Đấu Thần

Lý Dật đấu dực vỗ lên, tại trên không trung doanh địa lướt gấp.

Bốn hắc bào cường giả tại cửa doanh địa dừng lại, một người trong đó âm trầm cười, lớn tiếng nói:

- La Lan tiểu tử học viện, xem gia gia mang cho các ngươi cái lễ vật gì đây?

Cau mày lại, Lý Dật lạnh lùng nói:

- Tứ đại Ma Tông? Các ngươi tại sao làm như vậy?

- Tiểu tử nhãn lực không sai, rõ ràng biết rõ thân phận gia gia, bất quá vấn đề của ngươi, gia gia cũng không có nghĩa vụ trả lời, xuống Địa ngục hỏi tử thần đi.

Duy trì tiếng cười, bốn hắc bào cường giả triển khai đấu dực, từ trên không bay vút trở về.

Lưu lại đối phó ma thú, hay là đi truy mấy tên hắc bào cường giả âm hiểm? Lý Dật quyết đoán lựa chọn, đám tuyết ma lang tuy đáng sợ, nhưng không giết chết mấy tên hắc bào cường giả, trời biết bọn họ còn sẽ đưa tới ma thú gì nữa. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ, cũng chính là hung thủ đánh lén đoàn đội Khải phong.

Lúc này, tuyết ma lang đã tới gần doanh địa, đối mặt bốn trăm nhân loại cường giả, những ma thú này cũng không có lập tức tiến công, mà là cảnh giác.

- Hạ Hầu huynh, nơi này giao cho ngươi.

Lý Dật hét to nói, bốn Đấu Hoàng, Lý Dật còn không có để vào mắt, Hạ Hầu Thuần ở lại doanh địa đối phó ma thú so với giúp mình tác dụng càng lớn hơn.

- Lý Dật huynh đệ yên tâm đi, chỉ là một đám tứ giai ma thú mà thôi.

Tứ giai ma thú mà thôi? Các học viên mạo hiểm đoàn cũng không biết thân phận cùng thực lực của Hạ Hầu Thuần, nhìn thấy Lý Dật rời đi, đều có chút nao nao. Nghe được Hạ Hầu Thuần cuồng vọng, vẻ mặt càng tối sầm lại. Lôi Bách không nhịn được nói:

- Hạ Hầu huynh, đây chính là mấy trăm đầu tứ giai ma thú, ngươi có thể giết được hết bọn chúng không?

- Sao?

Hạ Hầu hừ vẻ mặt khó hiểu:

- Các ngươi tính ở ngoài xem cuộc vui?

Lôi bách vẻ mặt khổ sáp:

- Chúng ta chỉ có hai cái Đấu Hoàng, những người khác đều là Đấu Sư Đấu Vương, nếu không trả giá thật nhiều giết chết một đầu tuyết ma lang, tối thiểu nhất cần bảy tám Đấu Vương liên thủ, nhưng bây giờ theo số lượng, chúng ta không có thực lực mạnh như vậy.

- Các ngươi có thể giết bao nhiêu, còn lại giao cho ta.

Hạ Hầu Thuần được Lý Dật giao cho, tự nhiên là muốn ra sức biểu hiện một phen. Tuyết ma lang còn chưa có tiến công, thân hình Hạ Hầu Thuần đã bạo lên, cả người giống như tử thần liêm đao, đấu khí oanh kích ra, lập tức truyền đến tiếng tuyết ma lang khóc thét.

- Ngự Hư Lăng không? Dựa vào, bằng hữu lão đại, dĩ nhiên con mẹ nó là đấu tôn.

Lôi Bách liếm liếm môi khô ráo, trừng con mắt không thể tin được.

- Còn đứng ngây đó làm gì, giết thôi.

Khảm kỳ biết rõ những ma thú này điên cuồng, nếu như không thừa dịp Hạ Hầu Thuần ngang nhiên phóng ra, triệt để đánh tan bọn họ, một khi bọn chúng tỉnh táo lại, phải trả một cái giá lớn có thể nói là thảm trọng.

Có Hạ Hầu Thuần đấu tôn cường giả xung phong, Lý thị mạo hiểm đoàn ý chí chiến đấu bừng bừng, lập tức hướng tuyết ma lang công tới.

Cách doanh địa vài dặm, Lý Dật rốt cục đuổi theo bốn hắc bào cường giả, quyết định tự mình giải quyết mấy tên Đấu Hoàng này.

Lý Kỳ tư tế hứng thú đánh giá Lý Dật, trên mặt tựa như xem Lý Dật có bệnh tâm thần:

- Ta nói tiểu tử ngươi có tật xấu, đuổi theo chúng ta ba dặm đường, không phải là muốn chết sao?

- Tứ đại Ma Tông cùng ta La Lan học viện có ân oán gì, các ngươi có thể tìm viện trưởng giải quyết, lại ra tay đối với những học viên chúng ta, hơn nữa hèn hạ như thế, ngươi, không biết là quá mức sao?

- Ngốc tử, ngươi có tư cách nói với chúng ta sao? Được rồi, ngươi đã muốn đi tìm cái chết, gia gia sẽ thanh toàn cho ngươi.

Lý Kỳ đánh mắtvới ba tên Đấu Hoàng, sau đó nhẹ nhàng cước bộ rất nhanh đến bên cạnh Lý Dật, đem Lý Dật vây quanh ở giữa. Lý Dật có thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong, làm cho Lý Kỳ cũng không dám khinh thường, ngoài miệng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng cũng coi trọng tới cực điểm.

Thấy bốn tên Đấu Hoàng không biết sống chết, Lý Dật toàn thân tản ra một cổ sát ý:

- Các ngươi là người của Ma Tông nào? Nói ra ta để cho bọn họ tới nhặt xác.

- Ngươi không có tư cách biết rõ, động thủ.

Lý Kỳ không có trả lời, khẽ quát một tiếng, súc thế đấu khí hướng Lý Dật đánh ra. Cùng lúc đó, ba gã Đấu Hoàng kia cũng xuất thủ.

Bốn chiêu đấu khí từ bốn phương tám hướng lao tới Lý Dật. Bốn Đấu Hoàng cường giả hợp lực đánh ra một kích, coi như là một đấu tôn, cũng cần phải chú ý ứng phó. Lý Kỳ nhìn Lý Dật, hắn tin tưởng một kích hợp lực, Lý Dật rất nhanh sẽ trở thành một cỗ thi thể.

- Phong chưởng, xoắn kình.

Lý Dật cước bộ giống như dính trên mặt đất, thân hình cũng không có động, chỉ là vặn vẹo, song chưởng không ngừng tại trong hư không đánh ra từng đạo bán hình cung. Cái tư thế này, thoạt nhìn có chút cổ quái.

Mà đúng là có chút cổ quái, làm bọn người Lý Kỳ khó có thể tin được. Sau khi công kích Lý Dật, bốn đạo đấu khí còn chưa tiếp xúc Lý Dật, khi Lý Dật kéo lê đường vòng cung cổ quái, giống như gặp phải cái gì cực kỳ trơn trượt, bị bắn ngược trở về. Mà góc độ bắn ngược lại nhắm ngay một cái hắc bào cường giả, uy lực tựa hồ gia tăng thêm mấy lần.

- Đây là cái đấu kỹ gì.

Lý Kỳ kinh ngạc khẽ quát một tiếng, vội vàng trước người bố kết đấu khí phòng ngự, chống lại.

Trong vòng vây, Lý Dật hời hợt đứng một chỗ, mặt không biểu tình nói:

- Hiện tại ta có tư cách biết rõ tên của các ngươi chưa?

- Ngươi rốt cuộc là ai? học viên La Lan học viện, tại sao có cường giả như vậy.

La Lan học viện thật là mạnh, nhưng học viên ngoại trừ cái thần bí thiên tài La Tuyết Phong kia. Người trước mắt này có thực lực Đấu Hoàng đỉnh phong, nhưng có thể đối kháng bốn Đấu Hoàng Đấu cường giả, loại người tài giỏi này, làm sao có thể ở La Lan học viện là học viên bình thường được. Cho nên Lý Kỳ có chút buồn bực, thiếu niên trước mặt này Đấu Hoàng cường giả, có phải là đạo sư nào đó không.

- Ta chính là ta, vạn triều Lý Dật.

- Vạn triều Lý Dật? Ngươi chính là vạn triều Lý Dật, người đánh bại Nam thiên tông đại trưởng lão sao?

Xem ra chính mình dương danh rồi, Nam thiên tông là tông phái nắm giữ truyện tống trận to lớn, bản thân mình chính là đối tượng mà rất nhiều thế lực chú ý kết giao, thực lực của Nam thiên tông đại trưởng lão càng không phải là bí mật, Lý Dật đánh ra ba chiêu, sau đó đánh bại Nam thiên tông đại trưởng lão, loại tình huống này có chút hí kịch, tự nhiên bị thêm mắm thêm muối vào, bởi vậy truyền bá ra phạm vi rộng khắp.

- Có lẽ từ nay về sau, mọi người đều biết đến ta, sẽ không nói đến đánh bại nam thiên tông đại trưởng lão, mà nói đến việc giết cường giả tứ đại Ma Tông. Còn không muốn nói ra tên của các ngươi sao?

Lý Kỳ sắc mặt thay đổi, hừ lạnh nói:

- Nam thiên tông đại trưởng lão vô dụng, đả bại hắn có cái gì kỳ lạ, bốn huynh đệ chúng ta tùy tiện phái ra một người ra tay, lão gia hỏa kia đã sớm vẫn lạc rồi.

- Nói như vậy, bốn người các ngươi, hôm nay muốn làm quỷ Vô Danh rồi?

Lý Dật cũng lười nói nhảm nhiều, kim long cung cầm trong tay.

- Hợp kỹ.

Lý Kỳ hét lớn một tiếng, sắc mặt ngưng trọng. Cửu phẩm kim long cung nơi tay, trên người Lý Dật phát ra sat ý càng dày đặc, Đấu Hoàng đỉnh phong cùng cửu phẩm vũ khí, Lý Kỳ biết, nếu không vận dụng lá bài tẩy, chỉ sợ ăn phải thiệt thòi lớn.

Lý Kỳ quát lớn, bốn hắc bào Đấu Hoàng thân hình vừa động, tạo thành một cái hình thang, trong lòng bàn tay mỗi người đánh ra quang hoa sáng lạn, sau đó dung hợp tại một chỗ, hình thành một đạo đấu khí sáng ngời.

- Thần chi quang.

- Thánh hệ đấu khí?

Lý Dật hơi sững sờ, trong tay khống chế dây cung, đồng dạng kim quang chói lọi. Cái biến đổi này làm Lý Dật có chút kinh ngạc, bốn người trước mắt thân phận cũng trở nên quỷ dị.

- Các ngươi là người Đấu Thần điện?

- Đã biết rõ chúng ta là người Đấu Thần điện, Lý Dật, ngươi hôm nay phải chết.

Lý Kỳ quát, đấu khí quang hoa đã súc thế đến cực hạn, năng lượng phá hủy hết thảy, xoáy lên vô số băng tuyết, hướng Lý Dật đánh tới.

Lý Dật cũng vô pháp nghĩ lại, khanh khanh khanh ba tiếng giòn vang, cả người nhanh như Lưu Tinh.

Hai cổ đấu khí toàn lực phát ra, một cái dựa vào hợp kỹ, một cái dựa vào ma khí cùng cửu phẩm cung, cũng đã tiếp cận thực lực đấu tôn cường giả, năng lượng trong nháy mắt nổ ra, giống như một đạo kim sắc nổ tung, băng tuyết đóng băng thế giới bị xốc hết lên một mảng lớn, tạc ra hố sâu một vài mét.

Một chiêu đối công này, dĩ nhiên là tám lạng nửa cân, cũng không có ai chiếm được tiện nghi.

- Nhân loại đáng giận.

Đột nhiên ở trong hố sâu, truyền tới một cái thanh âm ồm ồm. Thanh âm này giống như là một người mới tỉnh ngủ, lộ ra vẻ không thoải mái.

Ma thú? Một ma thú có thể sử dùng ngôn ngữ nhân loại, ít nhất cũng là lục giai?

Lục giai ma thú, Lý Dật cùng bọn người Lý Kỳ nghĩ đến bốn chữ này, trên sống lưng mồ hôi lạnh đồng thời tuôn ra.

Từ trong hố sâu, bùn đất bị đánh ra một khối lớn, một đầu quái vật xông ra. Quái vật nhìn trông xấu xí, thân thể giống như con cóc, nhưng trên lưng có một đôi cánh như cánh ve sầu, trên đầu một đôi mắt to cơ hồ chiếm nửa cái đầu, toàn thân mặc lục, hình thể cũng không lớn, ngồi chồm hổm tại đó, thỉnh thoảng vung vẩy lưỡi dài, tựa hồ đang thèm thuồng cái mỹ vị gì vậy.

- Con ếch cánh ve sầu.

Lý Dật đọc qua trong sách, ngàn vạn đừng nhìn vẻ bên ngoài của đầu ma thú nhỏ này mà bị mê hoặc, vẻ xấu xí bề ngoài nó còn có một khỏa ma hạch năng lượng kinh người, đủ đối kháng với đấu tôn. Khi con ếch cánh ve sầu trưởng thành có thể đạt tới lục giai, có con thậm chí cao hơn. Bởi vì loại ma thú này có một nửa thời gian ẩn thân trong lòng đất, ở vào trạng thái giấc ngủ, cho nên có thể gặp được là rất ít.

Nhưng, lúc này xui xẻo như vậy, Lý Dật cùng Lý Kỳ đánh nhau ở đây là không thích hợp, lại gặp phải đầu ma thú như vậy.

- Ta nói nhân loại hèn mọn, đã làm ta tỉnh lại, dù sao ta cũng phải ăn chút gì đó?

Con ếch cánh ve sầu há miệng rộng thùng thình, bộ dáng buồn cười vô cùng.

Đáng tiếc là Lý Dật cùng đám người Lý Kỳ đều không thể bật cười nổi. Lý Dật trong nội tâm phát khổ, tại trước mặt lục giai ma thú, muốn chạy trốn cơ hồ là xa vời.

Cuối cùng Lý Dật nhún vai, nói ra một câu làm Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ngất đi:

- Ếch tiên sinh, ngươi đi ngủ thôi, ở đây đối với ngươi không có chuyện gì.

- Lý Dật, chúng ta liên thủ?

Lý Kỳ đề nghị nói.

Lý Dật không có để ý đến hắn, tiếp tục hướng con ếch tiên sinh đề nghị:

- Nếu không như vậy, ta sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục vài người cùng ngủ với ngươi.

- Tiểu tử loài người rất thú vị, thông qua thực tế chứng minh, óc của người thông minh, so với óc người ngu ngốc ngon hơn nhiều. Ta thích óc của ngươi.

Cánh ve sầu lục con ếch nói, lại liếm đầu lưỡi thật dài.

- Lý Kỳ, ta đồng ý cùng ngươi liên thủ.

- Năm tên nhân loại Đấu Hoàng, nghĩ liên thủ đối phó ta sao? Chê cười, nếu như là năm tên nhân loại đấu tôn, còn có thực lực này.

Cánh ve sầu lục con ếch mở con mắt lớn cực độ khinh miệt nhìn năm người, con mắt quay tròn tựa hồ phân tích người nào thông minh nhất.

Cánh ve sầu lục con ếch nói rất đúng, năm Đấu Hoàng xác thực không đủ để lục giai ma thú giết chết.

- Vậy xuất hiện đi, để cho Lão Tử nhìn xem một đầu lục giai ma thú rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người.

Lý Dật cường hoành nói, khẩu khí ngược lại có chút phong phạm Đấu Thánh cường giả.

- Ta thích ăn thức ăn sống, đặc biệt thức ăn sống còn đang hoạt động.

Cánh ve sầu lục con ếch nhếch môi, tựa hồ là cười một chút, nhưng trông nó càng xấu.

- Lý Kỳ, cho ta một phút đồng hồ, không, nửa phút. Ta có biện pháp đối phó nó.

Lý Dật chuyển qua bên người Lý Kỳ, nhỏ giọng nói ra. Nhưng đề nghị này cũng được Lý Kỳ tiếp nhận, không chỉ nói Ricci bọn họ có năng lực chịu được lục giai ma thú nửa phút hay không, cho dù gánh vác được thì thế nào? Cho Lý Dật tranh thủ thời gian chạy trốn sao?

- Ta dựa vào cái gì tín nhiệm ngươi?

- Bởi vì ta là Đấu Thần điện thiên phong phân điện phó Điện chủ.

Lý Dật từ trong thong dong giới lấy ra khối thân phận ngọc bài phó Điện chủ. Ngọc bài này làm cho Lý Kỳ sững sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui