Đấu Thần

Một bên Phong Lưu Ngọc cũng đồng dạng cười nói:

- Tiểu tử, đã chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng như thế, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a.

Nghe được lời nói của đối phương, Lý Dật cũng không muốn cùng với bọn chúng nhiều lời, hai tay Lý Dật đột nhiên run lên, ngoài miệng thì khẽ quát lên một tiếng:

- Nam Minh Lưu Hỏa!

Hai cỗ đấu khí cường hãn lập tức xuất hiện, theo đấu khí phóng lên trời, ở giữa không trung xuất hiện hai con Hỏa Long to lớn gào thét bay ra.

Hai con Hỏa Long này ở giữa không trung không ngừng uốn lượn một vòng, chung quanh thân thể của nó đều sáng trưng giống như là ban ngày, chỉ thấy hai thân hình thật dài kia đồng thời chấn động, hai con Hỏa Long lập tức nhằm vào Phong Lưu Ngọc cùng hắc bào nữ tử giương nanh múa vuốt nhào tới!

Lý Dật đã thật sự nổi giận, hắn cũng không có để ý đến thân thể của hắn có thể rất nhanh bị tiêu hao đấu khí, mà lúc này hắn đem tất cả đấu khí đều hóa thành đấu khí Hỏa hệ, sau đó hắn lại thúc dục Nam Minh Lưu Hỏa, sử dụng Nam Minh Lưu Hỏa hóa thành hai con Hỏa Long, điên cuồng gào thét hướng về phía Phong Lưu Ngọc và nữ tử thần bí kia.

Nhìn thấy hai con Hỏa Long đồng thời hướng về phía chính mình, vẻ mặt đang vui vẻ của Phong Lưu Ngọc lúc này mới thu hồi lại. Rất rõ ràng, mặc dù là hắn khi phải đối mặt với công kích như vậy, cũng không dám khinh thường.

Tuy rằng chỉ là hỏa diễm, nhưng mà Phong Lưu Ngọc rất là mẫn cảm đối với hỏa diễm, hắn biết đạo hỏa diễm này cũng không phải là hỏa diễm bình thường, hai ngọn lửa này, có cảm giác là có thể thiêu hủy được vạn vật! Bất quá, khiến người ngoài chú ý chính là, bên cạnh hắn có một hắc bào nữ tử khi nhìn thấy Lý Dật sử dụng chiêu này, nàng cũng không có biểu hiện gì. Chỉ thấy nàng phảng phất như hai tay nàng tùy ý vung lên, đồng thời ngay lập tức cũng có hai con Cự long bay thẳng lên trời, chỉ thấy nàng triệu hồi ra Cự long nhưng lại cùng với Hỏa Long của Lý Dật có điểm bất đồng, mà sự khác biệt đó chính là hai con Cự long này của nàng lại có màu lam nhạt, là Băng Long!

Bốn con Cự long ở trên không trung không ngừng chém giết lẫn nhau, sau một hồi cắn xé, ở trên không trung có từng đoàn hỏa diễm, hoặc là từng khối băng cứng không ngừng từ trên thân thể bốn con Cự long rớt xuống.

Những con Cự long này giằng co với nhau một lúc lâu, nhưng ở dưới mặt đất những người có tu vi thấp kém đã sớm rời đi, dù chỉ có một ít Nam Minh Lưu Hỏa rơi xuống, cũng có thể mang đến cho những đầu Đấu Sư cường giả gặp phải những phiền toái không nhỏ. Ngoài ra Băng Long cũng đồng dạng như vậy, những mảnh băng cứng rắn kia uy lực cũng không kém hơn Nam Minh Lưu Hỏa.

Trên bầu trời, tiếng rồng ngâm liên tục vang lên. Rất nhanh, bốn con Cự long giằng co với nhau ở cùng một chỗ, dùng sức quấn chặt với nhau, trực tiếp muốn ép chết đối phương!

Hỏa cùng băng giằng co với nhau như vậy, từng tiếng nổ mạnh kịch liệt không ngừng vang xa, tựa như nước lạnh rót vào nồi chảo quay cuồng, bốn con Cự long quấn lấy nhau như muốn lật cả trời lên.

Bốn con Cự long ở giữa không trung không ngừng giằng co với nhau, tạo thành một nguồn năng lượng rất lớn liên tục chấn động, làm cho cả không gian đều sinh ra vặn vẹo. Lúc này ở dưới mặt đất Lý gia, những người có tu vi thấp kém bị năng lượng mãnh liệt ba động không ngừng chấn động lên thân thể. Mà ngay cả ở cách đó không xa là hai cha con Lý Tùng cũng không nhịn được, phải lui về phía sau vài bước.

Đến lúc này, gương mặt lạnh lẽo của Lý Dật cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

- Thật đúng là ngươi! Xem ra lúc trước ta không có thể giết ngươi, quả nhiên là một sai lầm!

- Giết ta ư, Lý Dật, ngươi có bổn sự này sao?

Nữ nhân kia cũng khinh thường nói

Lý Dật nhìn nữ nhân trước mặt kia, không phải Tông Băng thì còn là ai nữa?

- Tông Băng, lúc trước ta cho đệ đệ của ngươi thuốc giải, ngươi đáp ứng không đối dịch với ta nữa, hôm nay vì sao ngươi lại muốn đối nghịch với ta?

Lý Dật lạnh lùng hỏi.

- Lý Dật, đối với những chuyện tình bên trong Tứ Đại Gia Tộc chúng ta, không phải ngươi có thể biết rõ. Lý gia một khi gặp phải sự tình gì, dù cho phải đối mặt với ngươi, ta cũng không thể có lựa chọn nào khác.

Tông Băng lạnh lùng nói.

- Lý Dật, thúc thủ chịu trói đi! Ta cam đoan ngươi sẽ không phải chết!

- Ha ha, thật sự là chuyện chê cười, Lý Dật ta khi nào lại để một nữ nhân bảo vệ đây?

Lý Dật cười lên ha hả.

- Tông Băng, vậy là ngươi cũng đã tấn thăng đến cảnh giới Đấu Hoàng, vậy hãy để cho ta xem, với cảnh giới Đấu Hoàng, có thể có tư cách là địch thủ của ta hay không!

Trong lúc nói chuyện, Lý Dật quát to một tiếng, mạnh mẽ hướng về phía Tông Băng vọt tới.

Hai tay hắn cùng giơ lên, một đạo Âm Dương Thần Lôi, một đạo cuồng dã Nam Minh Lưu Hỏa đồng thời công kích hướng về phía Tông Băng.

- Lý Dật, chỉ bằng điểm này mà cũng muốn đánh bại ta ư, sự tình này thật sự là không có khả năng.

Tông Băng lạnh lùng nói.

Mạnh mẽ hít một hơi, ngực của Tông Băng đột nhiên phồng lên.

Nhìn ngực của Tông Băng đột nhiên nhô cao như vậy, bên tai Lý Dật truyền đến từng tiếng nuốt nước bọt. Trong lòng hắn thầm cười, những người này, không ngờ là ở trong tràng cảnh chém giết như vậy, vẫn có thể có phản ứng như vậy, hay là Tông Băng ở trước mắt này thật sự là có mị lực quá lớn, làm cho những người đang ở hiện trường cũng bị dục vọng câu dẫn ra.

Hung hăng hít vào một hơi, Tông Băng đột nhiên thở ra, một cỗ khí lưu màu lam nhạt phun tới, những khí lưu này khi xuất hiện vang lên một mảnh thanh âm răng rắc. Nhìn cỗ khí lưu này, Lý Dật thậm chí có một loại cảm giác toàn thân phát lãnh!

Tông Băng thở ra một hơi, vậy mà có cảm giác rét lạnh đến tình trạng như vậy!

Cổ khí lưu kia gặp được Âm Dương Thần Lôi và Nam Minh Lưu Hỏa, lập tức, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, Âm Dương Thần Lôi cùng Nam Minh Lưu Hỏa gặp gỡ khí lưu màu lam nhạt, cứ không ngừng ở giữa không trung, không thể nhích tới thêm được một chút nào!

Giống như một khối thủy tinh cự đại màu lam nhạt, bên trong khối thủy tinh này bao vây lấy một đạo hắc bạch tia chớp giao nhau và một đạo hỏa diễm hỏa hồng sắc.

Lý Dật như trước chạy về phía Tông Băng, trong tay đấu khí vẫn còn đang hội tụ.

Nam Minh Lưu Hỏa, Âm Dương Thần Lôi cũng không phải là Đấu kỹ, muốn phóng thích ra cũng không cần phải có nhiều thời gian chuẩn bị, hiện tại Lý Dật chuẩn bị, chính là sắp sửa thích phóng ra Đấu kỹ!

- Lưu Hỏa Liệt!

Lý Dật rốt cục nhìn thấy khí lưu màu lam nhạt ở phía trước, hắn xòe ra hai bàn tay, lúc này hỏa diễm cuồng bạo phun ra! Khí lưu màu lam nhạt cùng Âm Dương Thần Lôi, Nam Minh Lưu Hỏa giằng co một lúc thì rốt cục cũng bị đánh phá.

Không gian do khí lưu màu lam nhạt ngưng kết thành kia, tựa như thủy tinh thông thường bị nghiền nát, từng mảnh rơi xuống lả tả, hai đạo Âm Dương Thần Lôi cùng với Nam Minh Lưu Hỏa đều thoát khốn chui ra.

Hai đạo Âm Dương Thần Lôi cùng với Nam Minh Lưu Hỏa do Lý Dật phóng thích ra thể tích lúc này đều nhỏ đi không ít, nhưng mà, hai đạo năng lượng này vẫn có khí thế mười phần lao về phía Tông Băng mà công kích tới!

Hơn nữa Lý Dật lại phóng thích thêm một đạo Lưu Hỏa Liệt, lúc này có tổng cộng là ba đạo công kích, mãnh liệt hướng về phía Tông Băng đánh tới.

- Băng nhi!

Phong Lưu Ngọc ngược lại vượt lên trước kêu lên, sau lưng mở ra Song dực Đấu khí, lập tức hướng về phía Tông Băng bay đi, lam quang trên người lóe lên, một đạo vòng bảo hộ năng lượng màu lam lần nữa xuất hiện.

Trông thấy Phong Lưu Ngọc có bộ dáng vội vàng như vậy, trong nội tâm Lý Dật cũng cảm thấy sững sờ, chẳng lẽ nói, cái gã Phong Lưu Ngọc này đối với Tông Băng có ý tứ sao? Bằng không, người này tại sao lại phải vội vàng thay thế Tông Băng ngăn lại công kích của mình?

Phong Lưu Ngọc triển khai Song dực Đấu khí tốc độ phi hành rất nhanh, nhưng mà như trước vẫn có chút không kịp, hai đạo Âm Dương Thần Lôi cùng Nam Minh Lưu Hỏa đã công kích tới trước mặt Tông Băng.

Trong miệng hung hăng niệm một câu, đấu khí trong cơ thể Lý Dật lần nữa điên cuồng vận chuyển, mà lúc này đấu khí của hắn bắt đầu vận chuyển, bầu trời ban đêm không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên mây đen rậm rạp, theo cuồng phong gào thét, từng đạo sấm sét đột nhiên vang lên, một thanh trường kiếm hủy thiên diệt địa cũng theo đó mà xuất hiện ở giữa không trung…

- Băng Thần Kiếm!

Tông Băng quát to một tiếng, trong tay đấu khí hội tụ đến một điểm, rất nhanh ngăn chặn Nam Minh Lưu Hỏa, thế nhưng, Âm Dương Thần Lôi cũng đồng thời lao tới.

Nam Minh Lưu Hỏa gặp được Băng Thần Kiếm, lập tức kịch liệt va chạm vào nhau, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi va chạm với Nam Minh Lưu Hỏa, năng lượng của Băng Thần Kiếm trong tay Tông Băng bị Nam Minh Lưu Hỏa làm cho tiêu hao không ít. Năng lượng còn thừa của Băng Thần Kiếm lúc này cũng không thể ngăn cản được một đạo công kích sắc bén của Âm Dương Thần Lôi.

Thế như chẻ tre, Đạo Âm Dương Thần Lôi rất nhanh xuyên qua Băng Thần Kiếm, Băng Thần Kiếm trong tay Tông Băng lúc này cũng biến thành một khối băng rồi bị đánh tan rơi lả tả xuống mặt đất.

Năng lượng Âm Dương Thần Lôi còn thừa trực tiếp bắn vào trong thân thể Tông Băng, lúc này sắc mặt Tông Băng bắt đầu tái nhợt.

- Băng nhi!

Phong Lưu Ngọc nhìn thấy Tông Băng trực tiếp bị Âm Dương Thần Lôi công kích, trên mặt hắn bắt đầu có cảm giác kinh hoảng.

Tốc độ một lần nữa nhanh hơn, Phong Lưu Ngọc rốt cục cũng nhìn thấy Lưu Hỏa Liệt sắp sửa công kích vào người Tông Băng, cho nên hắn vội vàng chắn trước mặt Tông Băng, đưa tay ra ngăn cản đạo Lưu Hỏa Liệt này.

Bùm một tiếng vang lên thật lớn, Lưu Hỏa Liệt đụng phải vòng bảo hộ màu lam của Phong Lưu Ngọc, lúc này vòng bảo hộ bị công kích liên tục, lắc lư vài cái, rốt cục tan biến vào trong vô hình.

Cái vòng bảo hộ màu lam sau khi ngăn trở công kích này của Lý Dật, sau đó lập tức lùi về trong thân thể Phong Lưu Ngọc.

- Cái kỹ năng kỳ dị này, lại có năng lực phòng ngự mạnh đến như vậy?

Nhìn thấy vòng bảo hộ màu lam kia một lần nữa ngăn chặn công kích của mình, Lý Dật nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

Phải biết rằng, Lý Dật sử dụng chính là Đấu kỹ Bạch Hổ! Có thể ngăn trở Đấu Hoàng cường giả phóng thích ra Đấu kỹ Bạch Hổ, năng lực phòng ngự của Phong Lưu Ngọc, quả thực là phi thường kinh người!

Cơ bản nếu như Phong Lưu Ngọc cùng với Đấu Hoàng cường giả đánh nhau, chỉ cần dựa vào năng lực phòng ngự của hắn, đều có thể ở thế bất bại!

- Đáng tiếc!

Trong nội tâm của Lý Dật thầm kêu một tiếng, Tông Băng bị Âm Dương Thần Lôi đánh trúng, nếu như lại bị Lưu Hỏa Liệt của Lý Dật đánh trúng lần nữa, thì đúng như theo kế hoạch của Lý Dật, Tông Băng đích thị là chết chắc rồi.

Tông Băng tu luyện có thiên phú kinh người, Tông Băng cũng không như Lý Dật, có thực lực cảnh giới Đấu Hoàng đều là nhờ ngoại lực trợ giúp, còn Tông Băng có thực lực Đấu Hoàng, đều là do nàng khổ luyện mà có.

Tuổi của nàng như vậy đã có thực lực Đấu Hoàng cường giả, mất đi cơ hội vừa rồi, từ nay về sau Lý Dật muốn xử lý Tông Băng, sợ là vô cùng khó khăn.

Kiếp trước là một trong các vương giả của thế giới ngầm, Lý Dật đối với nguy hiểm mẫn cảm vô cùng. Nữ tử Tông Băng này, Lý Dật bằng trực giác cảm thấy, người này đối với hắn có rất nhiều uy hiếp. Nếu như không nhanh chóng xử lý Tông Băng, từ nay về sau nữ tử này đối với hắn tạo thành uy hiếp rất lớn.

Nhưng mà Lý Dật cũng không có tính đến, người bên cạnh Tông Bang là Phong Lưu Ngọc lại liều lĩnh xông tới cứu nàng, như vậy lúc này kế hoạch của Lý Dật muốn đánh chết Tông Băng cũng đã bị thất bại hoàn toàn.

Đạo Âm Dương Thần Lôi đánh trúng Tông Băng, còn Phong Lưu Ngọc rốt cục cũng ngăn trở được đạo Lưu Hỏa Liệt. Lúc này Tông Băng mới ‘oa’ lên một tiếng, há miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.

- Băng nhi, ngươi lúc này có cảm giác như thế nào?

Phong Lưu Ngọc nhìn thấy Tông Băng bị thương thổ huyết, lập tức sợ hãi, vươn ra hai tay muốn đỡ lấy thân thể Tông Băng.

- Không nên đụng vào ta!

Tông Băng hét to một tiếng.

- Băng nhi, ngươi vẫn như vậy, không muốn cho ta một chút cơ hội sao?

Phong Lưu Ngọc nhìn Tông Băng, trên mặt lộ ra một hương vị khổ sở.

- Liễu Ngọc Phong, ngươi tuy rằng cũng không tồi, chỉ là, ngươi tội gì mà cứ phải quấn quít lấy ta đây? Đế đô mỹ nữ như mây, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nghĩ, đều không phải là việc khó đối với ngươi?

Tông Băng lạnh lùng nói.

Nghe thấy Tông Băng kêu lên tên thật của Phong Lưu Ngọc, trong nội tâm Lý Dật cảm thấy buồn cười, cái tên Liễu Ngọc Phong cũng rất hay, hắn cũng không nên đổi thành Phong Lưu Ngọc!

- Băng nhi, nhưng ở trong mắt của ta, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.

Phong Lưu Ngọc sắc mặt như trước vô cùng đau khổ.

- Đó là chuyện của ngươi, ta chỉ có thể rõ ràng nói cho ngươi biết, giữa chúng ta, là không thể nào kết hợp được.

Tông Băng lạnh lùng nói.

- Haizzz…

Phong Lưu Ngọc cũng cảm thấy vô cùng chán trường, hắn thở dài đi ra, ngay sau đó Phong Lưu Ngọc đem ánh mắt nhìn về phía Lý Dật.

- Lý Dật, điều ngươi sai lầm nhất chính là ngươi đã làm thương tổn đến Băng nhi. Ngày hôm nay, ta quyết sẽ lấy đi tánh mạng của ngươi, coi như là ngươi phải trả một cái giá lớn a!

Phong Lưu Ngọc vẻ mặt xúc động, phẫn nộ nói.

- Thật không? Ngươi muốn lấy đi tính mạng của ta, chỉ sợ bằng vào ngươi còn không có tư cách đó?

Lý Dật nhẹ nhàng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui