Đấu Thần

Anh Nhi Phì đưa Lý Dật rời khỏi chiến trường đi về phía đông, hai người một người ngự không, một người thi triển đấu dực, tốc độ đẩy nhanh lên không ít. Sau khi đi khoảng hai giờ đồng hồ, đã rời khỏi đế đô rất xa rồi, Anh Nhi Phì đột nhiên dừng lại, suýt nữa khiến Lý Dật bay ở phía sau đâm phải.

- Có thành phố kìa, xuống đó nghỉ ngơi.

Anh Nhi Phì nói rồi đáp xuống, đề nghị này cũng rất hợp ý Lý Dật, mấy ngày nay hắn chưa được ngủ ngon một giấc nào, tuy đối với một đấu hoàng cường giả, mấy ngày không ngủ không nghỉ cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu được hưởng thụ thì Lý Dật cũng không từ chối.

Tòa Đông Phong Thành này là thành phố lớn nhất của Thiên Phong Đế Quốc, chỉ cách biên giới với Đại Hạ Đế Quốc hơn trăm dặm. Là khu vực căn cứ quan trọng, lại là trung tâm thương mại nên thành phố này vô cùng phồn hoa, không hề thua kém so với Đế Đô.

Hai người thu lại khí tức cường giả, bước vào trong thành, vừa bước vào thành, Anh Nhi Phì liền tóm lấy một người đi đường, hỏi:

- Trong Đông Phong Thành, tửu lầu nào tốt nhất?

Người đi đường đó lườm Anh Nhi Phì một cái, rồi nói:

- Đương nhiên là Đông Phong Khách Sạn.

- Ngươi đưa ta tới đó.

- Dựa vào đâu chứ, không rảnh... được, được, các người đi theo ta!

Khiến thái độ của người đi đường đó đột nhiên thay đổi, chỉ là một kim tệ của Lý Dật vừa đưa cho.

Đông Phong Khách Sạn quả nhiên vô cùng sang trọng, ba tòa nhà bảy tầng nối tiếp nhau, nằm ở khu vực náo nhiệt nhất của Đông Phong Thành. Nhưng thấy Lý Dật và Anh Nhi Phì bước vào gần khách sạn, thị nữ đón khách liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, khuôn mặt theo thói quen vẫn mỉm cười, nhìn rất giả tạo:

- Nhị vị, bổn điếm có quy định mức chi tiêu thấp nhất, ăn uống thấp nhất là 100 kim tệ, ngủ lại thấp nhất là 150 kim tệ.

Lý Dật cũng không trách người thị nữ này, Anh Nhi Phì bộ dạng rất bình thường, là loại người vứt ra đường không có ai nhận ra, còn Lý Dật quần áo rách rưới, tóc tai rũ rượi, một người bình thường mang theo một gã “ăn mày”, nếu mà thị nữ đón khách vẫn mời chào vào mới là lạ.

Anh Nhi Phì hiển nhiên không nghĩ tới điều đó, dáng vẻ nóng nảy kêu lên:

- Biết rồi!

Rồi định bước vào.

- Nhị vị!

Thị nữ đón khách chỉ vào một tấm biển ở trên cửa, cũng không nói gì thêm, để hai người tự hiểu.

Trên tấm biển viết trang trọng: người quần áo không chỉnh tề xin không tiếp đón.

Tấm biển này khiến Lý Dật không khỏi cảm thán, dựa vào dung mạo để đánh giá con người, ở thế giới nào cũng như vậy. Đang định cho tay vào ngực lôi tinh tạp ra để thể hiện năng lực tiền bạc, thì thấy Anh Nhi Phì lại đưa mắt từ trên tấm biển nhìn xuống thị nữ đón khách, dáng vẻ rất dâm tà.

- Tiểu muội muội thật xinh đẹp, nể mặt ăn cơm cùng được không?

Thị nữ đón khách này thuộc hàng càng nhìn càng có duyên, mới nhìn chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng càng nhìn lại càng thấy dễ chịu. Nhưng lúc này nụ cười theo thói quen cũng không còn, vẻ mặt có chút tức giận,cố nén giận nói:

- Khách quan xin hãy tự trọng, ta đang làm việc.

Anh Nhi Phì càng nhìn càng thích, dáng vẻ thèm nhỏ giãi, không có chút phong thái gì của một Đấu Thánh cường giả, bộ dạng như một kẻ dâm tà, khiến Lý Dật cũng không biết nói gì, chỉ đứng xem.

- Làm gì chứ, ta đưa ngươi tiền, cả đời tiêu không hết, có được không?

- Cút!

Thị nữ đón khách không kìm được nữa, quát lên một tiếng, quay lại chỗ của mình, không thèm để ý đến bọn chúng nữa.

- Ông chủ đâu, ông chủ của các ngươi đâu, gọi ông chủ ra đây.

Anh Nhi Phì đột nhiên kêu lớn, dáng vẻ lưu manh.

Những lời này lập tức khiến đám thị vệ của khách sạn chú ý, vốn dĩ khách sạn này do Đông Phong Thành Thành Chủ lập nên, nên mượn công lợi tư, cũng phái mấy gã thị vệ đến trông coi.

- Gã béo kêu cái gì! Ông chủ của chúng ta là người ngươi muốn gặp là gặp được sao?

Bốn năm gã thị vệ thấy hai người dáng vẻ nhếch nhác, đương nhiên là không khách khí.

Bốp, bốp, bốp, ba tiếng tát vang lên, mặt gã thủ lĩnh của đám thị vệ lập tức sưng to như đầu heo.

- Ghét nhất kẻ nào gọi ta là gã béo, ta béo lắm sao? Đây gọi là đầy đặn, có biết không?

Anh Nhi Phì vẻ mặt rất tự nhiên, mấy gã thị vệ lập tức rút gươm ra, vây lấy hai người.

- Dám đánh ta, chán sống rồi hay sao? Huynh đệ, chém chết chúng đi.

Bên ngoài Đông Phong Khách Sạn đột nhiên trở nên náo loạn, mấy gã thị vệ bình thường thực lực cũng không tồi, tiếc là...

Bốp bốp bốp....

Những tiếng tát liên tiếp vang lên, sau đó tất cả mấy gã thị vệ mặt đầu sưng lên như đầu heo. Anh Nhi Phì không hề vận dụng chút đấu khí nào, nhưng bộ pháp cũng nhanh nhẹn như vân bộ của Lý Dật. Tuy nhiên, với thân phận Đấu Thánh của Anh Nhi Phì mà lại đi động thủ giáo huấn mấy gã thị vệ cũng khiến Lý Dật không biết nói gì.

Bị thua thiệt, mấy gã thị vệ mới biết đã nhìn nhầm người, không nói gì rút vào bên trong, chỉ một lát sau một lão nhân dáng vẻ đôn hậu đi ra.

- Đã đắc tội, đã đắc tội.

Vị lão nhân đó vừa tiến ra đã vội xin lỗi:

- Tại hạ là chủ sự của khách sạn, mấy tên này không biết, các hạ xin đừng trách, xin mời vào trong.

- Để tiểu muội muội đó tiếp chúng ta ăn cơm, nếu không thì không xong.

Anh Nhi Phì vẫn không chịu xuống nước.

- Cái này...các hạ xin mời vào trong, cô nương đó chuyên đón khách, nếu các hạ có nhu cầu, sẽ có cô nương xinh đẹp ra hầu hạ.

- Ta chỉ cần cô ta.

- Các hạ có chút làm khó người khác rồi, chắc các hạ cũng biết, tại hạ chỉ là chủ sự của khách sạn, ông chủ của Đông Phong Khách Sạn là Đông Phong Thành Chủ, xin các hạ nể mặt Đông Phong Thành Chủ, đừng làm khó tại hạ.

Chủ sự của khách sạn lời lẽ vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, nhưng Anh Nhi Phì cũng không thèm để ý tới hắn, tay giơ lên, lôi từ trong dung giới ra một vật gì đó, phất qua trước mặt gã chủ sự.

Chỉ phất qua như vậy, mặt gã chủ sự đã biến sắc, vừa sợ hãi vừa kính trọng, còn có chút không tin, dáng vẻ rất buồn cười.

Thu vật đó lại, Anh Nhi Phì ưỡn ngực tiến vào trong khách sạn, ở sau lưng, chỉ thấy chủ sự của khách sạn lúc này mới hoàn hồn, tiến lại bên thị nữ đón khách thì thầm gì đó. Thị nữ đón khách toàn thân khẽ run lên, dáng vẻ tức giận cũng biến đâu mắt, lặng lẽ đi vào theo.

Ở trong một gian phòng sang trọng, một chiếc bàn lớn đủ cho mười mấy người ngồi đang bày đầy các loại cao lương mĩ vị. Anh Nhi Phì ngồi ngay cạnh thị nữ đón khách, còn Lý Dật ngồi ở phía đối diện, coi như không biết những hành động của Anh Nhi Phì trên người thị nữ nọ.

- Thiên Hương, ngươi đi theo ta, ta sẽ cho ngươi tiền bạc cả đời tiêu không hết.

Bàn tay mập mạp không ngừng vuốt ve trên đùi thị nữ nọ, mặt Anh Nhi Phì gần như áp sát vào má cô ta.

Thiên Hương dáng vẻ sợ hãi, nhưng không dám phản kháng, cũng không dám nói gì.

- Không nói gì là mặc nhận rồi nhé, Tiểu Hương, đưa ta vào phòng nghỉ.

Lý Dật nghe mà lắc đầu, tán gái thì cũng phải có chút lãng mạn chứ, thẳng thắn như thế chẳn khác nào con dê già. Chỉ thấy thị nữ kia dáng vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không dám từ chối, không đành lòng liền nói:

- Phì Phì, không thấy người ta không tình nguyện hay sao?

Anh Nhi Phì lườm hắn một cái, dáng vẻ bất mãn nói:

- Nên ta phải quay vào phòng nghỉ thuyết phục chứ, ngươi cứ ngồi ở đây, người ta đương nhiên thấy ngượng rồi.

- Phì Phì, ý ngươi là ta cản trở việc tán gái của ngươi sao? Mẹ kiếp, ngần ấy tuổi rồi, còn như con dê xồm, cô nương này mà theo ngươi vào phòng, e rằng sẽ bị ngươi cưỡng ép, có một sư tôn như ngươi, bổn thiếu gia cũng thấy thật mất mặt.

Anh Nhi Phì cả đời làm chuyện hoang đường, nhưng do thực lực của lão nên cũng không ai dám nói gì, bây giờ bị Lý Dật nói như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận.

- Tiểu tử, đừng có gọi Phì Phì trơn tuột như vậy có được không, ta dù sao cũng là sư tôn của ngươi. Sư tôn của ngươi cũng chỉ có chút sở thích như vậy, tham ăn háo sắc, lẽ nào bằng này tuổi đầu rồi còn bắt ta phải sửa hay sao?

Tự nhận mình tham ăn háo sắc, Anh Nhi Phì quả thực là thẳng thắn, nhưng Lý Dật sau này sẽ còn được biết, những thói hư tật xấu của Anh Nhi Phì không chỉ có tham ăn háo sắc mà thôi.

- Là ngươi làm thày mà không có tôn nghiêm, ngươi ôm một mỹ nữ trong tay, lẽ nào để ta học cách tán gãi của ngươi hay sao? Phì Phì, ngươi hãy để Tiểu Hương của ngươi rời đi một lát, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Bị mất hứng, Phì Phì rút đôi bàn tay to như tay gấu của mình lại, xua xua tay, Thiên Hương như được đại xá, chạy nhanh như bay ra khỏi phòng.

- Ta nói này Phì Phì sư phụ, ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào, vì sao có thực lực lợi hại như vậy. Vừa rồi rút ra thứ gì vậy, mà khiến chủ sự của khách sạn sợ đến mức đó.

Phá hỏng việc tốt của người ta, Lý Dật liền mỉm cười

Không còn mỹ nữ, Phì Phì có thể làm thỏa mãn một sở thích khác của mình, nhồm nhoàm ăn những món mỹ vị ở trên bàn, còn mấy câu hỏi của Lý Dật thì chỉ trả lời cho qua chuyện:

- Hai ngày nữa ngươi sẽ biết.

- Được, câu hỏi này cho qua, còn một câu hỏi nữa ngươi phải trả lời. Ngươi tới Thiên Phong Đế Quốc chỉ để tìm ta để làm đồ đệ thôi sao?

- Phải, mà cũng không phải. Lần này ta vốn dĩ là có việc cần làm, nhưng giữa đường nhớ ra nên tới Thiên Phong Đế Quốc tìm ngươi, không ngờ lại được xem trò vui, hai sư đồ chúng ta cũng coi như có duyên.

Những lời nói mơ hồ đó khiến Lý Dật không hiểu đâu vào đâu, bản lĩnh ăn nói vòng vèo của Phì Phì quả thực còn hơn cả Xà Tôn Giả.

Lý Dật cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi:

- Vậy, sư tôn đại nhân, ngươi có thể dạy ta cái gì?

Phì Phì ngừng ăn, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lý Dật, lẩm bẩm nói:

- Ngươi không cho rằng ta sẽ dạy ngươi thật đó chứ.

Lý Dật suýt ngất, vòng vèo mãi như vậy thu mình làm đồ đệ, cuối cùng lại chẳng dạy cho cái gì, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Nhìn bộ dạng thất vọng của Lý Dật, Phì Phì dáng vẻ cũng rất đau khổ, nói:

- Nếu ta có thể dạy đồ đệ thì cũng không đến nông nỗi như ngày hôm nay, tiểu tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, giúp ta hoàn thành một việc, ta sẽ coi ngươi như là sư tôn, ăn ngon mặc đẹp, đàn bà gầy béo cao thấp cho ngươi hưởng tất, tên nào dám ức hiếp ngươi ta giúp ngươi đập chết hắn.

- Được rồi, ngươi nói xem ta phải giúp ngươi chuyện gì?

Lý Dật vô cùng kinh ngạc, một việc mà Đấu Thánh cường giả cũng không làm được, vì sao Phì Phì lại cho rằng mình có thể làm được.

- Câu này không bắt buộc phải trả lời chứ? Ăn no uống sau, sau đó chúng ta đi tìm Tiểu Hương, ta trước ngươi sau, à không, ngươi trước ta sau. Ngươi đừng thấy Tiểu Hương không thuộc hạng sắc nước hương trời, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân như vậy mới thích hợp để ôm ấp nhất.

- Thế nào gọi là thích hợp để ôm ấp nhất?

- Cái này ngươi không hiểu rồi, ta nói cho ngươi biết, Dật Ca, đối với nữ nhân ngươi vẫn còn non lắm.

Lý Dật toát mồ hôi hột, gã Phì Phì này cũng giỏi thật, nói đến nữ nhân là hai mắt mở to, dáng vẻ hưng phấn, lại còn gọi cả Dật Ca nữa.

- Với kinh nghiệm thưởng thức ngàn vạn nữ nhân của ta, khuôn mặt chỉ là tấm biển hiệu của người phụ nữ thôi, giống như là tấm biển đề tên các món ăn vậy, tấm biển đẹp đến mấy thì có ăn được không. Đương nhiên là tấm biển mà xấu xí bẩn thỉu thì ngươi cũng không thèm nhìn tới, nên yêu cầu của ta đối với khuôn mặt của nữ nhân cũng không cao lắm, chỉ cần không xấu quá là được. Thực ra nữ nhân quan trọng nhất là vóc dáng, vóc dáng thân hình mới là nguyên liệu của món ăn, nguyên liệu ngon thì món ăn mới ngon, ví dụ như Tiểu Hương lúc nãy thực sự là thân hình tuyệt vời, ngực quả đào mông bí đỏ, đích thực là hạng nhất để ôm ấp trên giường... này, Dật Ca, ngươi đi đâu thế, ta vẫn chưa nói xong, vừa mới bắt đầu thôi, thực ra quan trọng nhất của nữ nhân vẫn là chỗ đó....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui