

Cậu để chân trần giẫm lên mu bàn chân của Hàn Dương, hôn hết lần này đến lần khác.

"Anh ơi..." Âm thanh của Cố Noãn mềm mại, xuyên đến đầu quả tim của Hàn Dương.

Ngày xuân cũng chỉ có như thế đi.


Hàn Dương cuối cùng cũng nở nụ cười, khóe miệng cong lên một vòng cung xinh đẹp, còn hấp dẫn hơn cả đóa hoa mai mà anh gửi cho Cố Noãn lúc trước.

Lông mi Cố Noãn khẽ run và trái tim tê dại, cậu mở miệng một cách vô thức, dĩ nhiên đã bị mê hoặc.

Cậu nói: "Anh làm như vậy, em sẽ hiểu lầm."
Hàn Dương áp cái trán của mình vào trán Cố Noãn, chóp mũi cọ vào chóp mũi của cậu, không nỡ tách ra, giọng nói trầm thấp làm trong lòng Cố Noãn mềm nhũn: "Hiểu lầm chuyện gì?"
"Hiểu lầm anh...anh cũng thích em." Hầu kết của Cố Noãn chuyển động lên xuống, bởi vì một nụ hôn, toàn thân cậu bị tin tức tố bạc hà bao quanh, "Hiểu lầm anh không có cự tuyệt em."
"..."
"Hiểu lầm...Đây có thể là do em nằm mơ."
Cố Noãn nhắm mắt rồi mở mắt, rồi lại nhắm mắt rồi lại mở mắt, lặp đi lặp lại.

Nụ hôn của Hàn Dương vẫn tiếp tục, hôn đến cậu có chút tỉnh táo rồi.

Cậu nghe Hàn Dương tỏ tình ngắn ngủi, lo lắng bên tai: "Anh thích em."
Tựa như sợ mất cậu, hoặc là nội tân như vừa thoát khỏi lao tù, Hàn Dương nóng lòng muốn bắt lấy Cố Noãn, ích kỷ mở miệng: "Anh thích em, Cố Noãn, anh...anh thích em rất, rất nhiều.

"
Giống như nhìn thẳng vào mặt trời, thế giới của Hàn Dương trống rỗng, ngoại trừ việc thích em và thích em.

Lời tỏ tình này có vẻ đã muộn nửa thế kỷ, nhưng trong thâm tâm Cố Noãn, cậu không thể giải thích được cảm thấy rằng nó dường như đến vừa lúc.

Món quà sinh nhật năm nay của Cố Noãn là chiếc máy tính xách tay mới nhất, giá không hề rẻ, Hàn Dương còn lựa chọn máy có cấu hình tốt nhất.

Trước 12 giờ, Cố Noãn phấn khích mở hộp quà.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường Hàn Dương chơi máy tính mới và cài rất nhiều phần mềm trong lúc Hàn Dương đi tắm.

Sau khi Hàn Dương tắm xong đi ra, Cố Noãn tự đắc cầm chiếc máy tính lên và nói: "Anh, cái này dễ sử dụng quá.

Nhìn chương trình này này, làm bài tập thật tiện lợi!"
Hàn Dương đến ngồi ở bên cạnh, từ phía sau ôm lấy cậu, không chút e dè chống cằm lên vai cậu: "Để anh xem."

Khi Cố Noãn bị anh ôm, cả người nhất thời giống như một con mèo con rụt cổ lại, không dám nhúc nhích.

Mùi bạc hà tươi mát bao trùm lấy cậu, cằm Hàn Dương tựa vào vai cậu cũng không nặng, trái lại còn khiến Cố Noãn thuận thế dựa vào lồng ngực anh.

"......"
Cố Noãn trợn tròn mắt, trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ những hành động này lại phát sinh trên người chính mình và Hàn Dương.

Tim cậu đang lao về phía cổ họng với tốc độ 800 mét và suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.

Mỹ nhân tắm rửa, mỹ nhân tắm rửa!
Đầu óc Cố Noãn chỉ toàn bốn chữ này, thật sự là háo sắc làm lu mờ suy nghĩ.

Cậu không kìm được nuốt nước bọt, sau đó quay đầu hôn lên má Hàn Dương.

Vô tình phát ra tiếng "chụt".

Hàn Dương nhìn cậu.

Cố Noãn đỏ mặt ngồi xổm: "Em, em hôn một cái.

Không, không được sao?"
Hàn Dương cười cười, chủ động hôn cậu, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là được."
Cố Noãn không thể chịu đựng được nữa.

Cậu nghĩ rằng một ngày nào đó cậu có thể cùng Hàn Dương nói chuyện yêu đương, nhưng cậu không ngờ sau khi xác định quan hệ, Hàn Dương lại trở nên như thế này.

Làm thế nào mà một Alpha lạnh lùng thường ngày lại có thể trở thành một chú chó ngoan ngoãn dính người như vậy? Cố Noãn che trái tim đang đập nhanh của mình, cầm máy tính bước ra cửa.

Đầu cũng không ngoảnh lại nói: "Anh ơi, ngủ ngon."
"Cố Noãn."
Hàn Dương gọi cậu lại.


Cố Noãn lập tức dừng lại, đỏ mặt quay người: "Sao vậy ạ?"
Hàn Dương liếc nhìn thời gian, lúc 23:50: "Sinh nhật vui vẻ." Anh cong cong khóe miệng, "Suýt chút nữa thì bỏ lỡ."
Câu nói suýt bỏ lỡ này, không biết là bỏ lỡ sinh nhật hay mối tình đầu.

Cố Noãn cảm thấy không thể nhịn được nữa, cậu giả vờ bình tĩnh nói lời cảm ơn, cậu đỡ tường bước ra khỏi phòng Hàn Dương.

Sau khi cậu ngoan cường bước về phòng, Cố Noãn nhào lên giường, hét lên: "Anh ấy thật đáng yêu!"
Đêm hôm đó, Cố Noãn đã gửi tin vui cho những người bạn đã tản mác đến các trường đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba——
[Các bạn thân mến, trong tháng tư vạn vật thức tỉnh, tôi, Cố Noãn, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên Alpha của mình.]
Sau khi gõ ba chữ "Alpha của mình", Cố Noãn lăn ba vòng trên giường, mái tóc rối tung.

Người đầu tiên trả lời cậu là Tô Mộc nửa đêm không ngủ hẳn là đang chơi game.

Tô Mộc: [Cậu có sao không? Bây giờ cậu có đang mê sảng không?]
Cố Noãn lắc ngón trỏ: [Cậu mới mê sảng]
Tô Mộc vui vẻ: [Có thật không? Hàn Dương cuối cùng cũng hiểu rồi?]
Cố Noãn trả lời: [Cậu không biết anh của tớ yêu tớ đến nhường nào.]
Tô Mộc: [Ai hỏi cậu cái này? ]
Cố Noãn: [Anh trai tớ thực sự yêu tớ rất nhiều, tớ không biết, tại sao đến hôm nay tớ mới biết? Anh ấy thực sự yêu tớ rất nhiều!]
Tô Mộc: [Tớ không hỏi cậu chuyện này!!!]
Cố Noãn: [Vậy cậu có thể hỏi tớ một chút được không? Làm ơn đi, anh ấy nói anh ấy thích tớ rất nhiều lần, tớ vui đến chết rồi.]
Tô Mộc: [...Tớ đi chơi game, Lương Hiệt vẫn đang đợi tớ.]
Cố Noãn nằm trên giường cười khúc khích, hồi lâu không phản ứng kịp.

Vừa rồi Hàn Dương tựa cằm trên vai phải của cậu, môi của Hàn Dương còn hôn lên môi của cậu!
Cố Noãn lần đầu tiên yêu đương không ngủ được nên cậu nằm xuống rồi lại đứng dậy, lại nằm xuống.

Cuối cùng thì cậu cũng đói.

Cậu lặng lẽ xuống lầu tìm đồ ăn, thấy đèn trong phòng Hàn Dương vẫn sáng, qua khe cửa giống như một vòng ánh trăng trong đêm đen.

Cố Noãn như ngựa không ngừng vó xuống lầu làm hai cái bánh mì sandwich, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hàn Dương.

"Anh ơi, anh đói không?" Cậu đưa đĩa thức ăn về phía trước.

Hàn Dương mặc dù không đói nhưng không có cách nào từ chối cậu.


Nhưng sandwich của Cố Noãn thực sự rất keo kiệt, chỉ có vài lát cà chua giữa hai lát bánh mì.

Ăn xong Cố Noãn còn cau mày.

Hàn Dương nói: "Hôm nay anh không ăn cơm, hơi đói." Anh xoa đầu Cố Noãn, "Anh nấu mì đi, chờ anh một chút."
"Em đi với anh, em có thể giúp anh một tay." Cố Noãn nhìn chằm chằm bàn tay của Hàn Dương, nắm lấy, khi chạm tới cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Hàn Dương siết chặt tay Cố Noãn, thuận thế đan các ngón tay vào nhau.

Anh nào biết được cái đan tay này khiến cho Cố Noãn hồn cũng không còn.

Trước đây coi như có nắm tay, cũng không có đến mức mười ngón tay đan vào nhau như thế này.

Trải nghiệm của ngày hôm nay thật sự quá mới lạ, khiến mặt của Cố Noãn đỏ bừng như thể vừa mới bước ra từ một căn phòng xông hơi, liếc mắt nhìn một chút cũng rất thú vị.

"Anh ơi."
Hàn Dương hỏi: "Sao vậy?"
"Nếu không thì đừng nấu mì."
"Em không đói bụng sao?"
"Em đói, nhưng nấu mì cần hai tay mà? Em muốn nắm tay anh như thế này, được không? Anh ơi, em chưa bao giờ nắm tay anh như thế này cả." Câu hỏi tội nghiệp đến mức Hàn Dương không đành lòng từ chối.

Hàn Dương siết chặt tay Cố Noãn, tâm cười nhưng mặt không cười, nghiêm nghị nói: "Một tay cũng có thể nấu mì, còn đơn giản hơn một chút."
Cố Noãn không ngờ lại có cách thức như thế này, nên cậu vội vã nói muốn mở mang kiến thức.

Đúng như dự đoán, Hàn Dương nấu cho cậu một tô mì với trứng gà, hương vị ngon đến kinh ngạc.

Cố Noãn ăn mì bằng tay trái một cách say sưa.

"Ăn chậm thôi."
Hàn Dương lau khóe miệng của cậu, Cố Noãn nghiêng người hôn Hàn Dương, sau đó đỏ mặt tiếp tục ăn mì, nhịn không được lại hôn.

Hôm nay, Hàn Dương sẽ không còn từ chối những chiêu trò nhỏ nhỏ của cậu nữa.

Cố Noãn thật ngọt ngào, càng hôn càng ghiền, tựa như mèo chơi cuộn len, chơi hoài không chán..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận