Đấu Thần

Đối với đề nghị của Lý Dật muốn hắn đồng hành, Nam Cung Quyết Mân không phản đối, để Đấu Hoàng kia ở lại lo hậ sự, sáu người tiếp tục lên đường tiến về rừng sâu Tinh Linh. Đến thị trấn nhỏ phía trước, Lý Dật bỏ ra giá tiền gấp mấy lần thuê một cỗ xe ngựa khác, được trọng thưởng, mã phu không quan tâm yêu thương ngựa gì nữa, trên đường phóng như điên. Rút, đi nhanh như chớp.

Dưới sự giám sát của Lý Dật, Nam Cung Quyết Mân thức thời không có giở trò gì hết. Ban đầu khi nhận tin gia tộc mình bị muốn đối phó với Lý Dật, Nam Cung Quyết Mân còn cho là không đúng, ở Học viện La Lan đến mấy năm, những trưởng lão trong gia tộc đã hoàn toàn không để mắt tới hắn nữa rồi. Vì thế Lý Dật đánh bại Đại trưởng lão, cũng không thu hút được sự chú ý đặc biệt nào của Nam Cung Quyết Mân, hạ độc chẳng qua là bản tính cẩn thận âm hiểm của bị Thiếu tông chủ này cho phép.

Nhưng tận mắt thấy dưới sự liên thủ tấn công của hai Đấu Hoàng năm Đấu Vương, Lý Dật này không những có thể bảo vệ bằng hữu không bị tổn thương chút nào, mà còn có thể phản kích, một lần hành động đánh tan sự liên thủ của bảy cường giả, lúc này Nam Cung Quyết Mân mới ý thức được rằng Lý Dật rất cường hãn, căn bản không phải người mình có thể địch nổi.

Không thể tấn công, thì chỉ có thể dùng kế, Nam Cung Quyết Mân nhìn như đang không màng chuyện gì, thực ra vẫn đang chờ cơ hội!

Đoạn đường tiếp theo tất nhiên không thể làm cho mọi người vui sướng được rồi, thời gian khẩn trương không nói, trong xe còn thêm một Nam Cung Quyết Mân bụng dạ khó ưu nữa, bất cứ ai cũng sẽ không có lòng dạ để đùa giỡn, vậy nên bầu không khí không tránh khỏi có chút nặng nề.

"Lý Dật, vì sao ngươi không có trúng độc?" Nam Cung Quyết Mân không biết nói gì bèn hỏi. Vốn là sự ám toán hoàn hảo không ngờ lại không thực hiện được, vị Thiếu tông chủ này có chút không cam lòng.

Lý Dật cười cười, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?" nếu không có Ma khí Thiên Khôn Địa Càn Châu có thể giải độc này, Lý Dật lần này cũng sẽ là lật thuyền trong mương rồi, ngẫm lại thấy vẫn còn sợ.

“Thứ nhất, ngươi không thể biết rõ trong bữa sáng ở quán trọ lại bị hạ độc, nếu không những người khác cũng sẽ không trúng độc. Thứ hai, Thiên Hương tán độc của ta ngoại trừ thuốc giải của bản tông, thì không thể giải được, vì thế ngươi cũng không phải đã uống linh đan thần dược gì cả. Như vậy tính ra, trong cơ thể của ngươi nhất định có cái gì đó cổ quái! Đúng hay không?”

"Nam Cung Thiếu chủ thật sự là thông minh hơn người, nếu Nam Thiên tông tông chủ cũng thông minh như vậy, hắn sẽ không cho ngươi đến đối phó với ta! Đồng thời ta cũng xin khuyên một câu, thừa dịp lúc này còn chưa đi đến nước không chết không thôi, mau đưa thuốc giải ra đây, ân oán trước kia, chúng ta xóa bỏ, thế nào?”

“Nói nghe thật nhẹ nhàng, Lý Dật các hj đã giết đệ tử Nam Thiên tông của ta ở Đại Hạ đế đô, hủy đi bộ mặt của Nam Thiên tông, lúc này chuyện ngươi đánh bại Nam Thiên tông Đại trưởng lão, e rằng đã truyên đi khắp Đấu Thần Đại lục rồi. Cái thể hiện này không tìm lại được, Lý Dật các hạ, ngươi nói Nam Thiên tông sau này làm sao có thể ngẩng đầu đi đường với người khác đây.”

“Nói như vậy, Nam Thiên tông và Lý Dật ta là không chết không thôi sao?”

“Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, chỉ cần Lý Dật các hạ đến Đại Hạ Đế quốc một chuyến, quỳ trước cửa lớn của Nam Thiên tông ba ngày ba đêm, như vậy hết thảy đều dễ nói rồi!”

"Cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi!" Lý Dật ôm lấy cánh tay, vẻ mặt khinh thường mà nhìn Nam Cung Quyết Mân, thản nhiên nói: “Kỳ thật ta cũng là không ngại nói cho ngươi biết, nếu lão tử Nam Thiên tông tông chủ nhà ngươi quỳ trước mặt ta ba ngày ba đêm, thì ân oán này, cũng coi như kết thúc.”

“Có thể cùng cường giả như Lý Dật các hạ đùa chơi, Nam Thiên tông rất vui!” Nam Cung Quyết Mân đáp lễ một câu, nhắm mắt dưỡng thần không nói gì nữa. Lời cũng đã nói hết, nên không nói gì với nhau nữa.

Đi hơn mười dặm thì đến một thành nhỏ, đámngười Lý Dật đổi xe ngựa ở đây, chuẩn bị ít lương thực và nước, tiếp tục chạy đến rừng sâu Tinh Linh. Như vội như thế, vốn định là hành trình từ ba đến năm ngày, nhưng dưới áp lực như vậy, chỉ một ngày một đêm là đã đến biên giới phía bắc của Đại Thần Đế quốc và rừng sâu Tinh Linh.

Rừng sâu Tinh Linh mênh mông rộng lớn, phía tây và phía bắc giáp với Thế giới đóng băng, phía nam cách Đại Thần Đế quốc một con sông nước chảy xiết. Với tư cách là Đấu Thần Đại lục đệ nhất cường quốc, con sông lớn hiển nhiên không thể ngăn cảm được gót sắt của Đại Thần Đế quốc. Nhưng nghe nói là Đại Thần Đế quốc quốc chủ từng để lại di mệnh, quân đội của Đại Thần Đế quốc trọn đời không được bay qua sông lớn, cho nên mấy ngàn năm qua, rừng sâu Tinh Linh với Tinh Linh tộc và Đại Thần Đế quốc bình an vô sự.

Ngoại trừ một chút cường giả vàng đỏ nhọ lòng son, vì có mộng tưởng phát tài, mới lén qua sông lớn đi bắt Tinh Linh thiếu nữ.

Con sông lớn bắt ngang qua rừng sâu Tinh Linh và Đại Thần Đế quốc này, khởi nguồn từ Thế giới đóng băng, cũng không có cái tên gì cụ thể, theo thói quen thì gọi là sông lớn, hoặc là sông lớn phía ắc. Qua con sông này, chính là lãnh địa thuộc về Tinh Linh tộc.

Sắp về đến nhà, cảm giác hưng phấn của Khải Sắt Lâm không cần nói cũng biết. Nhưng Lý Dật lại có chút khó khăn.

Bởi vì Tinh linh tộc cao độ phong bế, không thương lượng với bất kì ai vãng lai tới, trái lại vì phòng ngừa cường giả tà ác tiến vào rừng sâu Tinh Linh, nên trên sông lớn không có cây cầu nào cả. Chuyện này vốn không có vấn đề gì cả, Đấu Hoàng cường giả dùng Đấu dực bay qua chỉ mất mấy phút. Nhưng Lý Dật tuyệt sẽ không an tâm để một mình Nam Cung Quyết Mân ở lại bên nờ, cùng với bọn Na Na.

Nghĩ ngợi, Lý Dật nói: “Nam Cung Thiếu chủ, tiễn Phật đưa đến gia, còn muốn phiền ngươi một chuyện, Ngươi đưa Khảm Kì cùng Lôi Bách bay qua sông, ta đưa hai vị tiểu thư theo sao.”

“Cùng lúc đem hai ngươi, cái này tốn sức à, ai…vì sao không phải là ta đem hai vị tiểu thư, hai vị tiểu thư dù sao cũng nhẹ hơn không ít mà!” Nam Cung Quyết Mân cò kè mặc cả.

“Ngươi cảm thấy hại vị tiểu thư xinh đẹp sẽ đồng ý để ngươi đưa đi sao?” Lý Dật mỉa mai cười cười, người này mặc dù thông minh, sao lúc này lại không tự mình hiểu đi chứ. Na Na cùng Tinh Linh thiếu nữ cũng phối hợp tỏ ra vô cùng ghét bỏ Nam Cung Quyết Mân.

"Mẹ kiếp, lão tử cũng không muốn cho hắn đưa đi!” Lôi bách hừ một câu.

“Vậy càng tốt, dù sao phía trước cũng là lãnh địa của Tinh Linh tộc, Lôi Bách ngươi cũng không cần đi.”

"Ta cũng không muốn cho hắn đưa đi!” vẻ mặt Khảm Kì cũng tối sầm lại.

“Khảm Kì, ngươi nhẫn nại một chút đi, để Nam Cung Thiếu chủ phụ trách phi hành, ta cũng không an tâm lắm! Na Na, nàng cũng không cần đi, ở lại đây với Lôi Bách nhé.”

Khảm Kì cũng là người rất thông minh, lập tức hiểu ý.

“Lý Dật các hạ sợ ta ra tay hả, hừ, cũng quá xem thường Nam Cung Quyết Mân ta rồi. Đợi trở lại Học viện, chúng ta có cơ hội cùng chơi, ta sẽ không cần phải giở mấy cái trò hề ra rồi.” Nói rồi Đấu dực mở, nắm lấy eo của Khảm Kì, bay trước qua bên kia sông.

Lý Dật cũng không do dự nữa, triển khai Đấu dực ôm lấy Tinh Linh thiếu nữ bay qua bên sông.

Không quá lâu sau, bốn người đã đáp xuống vùng đất của Tinh Linh tộc bên kia sông. Có chút không nỡ buông Tinh Linh thiếu nữ như ngọc mềm ra, mùi thơm của cơ thể vẫn tràn ngập trong hơi thở.

“Khải Sắt Lâm, chúng ta tiễn nàng một đoạn đường nữa!” Lý Dật chỉ vào ngọn núi phía trước, dù sao nơi này còn cách nơi Tinh Linh tộc cư ngụ một khoảng cách không nhỏ, Lý Dật vội về Học viện cũng không vội rời khỏi đây ngay lập tức. Chỗ này mặc dù đã thuộc về lãnh địa của Tinh Linh tộc, nhưng nó là khu vực nguy hiểm nhất trong lãnh địa của Tinh Linh tộc. Cường giả con người có dã tâm, không dám xâm nhập sâu vào trong lãnh địa Tinh Linh, thường rình mò ở khu vực này để bắt các Tinh Linh thiếu nữ.

Khải Sắt Lâm gật đầu, không cự tuyệt, một thiếu nữ mảnh mai như nàng, phải đi một mình đến ngọn núi phía trước thật sự không phải chuyện an toàn.

“Vậy thì làm phiền Nam Cung Thiếu chủ một chút nữa rôi!” Lý Dật cười nói, đồng thời cũng không quên an ủi Khảm Kì một chút: “Ngươi cũng nhẫn nại đi thêm một chút nữa đi!”

“Khà, tên này bị hôi nách!” Khảm Kì phiền muộn kêu lên, thanh âm rất lớn, tựa hồ sợ mọi người nghe không giống nhau.

Bị Khảm Kì nói toạc khuyết điểm của mình, sắc mặt Nam Cung Quyết Mân lạnh đanh, hừ lạnh nói: “Tốt nhất đừng có vui, cho rằng ta tự nguyện đưa ngươi cùng bay!”

Mặc dù không vui, nhưng vì phòng ngừa Nam Cung Quyết Mân giở trò bịp nợm, Khảm Kì vẫn tỏ vẻ bi tráng: “Lão đại, ta sắp chết thối rồi đây, ngươi xin đừng nói ra, mất mặt quá!”

Một lần nữa bay lên, vẫn là Nam Cung Quyết Mân mang theo Khảm Kì bay phía trước, Lý Dật mang theo Tinh Linh thiếu nữ bay phía sau.

“Cám ơn ngươi, Lý Dật, ngươi là bằng hữu của Tinh Linh tộc chúng ta, đáng tiếc các ngươi không có thời gian, sau này có cơ hội, nhất định phải đến Tinh Linh tộc làm khách, cha mẹ đã sẽ vô cùng vui vẻ tiếp đón ngươi!” lúc này Khải Sắt Lâm mới thực sự tin Lý Dật không có ác ý, thật lòng giúp mình.

Tinh Linh thiếu nữ nhẹ lời mềm giọng khiến khí tức của Lý Dật lan đi một hồi như một bàn tay mèo, trêu chọc hắn khiến hắn dường như phải hối hận với quyết định của mình.

Ngay lúc này, không một chút dấu hiệu, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vòng khí xoáy rất lớn, bao vây lấy Nam Cung Quyết Mân và Lý Dật vào bên trong. Vòng khí xoáy này không giống với Đấu khí, không có lực tấn công điên cuồng, năng lượng ẩn chứa trong đó lại như một biển lớn, mênh mang mà ôm lấy ngươi, khiến ngươi không có đường nào đánh trả.

"Đại Ma Pháp Sư!" Khải Sắt Lâm ý thức được điều gì đó, có thể khống chết vòng khí xoáy lớn như vậy, Ma pháp lực ít nhất cũng là một Đại Ma Pháp sư mới vó thể làm được.

Đấu dực bay lượn được là dựa vào khí đánh ra rồi có được lực nâng, nhưng hiện tại, trong vòng khí xoáy khổng lồ này, bất luận là Nam Cung Quyết Mân hay Lý Dật, đều không giữ được cân bằng, chỉ có thể xoay theo vòng xoáy như những chiếc lá.

“Ta không trụ nổi nữa rồi!” Nam Cung Quyết Mân hô to, thả tay, ném Khảm Kì ra ngoài, tình hình đó nhìn là thấy có chút làm bộ.

Khảm Kì không còn chỗ bám vào lập tức rơi thẳng xuống dưới, độ cao mà Nam Cung Quyết Mân và Lý Dật đạt tới cũng không phải là cao lắm, nhưng té từ đó xuống, cũng là nhào lộn rồi, Khảm Kì không thể dùng Đấu khí phòng hộ, bị ngã không chết nhưng cũng muốn bị thương nặng. Không thể hoàn toàn khống chế cơ thể, Lý Dật vội càng thôi phát Đấu khí, một đạo Đấu khí tơ nhện bắn vào Khảm Kì, giúp lực rớt của Khảm Kì giảm xuống còn một nửa.

Không còn gánh nặng Khảm Kì, Nam Cung Quyết Mân vỗ hai chưởng, hai đạo Đấu khí từ trong gió lốc nện ra một vết nứt ra ngoài.

“Đừng để ý đến ta, Lý Dật!” Khải Sắt Lâm khẩn cầu. nàng cũng biết vạn nhất để cho Nam Cung Quyết Mân chạy trốn, thuốc giải cũng sẽ không thể có được.

"Yên tâm, hắn chạy không nổi đâu!” Lý Dật ra sức kháng cự luồng khí xoáy Ma pháp, nỗ lực một chút giảm độ cao. Bắt Nam Cung Quyết Mân trước khi hắn trở về Học viện La Lan, về chuyện này thì Lý Dật có đầy tự tin.

Đột nhiên, bên ngoài vòng xoáy truyền đến tiếng Đấu khí nện tới, nghe âm thanh này, dường như Nam Cung Quyết Mân đang giao thủ với người nào đó.

Cùng với tiếng Đấu khí oanh kích truyền đến, vòng khí xoáy lớn kia cũng yếu đi nhiều, nhân cơ hội này, Lý Dật ra sức vỗ Đấu dực, cuối cùng cũng lao ra được khỏi vòng khí xoáy Ma pháp.

Cách đó không xa, trong rừng cây, Nam Cung Quyết Mân đang lơ lửng giữa không trung, Đấu khí không ngừng nện tới hai Tinh Linh tộc nhân dưới tán cây. Hai Tinh Linh tộc nam nhân này, một người đã già nhìn không biết bao nhiêu ruổi, người còn lại chạc tuổi bọn Lý Dật, bộ dạng không đến hai mươi tuổi. Trên tay lão Tinh Linh là một Ma pháp trượng màu đỏ như máu, miệng niệm chú rất nhanh, vòng xoáy lớn vừa rồi hiển nhiên chính là hắn thao túng. Còn Tinh Linh trẻ tuổi đang không ngừng bố kết Ma pháp che chắn, để chống đỡ sự tấn công của Nam Cung Quyết Mân. Nhưng Ma pháp che chắn của một Ma pháp sư trẻ tuổi chống lại sự oanh kích của một Đấu Hoàng cường giả đương nhiên có chút tâm bất tòng tâm, nếu không phải lão Ma pháp sư ra tay tương trợ, thì Ma pháp che chắn này e rằng sớm đã bị đánh vỡ nát rồi.

"Buông Tinh Linh tộc nhân xuống!" lão Ma pháp sư thấy Lý Dật đã ra khỏi vòng khí xoáy, sắc mặt hơi biến đổi. Trước đây hắn cũng đã từng gặp nhiều cường giả con người đến cướp Tinh Linh thiếu nữ, nhưng hôm nay đụng phải hai kẻ có thực lực mạnh này, dĩ nhiên đã vượt xa ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Lý Dật còn chưa kịp trả lời, Nam Cung Quyết Mân cướp lời mắng: “Mãi không chết, thật khó để nắm được một tên, nói thả là thả? Lý Dật, mau giết hắn đi!” nói xong, một luồng Đấu khí như tấm lụa, ầm ầm thanh thế kinh người bay ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui