Đấu Thần

Đối với hai thi thể trên mặt đất, Hương Hương Quận chúa nhìn qua như không hề xem trọng, phảng phất như đó không phải là hai người chết, mà là hai chiếc lá rụng.

Cước bộ của nàng vẫn chậm rãi ung dung, vẫn hướng về khối kiến trúc âm u ở trước mặt chậm rãi đi tới.

Thế nhưng, nếu Hương Hương Quận chúa có thể không nhìn, thì Lý Dật trái lại không làm được. Nhãn thân của hắn hơi quét qua, đã có thể khăng định, hai người đã chết này tuyệt đối không phải là Huyết Ma mà là con người.

Cường giả nhân loại, đấu khí Sa y Đấu khí...

Các loại tin tức tổng hợp lại cùng một chỗ, thân phận của hai người chết này có thể nói là miêu tả sinh động.

Đối với cái chết thảm tại chỗ của những kẻ cùng mình tiến nhập, nếu nói bản thân hoàn toàn không có cảm giác gì, Lý Dật tuyệt đối không làm được.

Nhưng mà, lúc này hắn cũng không thể làm được điều gì khác ngoài thở dài hai tiếng trong lòng.

Nếu như không gặp phải đúng sát tinh Hương Hương Quận chúa này, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không chết nhanh như vậy! Nhưng mà chết thì nhất định vẫn phải chểt!

Mấy ngày nay thực lực của Huyết Ma Tộc mà hắn quan sát được trong Đại Đô có thể xác định là rất mỏng manh. Chỉ là hai cường giả Đấu Sư, trong Đại Đô không có bất cứ chút uy hiếp gì cả. Cho dù là bản thân hắn nếu không phải dựa vào cây đại thụ là Hương Hương Quận chúa thì bây giờ vẫn không biết đã gặp phải kết cục gì rồi.

Những suy nghĩ đó chỉ lóe qua trong lòng Lý Dật, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, bước nhanh đuổi theo thân hình của Hương Hương Quận chúa ở phía trước.

Nhưng mà ngay lúc này, hắn rõ ràng nghe thấy Hương Hương Quận chúa khẽ cười nhẹ một tiếng, sau đó cùng với nụ cười này của nàng, giống như kịch câm, từ bên cạnh một góc tối tăm của ngôi nhà, một bóng người đã lảo đảo ôm cổ xông ra. Nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ muốn tìm Hương Hương Quận chúa tính sổ, chỉ là thân hình mới chạy được một nửa, đã co quắp nằm trên mặt đất, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi.

-Ngươi có biết hay không? Nhiều năm như vậy, luôn có một số người tự mình cho rằng đã kiềm chế và thao túng biết được một chút tình huống trên Tu La Đảo. Cho dù là tiến nhập vào, cũng không phải vì Tế Thần Huyết Điển chó má gì cả, mà là vì những thứ tích lũy trong ngàn năm qua...

Thanh âm không hẳn là nhu hòa của Hương Hương Quận chúa mang theo mấy phần rùng mình khó hiểu:

-Những kẻ đó luôn cho rằng, có thực lực của cấp bậc Đấu Sư, cộng thêm một chút thủ đoạn, là có thể ở nơi này đi tới đi lui. Bọn họ thật tình không biết, đừng nói là ta, cho dù là Huyết Ma Tộc, cũng không hề xem trọng những tâm tư của bọn chúng... Nhưng mà, cho dù là như vậy, vẫn có kẻ làm không biết chán.

Lời này vừa nói ra, đã nhìn thấy có thêm một bóng người chợt từ trên một cây đại thụ ngã xuống, nhưng không lập tức chết ngay, mà lảo đảo xông về phía Lý Dật.

Khóe mắt của Lý Dật khẽ dựng lên, nhưng hắn phản ứng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt khi người đó xông tới người, hắn đã dùng một chưởng ấn đánh lên ngực hắn!

-Phụt~~

Từ miệng của bóng người đó máu tươi phun ra, giống như bùn nhão nhẹ nhàng rơi xuống đất, trên người giống như không có chút xương cốt nào vậy.

Trong lòng Lý Dật dâng lên một cảm giác nghiêm nghị. Vừa rồi trong lúc tiếp xúc hắn đã biết được, trước khi bản thân động thủ người trước mặt đã chết hoàn toàn rồi... Bản thân hắn chẳng qua chỉ là vỗ một chưởng lên một cỗ thi thể mà thôi!

Nhìn bốn thi thể trước mặt, nhất thời trong lòng Lý Dật cũng không biết có mùi vị gì.

Người có thể tới tham gia vào Tế Thần Huyết Điển, có mấy người là phế vật? Hơn nữa bốn người này, sau khi tiến vào Tu La Đảo, người nào cũng tấn cấp đến cấp bậc Đấu Sư, đều là nhân tài hiếm gặp trong vạn người.

Lý Dật trái lại biết rất rõ, phải động thủ trước khi người ta đụng đến mình, mặc dù bản thân không sợ bọn họ nhưng muốn thắng lợi không có trăm chiêu biến hóa thì tuyệt đối không làm được.

Thế nhưng, những nhân vật khó có thể đối phó này lại chết dễ dàng sạch sẽ ngay trước mặt mình...

Thủ đoạn của con người trước mắt hắn, quá thực vô cùng quỷ dị!

Lý Dật đương nhiên biết, trong hành vi lần này của Hương Hương Quận chúa có mấy phần mùi vị ra oai phủ đâu trong đó.

Hắn cũng là người thông minh, cho nên mới có thể ra tay một lần vào lúc bước ngoặt cuối cùng này.

Hai người đều hiểu rõ, những việc này cũng không nên công khai nói ra và cũng lười nói ra.

-Những tên này thật không biết trời cao đất dày, thật là phiền phức!

Ánh mắt của Hương Hương Quận chúa chuyển tới trên người Lý Dật, sau một lát đột nhiên mún cười:

-Ngươi đã ở Đại Đô một tháng nay rồi, từ đó đến nay vẫn chưa từng động thủ qua với người nào. Một chưởng vừa rồi có phải đánh rất thoải mái không?

Khóe miệng Lý Dật khẽ co lại vẫn là thở dài một hơi nói:

-Khá tốt...

Nhưng mà, chủ đề này khó tránh khỏi không tự nhiên Lý Dật sau một tiếng trả lời hàm hồ, mới chuyển chủ đề:

-Cô cô, những người này là ai vậy? Người bình thường tới tham gia Tế Thần Huyết Điển cũng sẽ không nghĩ quá nhiều như vậy...

-Đều là những kẻ của các Đại tông Đại phái của thế giới bên ngoài mà thôi...

Hương Hương Quận chúa giống như cười nhưng không phải cười:

-Chỉ có những kẻ này mới không có cảm giác gì với chuyện gia nhập hay không gia nhập vào Đấu Thần Điện... Nhưng mà, đối với những thứ trong Đại Đô, bọn chúng lại quan tâm đến cực điểm! Phải biết rằng, ai có thể đem những thứ này một lần thanh lọc lại, thì thế lực của tông môn hắn có thể tàng vọt đến mấy bậc! Mỗi năm vào thời gian này, luôn có một đám như vậy tới làm phiền... Nói ra trái lại cũng rất không thú vị! Lý Dật, ta thấy thân thủ của ngươi không tệ, sau này những kẻ đó sẽ giao lại cho ngươi luyện tập?

Lý Dật cười khổ một tiếng, suy nghĩ một lát vẫn lắc đầu nói:

-Hay là thôi đi! Những thế lực mà ta đắc tội đã đủ nhiều rồi...

Hương Hương Quận chúa nửa cười nửa không nói:

-Chuyện này trái lại ngươi không cần phải sợ, những người này chết thì cũng chết rồi, có ai biết ngươi có ra tay hay không? Trái lại nếu ngươi hành động không sạch sẽ dứt khoát, để lại nhân chứng sống để bọn chúng chạy đi, thì khó nói rồi...

Lý Dật lắc lắc đầu, một lát sau mới thản nhiên nói:

-Những Đại tông Đại phái này... Ta tin rằng, Đấu kỹ Công pháp bình thường, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để ý, trong Hoàng thành này còn có thứ gì tốt, đáng để bọn chúng trở nên như vậy chứ?

Hương Hương Quận chúa cười cười, giải thích:

-Những thứ tốt thật sự mặc dù đã bị Huyết Ma Tộc lấy đi rồi, nhưng gặp trở ngại về giới hạn của huyết mạch và thể chất, Công pháp và Đấu kỹ tu luyện của loài người, Huyết Ma Tộc cũng không thể tu luyện... Cho nên, những thứ này luôn luôn được liệt vào phạm vi hàng phế phẩm, cùng được lưu lại trong Hoàng thất của Tu La Quốc... Công pháp mà Ngu Huyền Đại Đế tu luyện chính là chọn lựa ra từ trong đó, ngươi hiểu rồi chứ?

Lý Dật nhíu nhíu mày, một lát sau mới tiếp tục nói:

-Nhưng mà, cho dù là như vậy, sợ rằng cũng không có thứ gì tốt cả? Người có thể tham gia vào Tế Thần Huyết Điển, cho dù đem những thứ tốt trong Tàng Thư Các của Đấu Thần Điện mang vào được... Nhưng loại người đó ngã xuống, tuyệt đối là không nhiều? Cho dù là những loại này thật sự cực kỳ nhiều, nhưng mà tựa hồ từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói, cũng không đáng để những Đại Tông môn không ngừng hy sinh những thiên tài của mình?

Đối với những vấn đề này, Hương Hương Quận chúa không trả lời mà chỉ mỉm cười, thân hình hơi lướt qua, đã dẫn theo Lý Dật bước tới trước một kiến trúc âm u lạnh lẽo.

Hương Hương Quận chúa không đáp, Lý Dật cũng không hỏi nhiều chỉ ngẩng đầu mà nhìn.

Lúc này hắn mới nhìn rõ tòa kiến trúc trước mặt nhìn bên ngoài giống như một khố phòng.

Hương Hương Quận chúa buớc lên bậc thang, đối với cửa lớn của khố phòng âm u này chỉ tiện tay phất tay một cái, đã nhìn thấy cửa phòng chậm rãi mở ra.

Sau khi đi vào, là một căn phòng cực kỳ lớn khắp nơi đều chứa đầy vàng bạc châu báu. Những thứ này có lẽ người khác nhìn thấy sẽ không động tâm, nhưng Lý Dật trái ngại nhìn thấy lại hừng hực trong lòng, những ngày tháng sinh sống của hắn có thể nói là nghèo khó đến phát điên.

Nhưng may mà hắn cũng biết, những thứ này hắn không có tư cách để lộn xộn.

Hương Hương Quận chúa cũng không dừng lại ở đây, nàng chỉ là tiện tay nhẹ nhàng phất một cái, đã nhìn thấy mấy tia đấu khí tuôn ra chậm rãi uốn lượn trong không trung. Chỉ nghe thấy ở nơi bóng tối bên cạnh truyền đến một trận tiếng kim loại, sau đó để lộ ra một cửa địa đạo.

Còn có phòng ngầm khác nữa sao!

Mặc dù biết những chuyện này là khẳng định là có, nhưng trong lòng Lý Dật vẫn khẽ cười một tiếng.

Hắn mơ hồ đoán được vài phần dụng ý Hương Hương Quận chúa đem mình tới đây, lập tức hắn cũng không nói thêm phí lời.

Trong địa đạo mơ hồ có mấy bóng người, nhìn thấy cửa lớn của địa đạo đột nhiên mở rộng, đều giật mình kinh hãi.

Lúc này Hương Hương Quận chúa chỉ thản nhiên liếc nhìn qua, tên thị vệ đầu lĩnh đã bộ dạng sợ hãi cả kinh, sau đó vội vàng phục xuống trên mặt đất:

-Ra mắt Lưu Hoa Quận chúa... Chỉ là, nơi này là khố phòng của Hoàng thất Quận chúa...

Hắn còn chưa nói xong, toàn thân đã đột nhiên co rút, nằm cơ quắp trên đất thị vệ đứng ở bên cạnh cũng toàn thân co rút, sau đó ngã xuống đất.

Đối với một màn này, khóe mắt của Lý Dật chỉ hơi nheo lại, trái lại Hương Hương Quận chúa phảng phất giống như không biết gì cả, vẫn dẫn đường tiến về phía trước đi thẳng vào bên trong.

Trong địa đạo còn có mười mấy đường phân nhánh, xem ra nơi này có lẽ là nơi giống như một mê cung vậy.

Hương Hương Quận chúa tùy ý đi vào một đường thông đạo trong đó, vẫn cười nói thản nhiên:

-Trong khố phòng này, ở phía trên chính là vàng bạc, còn ở phía dưới xem ra cũng tương đối đáng tiền. Nếu ngươi trên đường đi nhìn thấy cái gì cứ tùy ý cầm lấy, không cần khách khí với ta...

Cũng không phải là thứ của ngươi, đương nhiên không cần khách khí với ngươi rồi!

Trong lòng Lý Dật khẽ vang lên một tiếng trả lời, nhưng ngoài mặt thần tình vẫn không có chút gì biến động, chỉ cười cười.

Tựa hồ cảm giác được sự không coi trọng của Lý Dật, Hương Hương Quận chúa lại cười nói:

-Đương nhiên những thứ đó phần lớn là một số phế vật cấp bậc Huyền Vũ, ta nghĩ cho dù là ngươi cũng sẽ không có hứng thú quá lớn. Nếu là đấu kỹ Công pháp cấp bậc Chu Tước trở xuống, sợ rằng hấp dẫn không nổi ngươi rồi... Nhưng có mấy đồ vật trong này trái lại khá tốt, nếu ngươi giúp ta làm việc thật tốt thì ta sẽ đưa cho ngươi một thứ phế vật trên người lấy ra từ Đấu Thần Điện trước đây, thế nào hả?

Lý Dật lúc này mới hứng thú, hắn cười cười nói:

-Không biết, đó là cái gì?

Hương Hương Quận chúa hơi có chút không để ý, một lát sau mới khẽ cười nói:

-Chỉ là một quyển Công pháp mà thôi!

Nghe vậy đồng tử của Lý Dật khẽ co rút lại, nhưng hắn không có biểu hiện gì quá nhiều, chỉ chậm rãi cười.

Giữa lúc đang nói chuyện hai người đã xuyên qua mây đường ngâm, tới một không gian dưới đất cực lớn, nơi này ít nhất cũng phải cách mặt đất mười mấy thước, công trình này coi như cũng to lớn.

Hương Hương Quận chúa dẫn theo Lý Dật đi lượn một vòng, nhìn thấy các loại đồ vật được phân loại đặt trong đó, nhưng không giống với trong tưởng tượng của Lý Dật, nơi này nhiều nhất vẫn là các loại kỳ trân dị bảo.

Mấy thứ này tốt thì cũng có tốt, nhưng tựa hồ không có giá trị quá lớn.

Theo như Lý Dật thấy, những thứ hơi có chút tính thường thức đó, so sánh vói một quyển Công pháp Đấu kỹ còn đáng giá hơn.

Sau khi đi lượn một vòng, hai người cuối cùng cũng tới được nơi thấp nhất của nơi này, ở đây giống như trong tưởng tượng của Lý Dật, khắp nơi đều là giá sách, trên giá sách chất đầy các loại Quyển trục đủ màu sắc...

Những thứ này chính là những vật được tích lũy cả ngàn năm qua, mỗi một Quyển trục, căn bản chính là một mạng người... Nếu lấy ra bên ngoài, sợ rằng trong nháy mắt có thể tạo ra một trận oanh động cực lớn... Nhưng mà, thứ tốt nhất ở nơi này cũng chỉ là những món Chu Tước Hạ cấp... Cho dù có thất thoát ra ngoài, nói cho cùng, cũng đều chỉ là rác rưởi mà thôi!

Hương Hương Quận chúa cười cười, đối với những thứ này trái lại phát ra sự khinh thường từ tận đáy lòng, nhưng nàng lại tiện tay chỉ, kéo theo nhãn Thần của Lý Dật chuyền về phía đó:

-Ngươi nhìn chỗ đó đi!

Nơi mà Hương Hương Quận chúa chỉ, trên mặt bày ra ba món đồ vật.

Món thứ nhất, chính là một bình thủy tinh trong suốt, trong bình tựa hồ có một viên dịch thể hồng sắc, đang chậm rãi chuyên động. Quang mang trên dịch thể vô cùng kỹ quái, khiến người ta không nhìn thấy hoàn toàn được.

Món thứ hai lại là một miếng sắt bị gỉ sét ăn mòn có mấy phần không nhìn rõ, bất luận nhìn như thế nào cũng chỉ là một phế vật mà thôi.

Món cuối cùng chính là một miếng ngọc phiến lục sắc nho nhỏ, đồng dạng khiến người ta nhìn không thấy có chỗ nào cổ quái.

Nhưng ba món đồ vật này đặt ở nơi này lại có một loại cảm giác hài hòa tinh tế, khiến Lý Dật theo bản năng cảm thấy bọn chúng là những thứ đồ bất phàm. Nhưng dù sao hắn vẫn chưa có nhiều kiến thức, vì vậy nhìn không ra chỗ bất phàm của những thứ này.

Ở bên cạnh, Hương Hương Quận chúa chỉ khẽ cười nói:

-Thời cơ sắp đến rồi, mấy ngày nay ta và Kim Bằng phải đi chuẩn bị mấy chuyện, có thể phải rời khỏi Đại Đô. Ba món đồ vật này là những vật quan trọng, những ngày này ngươi phải chú ý trông coi cẩn thận thêm mấy phần...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui