Đấu Thần

Nhìn thấy Lý Dật bước tới như vậy, sắc mặt của Mạc Nhị gia hiển nhiên có vài phân khó coi. Nhưng dù gì hắn cũng là một nhân vật, vội nặn ra một nụ cười, khẽ chắp tay, ngay cả đứng lên cũng trong dáng vẻ uể oải, chỉ nhàn nhạt nói:

- Lý Dật Thiếu gia quả nhiên là tài năng ngút trời xem ra Lý Gia chủ lần này đã nhặt được vàng a... chỉ có điều...

Nói đến đây, Mạc Nhị gia chợt lộ ra một dáng vẻ cao thâm khó đoán, sắc mặt trắng bệch của hắn lại đỏ phừng, sau đó cũng bớt đỏ đi, hắn mới ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Chuyện đó, cho đù Lý Dật Thiếu gia khiến Mạc Gia ta hài lòng, nhưng lại cũng không phái dễ giải quyết như vậy. Hôm nay thế nào, khi về nhất định ta sẽ bẩm báo với Gia chủ đại nhân, còn về Gia chủ đại nhân có thể chấp nhận hay không, đó không phải chuyện ta có thể biết rồi!

Nghe thấy hắn nói như vậy, Lý Hàn khẽ tiến thêm một bước, thấp giọng nói:

- Vậy thì phải phiền Mạc Nhị gia rồi.

Nói rồi, chỉ thấy tay phải của Lý Hàn khẽ rang một cái, ngón tay tựa hồ có một vệt huỳnh quang lóe lên, tiếp đó ống tay rộng của hắn nhanh chóng lướt qua ống tay của Mạc Nhị gia.

Cơ hồ cảm thấy trong tay mình có thêm vật gì, Mạc Nhị gia hài lòng cười, rồi sau đó đứng dậy, nói tiếp:

- Lý Gia chủ có lòng rồi.

- Không dám.

Lý Hàn gật đầu:

- Vậy thì chuyện này phải phiền Mạc Nhị gia nói giúp cho vài câu rồi.

- Đây là chuyện dĩ nhiên, mong Lý Gia chủ yên tâm, vậy ta đi trước đây.

Nói rồi, Mạc Nhị gia đứng dậy, chậm rãi vỗ tay, mấy thị vệ đang ở trong góc đi theo hắn cũng từ từ bước xuống đài.

Tam trưởng lão chần chừ trong chốc lát, cũng ho khan một tiếng, nhanh chóng bước lên theo.

Nhìn bóng hai người cơ hồ cùng lúc biến mất, khóe miệng của Lý Hàn hiện ra một nụ cười lạnh. Có điều bộ dạng này chỉ là thoáng qua rồi liền biến mất.

Nhưng Long Ngạo Thiên ở bên cạnh lại nhìn thấy cảnh này, sắc mặt chợt biến đổi, sau chốc lát, hắn cười nhàn nhạt, nói:

- Xem ra quan hệ của Lý Gia và Mạc Gia, quả thực không tồi...

Nghe thấy giọng điệu nhạt nhẽo ấy, Lý Hàn lại khẽ mĩm cười. Phải biết rằng, ba đại gia tộc trong Vạn Triều Thành trước nay đều là bằng mặt không bằng lòng, bất cứ nhà nào trong ba nhà cũng đều muốn thôn tính hai nhà còn lại. Thế nhưng, cho dù là bất cứ nhà nào, cũng không có thực lực tự mình chống đối với hai nhà kia, còn khi liên thủ với một nhà trong đó, lại sợ một lúc nào đó sẽ bị cắn ngược lại. Đồng thời bất cứ một gia tộc nào, cũng đều sợ hai gia tộc kia liên thủ để đối phó mình, hơn nữa cũng phải tăng cường đề phòng và phá hoại chuyện này, vì vậy ba đại gia tộc trong Vạn Triều Thành này nhiêu năm nay, quan hệ vẫn luôn quỷ dị như vậy.

Còn giọng điệu của Long Ngạo Thiên lúc này, rõ ràng là đang ám chỉ điều gì. Điểm này Lý Hàn hiểu rõ trong lòng, huống hồ hắn cố ý thể hiện mối quan hệ kỳ quái đó với Mạc Nhị gia trước mặt Long Ngạo Thiên chẳng qua chính là muốn để vị Long Thiếu gia này nhận ra được điều gì đó mà thôi.

Sau đó, Lý Hàn quét mắt nhìn Đại trưởng lão đang sa sầm mặt ở bên cạnh, nhàn nhạt nói:

- Quan hệ của Lý Gia và Mạc Gia cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ là nếu Long Thiếu gia về, có thể nói với Long Gia chủ, cứ nói Lý Hàn ta mời ông ta đến phủ làm khách, có chuyện quan trọng muốn bàn.

Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt vốn có của hắn, lập tức cười ha hả, nói:

- Nếu đã như vậy, Long mỗ cũng xin cáo từ, còn về lời này, Long mỗ nhất định sẽ nói với gia phụ.

Lý Hàn cười ha hả, thân thiết vỗ vai Long Ngạo Thiên, rồi tiện miệng định ngày, sau đó sai người tiễn Long Ngạo Thiên, về phần các khách mời khác, nhìn thấy thái độ của Lý Hàn như vậy, từng người cũng lần lượt đứng dậy cáo từ. Không bao lâu sau, trên đài khách quý trước còn đông nghịt người, đã trở nên vắng hoe.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, dường như muốn nói gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Lý Hàn, cũng bất chợt vung tay áo, rồi dẫn người rời khỏi.

Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Dật không hiểu ra sao, hắn nhìn người cha cao thâm khó đoán của mình, chỉ khẽ nhíu mày lại.

Bộ dạng ấy đã lọt vào mắt của Lý Hàn, ông lại cười ha hả, nói:

- Thế nào? Không hiểu ta đang làm gì sao?

Lý Dật gật đấu nói:

- Quả thực không hiểu.

Lý Hàn cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Nếu như ta đoán không nhầm, giả sử hôm nay ngươi bị thua trong Đại hội Tông tộc này, bốn lão quỷ kia sẽ liên kết một số người ở đây mượn chuyện ba tháng trước của ngươi, tạo áp lực cho ta, chỉ là họ tuyệt đối không thể ngờ, cuối cùng ngươi đã thắng, vậy trong tình hình đó, kế hoạch của họ dĩ nhiên là thất bại rồi... Ta nhét mấy nghìn kim tệ cho tên tham tài háo sắc Mạc Nhị gia kia, rồi lôi kéo quan hệ với Long Ngạo Thiên bốn lão quỷ kia sao có thể nhìn không hiểu rốt cuộc ta muốn làm gì. Với trí thông minh của họ, trong tình hình yếu thế như vậy, dĩ nhiên là sẽ không làm gì cả, chỉ có điều, sau này sẽ còn nhiều phiền phúc đấy... Những ngày này ngươi cũng đừng đi hậu sơn cấm địa tu luyện nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà đi, cùng đợi xem bốn lão quỷ kia còn chuẩn bị diễn thêm vở kịch gì nữa.

Lý Dật lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chuyện này xin phụ thân đại nhân yên tâm, cho dù họ có chủ ý đánh lén ta, e rằng cũng không dễ như vậy đâu.

- Thật sao?

Lý Hàn liếc nhìn Lý Dật, khẽ lắc đầu?

- Tiểu quỷ nhà ngươi, càng lúc ta càng không thể nhìn thấu rồi... Có điều chỉ cần ngươi có thể sống và bình an là được.

Nói đến đây, Lý Hàn chuyển đề tài, nhãn thần nhìn về một góc ở đài khách quý, trầm giọng nói:

- Dật nhi, ngươi cùng Long Gia và Mạc Gia có quan hệ tốt thế nào cũng là giả dối, nhưng chỉ là hai người kia, ngươi có thể có quan hệ tốt với họ, mới thật sự là điều tốt a...

Lý Dật nhìn theo hướng mà Lý Hàn nhìn, đúng lúc bắt gặp nhãn thần với hai bạch bào nhân kia, khóe mắt chợt nhướng lên. Hai tên thuộc Đấu Thần Điện này, tuyệt đối không đơn giản!

Lý Dật khẽ rút tay đang đeo Vân Hoang Giới Chỉ lại, rồi cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:

- Phụ thân đại nhân, hai vị này là?

- Đã nghe nói Đấu Thần Điện chưa?

Lý Hàn lộ ra thần sắc cẩn trọng hiếm gặp:

- Hai vị này là Bạch Y Tế Ty của Đấu Thần Điện, tuy là người có chức vị thấp nhất trong Đấu Thần Điện, nhưng cũng không phải nhân vật dễ dây vào đâu...

Nói rồi, Lý Hàn lại ra dấu tay, kéo Lý Dật nhanh bước tới trước mặt hai bạch bào nhân, lộ ra một nụ cười, nói:

- Không ngờ hôm nay Hạ Thần các hạ và Bối Đức Song các hạ cũng chịu đến thăm, khiến Lý Gia ta được phần vẻ vang, chỉ có điều vừa rồi người ngoài quá nhiều. Lý mỗ sợ làm lộ thân phận của hai vị các hạ, vì vậy vẫn cố ý lạnh nhạt với hai vị, vẫn mong hai vị đừng trách.

Hai người đều mặc bạch y, sắc mặt hiện ra một nét điềm tĩnh khó tin nhưng chính sự điềm tĩnh ấy, lại phát ra một thứ khí tức nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi.

Người ngồi bên trái, là một trung niên độ ngoài ba mươi, dung mạo của hắn hết sức bình thường, là kiểu nhìn đến mấy trăm lần, cũng khiến người khác không thể nhớ được dung mạo. Còn nam nhân ở bên phải, dung mạo lại vô cùng tuấn mỹ, trên làn da trắng một cách khác thường có một thứ ánh sáng bóng nhàn nhạt, đôi mắt vô thanh nheo lại, cơ hồ chẳng quan tâm đến cái gì, nhưng thỉnh thoảng trong khóe mắt lại hiện ra sát ý, khiến người khác phái run sợ.

Hai tên có tướng mạo khác biệt này cơ hồ rất hài lòng với thái độ của Lý Hàn, sau chốc lát, người nam nhân trung niên mới gật đầu, nói:

- Lý Gia chủ nói đùa rồi, hôm nay chúng ta không mời mà đến, mong Lý Gia chủ đừng trách. Nói ra trong Vạn Triều Thành này nơi có thể khiến chúng ta quan tâm, cũng quá thực không có nhiều a...

Giọng điệu của người này tuy rất bình thản, nhưng lại có một sự ngạo mạn ẩn hiện trong đó, cơ hồ hắn không cần phải cố ý như vậy, cũng đã cao hơn người khác một bậc vậy.

Tuy rằng người trung niên có thái độ như vậy, nhưng Lý Hàn lại vẫn lộ ra một nụ cười, nói:

- Bối Đức Song các hạ nói đùa rồi, có thể được chư vị Tế Ty các hạ của Đấu Thần Điện để ý, đây là một vinh hạnh biết bao... chỉ là không biết, lần này Bối Đức Song các hạ và Hạ Thân các hạ đến đây, có chuyện gì chăng?

Bối Đức Song cười ha hả, nói:

- Nói chuyện với Lý Gia chủ ta thật sự thấy rất thoải mái. Hôm nay hai chúng ta đến là có hai chuyện muốn nhờ Lý Gia chủ giúp đỡ, sau khi thành công, Đấu Thần Điện chúng ta sẽ hậu báo!

Lý Hàn thoáng ngây người, nhưng lại nhanh chóng nói:

- Không biết là chuyện gì?

- Chuyện thứ nhất.

Bối Đức Song liếc nhìn Lý Dật bên cạnh, rồi nói tiếp:

- Quý công tử là nhân vật như vậy, đúng là một kỳ tài trăm năm mới gặp một lần. Nếu như hắn có hứng thú, có thể đến Đấu Thần Điện chúng ta xem thử, thủ hạ của ta đang có một chỗ trống khuyết, quý công tử nếu không ngại...

Lý Hàn khẽ biến sắc mặt, rồi thấp giọng nói:

- Bối Đức Song các hạ, chuyện này quá thực trọng đại, tuy mỹ ý của các hạ Lý Hàn không dám cự tuyệt, nhưng chuyện lớn như vậy, vẫn phải để Lý mỗ suy nghĩ thêm.

Bối Đức Song gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Có thể, dù gì Tế Thần Điển ba tháng sau mới bắt đầu, trong thời gian đó Lý Gia chủ cứ từ từ suy nghĩ. Đến hạn thì cho Bối mỗ một tin chính xác là được rồi. Có điều ta còn cần phải nói thêm một câu Long Gia và Mạc Gia đều đã có người rồi, nếu như hai nhà này có người vào được Đấu Thần Điện, e rằng tình cảnh của Lý Gia...

Nói đến đây, Bối Đức Song lại nhìn chằm chằm Lý Hàn, trong ánh mắt hiện ra nụ cười, nói tiếp:

- Chuyện thứ hai, chúng ta muốn nhờ Lý Gia dùng tất cả thế lực trong Vạn Triều Thành này, tìm cho chúng ta một người, chỉ cần tìm được người này, coi như Đấu Thần Điện chúng ta nợ Lý Gia một món nợ ân tình...

Lý Hàn mĩm cười, nói:

- Không biết Bối Đức Song các hạ muốn ta tìm ai?

Bối Đức Song và Hạ Thần đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi, Hạ Thần từ nãy giờ chưa nói mới chậm rãi lấy ra một quyển da dê đặt lên trước bàn,. ngón tay khẽ chỉ vào, nhàn nhạt nói:

- Chính là người này.

Lý Dật nhìn xuống theo hướng ngón tay của Hạ Thần, khóe mắt bất chợt khẽ giật. Người trên họa quyển không phải ai khác, chính là Nhược Lâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui