Đấu Thần

Sau một tiếng hét, đấu khí các màu nhất thời bùng nổ, những người tham gia Tế Thần Điển đều rút vũ khí ra xông vào đám Huyết Ma và bắt đầu chém giết.

Huyết Ma và con người dường như không có gì quá khác biệt, khi không kịp đề phòng bị chém máu cũng tuôn ra. khung cảnh xung quanh lập tức bị nhuộm một máu đỏ chết chóc.

Tiếng kêu thám thiết vang lên không ngừng, những kẻ bị thương ngã xuống dù là người hay Huyết Ma dường như đểu bị dẫm đến chết.

Hình như bọn Huyết Ma quen với những bộ dạng khác của con người, sự hung hãn của những người tham gia Tế Thần Điển này khiến chúng sững sờ chốc lát.

Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Không biết ai đột nhiên hét lên, rồi vài tia máu bắn ra lập tức vùi tiếng hét đó trong vũng máu.

Chỉ chốc lát mà toàn thân Cổ Thiên toàn là máu và thịt, cũng không biết hắn đã chém chết bao nhiều Huyết Ma rồi nữa.

Tay cầm một cái đầu HuyếtMa, hắn hét lớn:

- Chỉ đám Huyết Ma này thôi là chúng ta có thể vào Đấu Thần Điện rồi!

Tiếng hét của hắn dường như khiến những người đang điên cuồng chém giết ngày càng cuồng dại hơn.

Dường như trừ Phong Nhã ra, thực lực của đám Huyết Ma còn lại đều chẳng ra gì. Tuy số lượng chiếm ưu thế nhưng dưới cục diện hỗn loạn này, số lượng có lúc chẳng nói lên được điều gì.

Chỉ thấy từng con từng con Huyết Ma trong ánh sáng đấu khí biến thành hai nửa, rồi lại có vài con Huyết Ma xông tới xô ngã người vừa xuất chiêu, rồi lại một tiếng kêu thảm đến buốt óc vang lên.

Trận chiến này thật đột ngột nhưng cũng vô cùng kịch liệt. Hai bên không biết có coi là ngẫu nhiên gặp nhau hay không, dường như chỉ chốc lát mà xông vào chém giết lẫn nhau quyết liệt đến cực hạn.

Điểm này e là dù người của Đấu Thần Điện cũng không thể tường tượng được.

Lý Dật đạp ngã một con Huyết Ma gần mình, chân phải vung lên đá nó bay vào đám người. Nhưng tâm tư hắn lúc này không hể để ở trận chiến, hắn đang đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Không biết Phong Nhã rốt cuộc đã biến mất từ lúc nào?

Từ khi trận chiến bắt đầu hay là khi Cổ Thiên bắt đầu xông lên?

Nhưng dù vậy Lý Dật vẫn cám nhận được ở cạnh mình có một thứ áp lực rất lớn. Dường như hắn cảm nhận được, Phong Nhã lúc này chỉ đang xem trò vui, hoặc có lẽ chỉ có kẻ nào lọt vào mắt hắn thì mới trở thành bộ thuộc của hắn. Còn những kẻ khác chẳng qua chỉ là đồ vô dụng trong mắt hắn! Chả không có gì đáng tiếc!

Vậy lúc này mình nên làm gì? Đi hay ở lại?

Một lúc sau. Lý Dật nhếch mép cười, rồi khi trận chiến vào lúc cao trào nhất, như một đạo quang ảnh, hắn tạo ra một mặt đất đầy máu và thịt.

Cách nơi hỗn loạn khoảng vài chục dặm có một đỉnh núi cao. Ngọn núi này nhô lên ở trong thung lũng của Tu La Đảo, có vài phần kỳ dị.

Đứng trên đó dường như có thể nhìn được toàn bộ thung lũng rộng lớn. Ngay Đại Đô nằm ở trung tâm thung lũng cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nếu có nhãn lực tốt thì nhìn cả cái Đại Đô này cũng chẳng phải là điều không thể.

Vài cơn gió lạnh lẽo thổi trên ngọn núi trọc lốc. một lúc sau, trên vách núi đựng đứng dường như không thê có người bỗng xuất hiện một cái bóng màu trắng.

Dáng vẻ người này khá thon thả, gương mặt thanh tú. nói là đẹp như tranh vẽ cũng chẳng phải quá lời. Có điều điểm quyến rũ của nữ nhân áo trắng này là thứ khí độ ung dung khó tả.

Đôi mắt thanh nhã kia đường như không phải của người trần tục, dường như ai nhìn cũng đều bị cuốn hút vài đó.

Ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch của nữ nhân này nhìn về hướng Đại Đô, một lúc sau thì cười nhạt, ánh mắt khẽ rung động rồi dừng lại ở nơi đang diễn ra trận chiến hỗn loạn.

Xem ra... Tế Thần Điển lần này bắt đầu rồi. Đám lão quỷ của Đấu Thần Điện vẫn dùng thủ đoạn cũ à?

Giọng nói trong trẻo vang lên rồi từ từ tan đi trong không khí nhưng lại cảm giác như đang nói với ai đó.

Có điều khi lời nói đứt thì chẳng có gì đáp lại ngoài sự im lặng kỳ quái.

Đứng như thế một lúc nữ nhân áo trắng mỉm cười, chân dậm nhẹ lên đất, một đợt sóng đấu khí phát tán ra tứ phía nghiền nát hết những thứ trên mặt đất.

Sau đó là một tràng cười nhẹ:

- Sao vậy Kim Bằng, đến ta mà cũng không dám gặp nữa sao?

Bùm~~

Trong một chỗ tối nào đó trên đỉnh núi, đường như có thứ gì đó nổ tung, rồi một đám khói đen biến thành một bầy quạ bay ra. Đám khói tan dần, một dáng người gầy gò chậm rãi đi ra.

Hắn dường như chỉ tiến lên một bước nhưng đã đến mép vách núi đứng ngang với nữ nhân áo trắng, có điều giữ một khoảng cách nhất định.

Ha ha...

Tiếng cười có phần ngượng ngập, rồi một giọng nói trầm vang lên:

- Hương Hương Quận chúa cho gọi. Kim Bằng ta nào dám không đến?

Vậy sao?

Nữ nhân áo trắng được gọi là Hương Hương Quận chúa nửa cười nửa không, sẳc mặt lạnh đến xương tủy khiến khuôn mặt Kim Bằng khẽ giật giật.

Kim Bằng, ta hỏi chàng, một năm nay chàng trổn trong Xích Huyết Cương này, chàng tưởng ta không biết gì sao?

Làn gió thu thoảng qua, thổi bay mái tóc của gã nam tử gầy gò, để lộ ra nụ cười dịu dàng mà âm u, nhìn thoáng qua Hương Hương Quận chúa, hẳn ôn tồn nói:

- Kim Bằng ta trốn ở đây còn làm gì được nữa? Ngoài tu luyện ra thì cũng chỉ còn tu luyện mà thôi. Nếu không đột phá được, đánh không lại hai lão bất tử kia, muốn rời khỏi nơi chó chết này cũng phí công mà thôi!

A~~

Hương Hương Quận chúa quay lại nhìn hắn một cái, dường như muốn nhìn rõ nét mặt hắn rồi thờ dài:

- Sao? Cùng với ta tu luyện ở Tu La Đảo này, chàng thấy rất bất mãn sao?

- Đâu dám!

Kim Bằng cười nhẹ:

- Chỉ là nơi này dù thế nào cũng không phải địa bàn của hai ta. Trốn ở đây ngoài việc khó chịu với đám Huyết Ma buồn nôn kia còn phải lo lắng hai lão bất tử ở Đấu Thần Điện lúc nào đó đến tìm ta tính sổ, Quận chúa thấy nơi này tốt sao?

Hương Hương Quận chúa cười nhạt:

- Nếu chàng dọn đến Phủ Quận chúa, ta nghĩ có cho hai lão quỷ kia trăm lá gan thì chúng cũng không dám gây chuyện.

Kim Bằng cười khổ:

- Hương Hương, không phải ta không muốn đến chỗ nàng, chỉ là Kim Bằng Yêu Vương ta dù thế nào cũng là một nhân vật có tiếng tăm. Chuyện như thế ta không làm nổi, huống hồ ở trong Xích Huyết Cương ta sống cũng rất tốt!

- Rất tốt sao? Ý chàng là quan hệ rất tốt với mấy tiểu yêu tinh đó hả?

Hương Hương Quận chúa dứt lời, cũng không biết cô ta làm gì chỉ thấy tay áo khẽ phất lên một trận đấu khí đâm vào vách núi. Rồi một tiếng nổ lớn vang lên, đá một bên núi biến thành vụn để lộ ra một động phủ khá hoa lệ.

Lúc này mấy nữ nhân trong đó sẳc mặt đầy khủng hoàng, mắt tìm kiếm xung quanh, rồi như chết đuối vớ được cọc cùng kêu lên:

- Đại vương! Cứu mạng! Đại vương! Cứu mạng!

- Cái này... à... cái đó...

Kim Bằng toát mồ hôi lạnh, nhất thời lắp bắp không nói nên lời.

Chàng không nỡ chứ gì? Rất tốt! Ta cần là cần cái không nỡ này!

Nói rồi cô ta vung tay áo, một đám đấu khí bay ra mấy nữ nhản kia người rung lên rồi nằm vật ra đất máu mũi tuôn trào.

Kim Bằng dường như muốn ra tay ngăn cản nhưng không biết nhớ ra cái gì, chỉ thở dài không nói gì.

- Không tệ!

Hương Hương Quặn chúa đảo mắt. nhưng vẻ đẹp kiều diễm kia lại khiến Kim Bằng toát mồ hôi:

- Khẩu vị của chàng ngày càng tốt đấy nhỉ? Trước đây chỉ là nữ nhản con người thì thôi, không ngờ bây giờ đến Huyết Ma mà chàng cũng để mắt tới. Sao không đến chỗ hai lão bất tử đó phá phong ấn cứu Huyết Ma Vương Nữ đi? Nghe nói đó mới là tuyệt đại giai nhân của Huyết Ma Tộc đấy!

Kim Bằng thở dài, nhìn mấy thi thể kia một cách bất lực rồi nói:

- Hương Hương, nàng cần gì phải nổi nóng như thế. Ta không nói không muốn ở cùng nàng, chỉ là ta đã nói rồi, những kẻ ờ Đấu Thần Điện không đứng nhìn ta và nàng kết hợp lại đâu. Trừ phi rời khỏi nơi chết tiệt đó, nếu không thì chúng ta không thể ở bên nhau được. Nếu không kết quả chỉ có chết!

- Đấy là chàng nói đấy nhẻ!

Hương Hương Quặn chúa cười cười, bỗng cô ta tiến lên mấy bước, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán Kim Bằng, mỉm cười:

- Ngay trước mắt đây hai ta có một cơ hội rất lớn có thể rời khỏi nơi này. Không biết chàng có hứng thú không?

- Cơ hội?

Mắt Kim Bằng giật mấy cái ánh mắt bồng sáng lên:

- Ta đợi cơ hội này lâu lắm rồi! Sao lại không có hứng thú được cơ chứ? Khốn kiếp, có quỷ mới muổn ở cả đời tại cái nơi chết tiệt này!

- Vậy sao?

Hương Hương Quặn chúa mỉm cười không nói gì mà bồng nhiên sà vào lòng hắn. Khi Kim Bằng cứng đờ người thì Hương Hương thả lỏng thản thể nét mặt vẫn tươi cười:

- Trước đây không lâu ta cảm nhặn được khí tức của một bằng hữu cũ. Mà người này dường như từ trước tới nay vẫn không hòa hợp với Đấu Thần Điện... Khí tức của hắn xuất hiện lúc này e là Đấu Thần Điện không thể không quan tâm. Thủ đoạn hai ta chuẩn bị nhiều năm nay nếu đồng thời dùng thì chỉ cần cơ hội đến là có thể thoát được khỏi đây. Muốn đại sự thành ta còn cần một người trợ giúp!

-Ai?

Kim Bằng nhíu mày.

Huyểt Ma Vương Nữ.

Chỉ bốn chữ này phát ra từ miệng Hương Hương Quận chúa mà khiến nguyên khí thiên địa vốn khá loãng lập tức chấn động.

Dường như bốn chữ này mang một ma lực kỹ dị nào đó có thể chấn động thiên địa.

Kim Bằng sững người một lúc mới trầm giọng nói:

- Nhưng mà cô ta bị hai lão bất tử Đấu Thần Điện áp chế rồi. Dù chúng ta ra tay cũng e là cũng không có nhiều cơ hội cứu được cô ta. Hơn nữa dù có cứu sống thì lẽ nào bọn chúng không biết là do chúng ta làm sao? Bao năm nay. Đấu Thần Điện không hạ thủ với chúng ta chẳng qua là mượn tay hai chúng ta mà áp chế Huyết Ma Tộc, để con người không diệt tận gốc đám Huyết Ma đó, như thế cái nơi huấn luyện mà bọn chúng khổ sở mới xây dựng nên mới không mất tác dụng. Nếu chúng ta hợp tác với Huyết Ma Vương Nữ thì e là...

- Thế nào, chàng sợ rồi à?

Hương Hương Quận chúa mỉm cười.

- Không, chỉ là...

Nếu đã không sợ thì cứ đứng xem trò chơi này đi, nó vốn đã bắt đầu từ lâu rồi. Hai ta đợi hàng trăm hàng nghìn năm nay, lẽ nào lại bỏ qua cơ hội lần này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui