Đấu Thần

Trên bờ Biển Băng Trôi, gió lạnh buốt từ ngoài biển không ngừng kéo vào, từng cơn gió sau khi vào bờ liền kéo theo từng đám tuyết vụn, tạo thành những cơn bão tuyết. Ụ tàu Tác Mã Lý dựng nên đã tan rã hoàn toàn trong gió bão, bờ biển nối liền cùng với mặt biển, trở thành một khung cảnh vắng lặng tới ghê người, chỉ có tuyết, băng và từng hàng cây chịu vững như bàn thạch, lặng lẽ biểu thị sự hoang lương của vùng ven Băng Phong Thế Giới này.

Đột nhiên, trên mặt Biển Băng Trôi xuất hiện một chấm đen nhỏ, chấm đen này hướng vào bờ với tốc độ rất nhanh, chỉ một lát sau mọi người đã có thể nhìn rõ mặt mũi của chấm đen đó, chính là một người không hề xa lạ, Ma Thành Thành Chủ.

Ma Thành Thành Chủ nhẹ nhàng đáp xuống bờ biển, thân hình dừng lại, chậm rãi quan sát dấu tích ụ tàu còn sót lại. Từ khuôn mặt xấu xí gày guộc của Ma Thành Thành Chủ không thể nhận ra chút biểu cảm nào, chỉ có ánh mắt là tràn ngập sự không cam tâm xen lẫn sự căm giận.

Dời ánh mắt khỏi dấu tích ụ tàu, Ma Thành Thành Chủ chậm rãi đi về phía rừng cây. Đối với một ngươi coi từng thân cây ngọn cỏ ở Băng Phong Thế Giới này đều như tài sản riêng của mình như Ma Thành Thành Chủ mà nói, việc tàn phá này thực sự là một tội lớn không thể nào tha thứ được.

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một vật kỳ lạ khiến Ma Thành Thành Chủ khẽ sững lại. Một đống tuyết nổi lên cạnh một thân cây lớn, giống như một gian phòng, vô cùng dễ nhận biết.

Chỉ trong mấy ngày mà đã xuất hiện một đống tuyết lớn, Ma Thành Thành Chủ sao có thể bỏ qua được. Thân hình lóe lên, khoảng cách mấy trăm mét chỉ trong nháy mắt đã tiến lại gần. Bây giờ hắn có thể nhìn thấy rõ, ở trong phòng băng có một ngươi, hơn nữa còn là một cường giả thực lực không hề thấp. Ma Thành Thành Chủ lập tức nghĩ tới Lý Dật, kẻ đã bị mình và Kha Bỉ Tán hợp lực đánh bay xuống biển.

Nhưng sao có thể như vậy được, uy lực liên hợp đó ít nhất cũng sẽ chấn vỡ kinh mạch của đối phương, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, một cường giả bị chấn vỡ kinh mạch sao còn có thể tồn tại được. Từ khí tức hiện tại để phán đoán thì Lý Dật này không những không chết, mà mạch đập rất ổn định, không hề có dấu hiệu hấp hối.

Lẽ nào người này không phải là Lý Dật?

- Kẻ nào ở đây? Mau hiện thân!

Ma Thành Thành Chủ lên tiếng quát, khiến tuyết vụn ở trên gian phòng băng bay tung tóe.

Một lúc sau, Ma Thành Thành Chủ đột nhiên cảm thấy một cỗ đấu khí cường đại, sau đó căn phòng tuyết liền nứt ra, đến khi băng tuyết bị chấn vỡ hoàn toàn, một thiếu niên cười hì hì đứng trước mặt hắn, chính là Lý Dật.

- Thành Chủ các hạ, đã mấy hôm rồi nhỉ?

Nhìn thấy Ma Thành Thành Chủ, Lý Dật tựa hồ không chút ngạc nhiên, hơn nữa còn hỏi một câu khiến Ma Thành Thành Chủ cảm thấy rất buồn bực.

- Hả?

- Ta muốn biết, từ khi ngươi và Kha Bỉ Tán đuổi theo La Tuyết Phong đến nay đã qua mấy ngày rồi?

Ma Thành Thành Chủ trầm ngâm một hồi lâu, rồi lạnh lùng hỏi:

- Câu hỏi này rất quan trọng hay sao?

- Không quan trọng, tùy tiện hỏi cho biết thôi. Nói như vậy, Thành Chủ các hạ, các ngươi đã không đuổi kịp đám người La Tuyết Phong?

- Nhân loại tiểu tử đáng ghét, ngươi phải hiểu rõ là bổn Thành Chủ không có nghĩa vụ trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi, nhưng bổn Thành Chủ rất muốn biết, vì sao ngươi vẫn còn sống?

Lý Dật vẻ mặt thảnh thơi, nhưng thực ra trong lòng lại rất lo lắng, thương thế và thực lực của hắn tuy đã khôi phục bảy tám phần, nhưng Ma Thành Thành Chủ tuyệt đối là phiền phức lớn, cần phải dùng mưu chứ không thể đối đầu trực diện được.

- Thành Chủ các hạ thực sự muốn biết. Vậy cũng được, nói cho ngươi biết cũng không sao cả.

Lý Dật lập tức bốc phét:

- Hôm đó sau khi ta bị các ngươi đánh bị thương, lục phủ ngũ tạng và kinh mạch đều bị tổn thương nghiêm trọng, vốn dĩ với thực lực của ta, muốn khôi phục được vô cùng khó khăn. Nhưng nơi quỷ quái này vô cùng lạnh giá, ta lại không có cách nào có thể sử dụng đấu khí để ngăn cái giá lạnh lại, kết quả là bị lạnh cóng thành một cục băng. Cũng may mà mạng của ta lớn, lúc đó không biết mọc từ đâu ra một tên cường giả, không những giúp ta chống lạnh, lại còn hộ pháp giúp ta, giúp ta khôi phục kinh mạch bị tổn thương.

- Đợi đã! Ngươi nói là ở đây ngoài ngươi ra thì còn có nhân loại khác?

- Đúng thế, có vấn đề gì sao? Ta cũng hỏi hắn là ai, sao lại chạy tới nơi quỷ quái này, hắn chỉ nói là bạn cũ của Thành Chủ các hạ, từ xa vạn dặm tới đây tìm gặp bạn cũ.

Một lời “bạn cũ” từ miệng Lý Dật nói ra sao nghe giống như là oan gia đối địch vậy. Tin tức này khiến Ma Thành Thành Chủ khẽ nhíu mày, suy nghĩ xem là gã oan gia nào đã tìm tới gây chuyện. Là chủ nhân của Băng Phong thế giới, Thành Chủ của ma thành, lão quái vật đương nhiên là đã từng đi tới thế giới nhân loại, cũng có hiềm khích với không ít cường giả nhân loại. Lý Dật cũng đoán được điều đó mới lên tiếng nói láo, dù sao thì bốc phét cũng không phạm pháp.

- Người mà ngươi nói bộ dạng thế nào? Tuổi tác ra sao?

Lý Dật mỉm cười nói:

- Vì sao ta phải nói với ngươi? Lẽ nào bổn thiếu gia ta có nghĩa vụ đó hay sao?

Ma Thành Thành Chủ hung hăng nói:

- Ngươi đúng là không có nghĩa vụ đó, nhưng ngươi nên biết rằng, ngươi nói và không nói thì cách chết sẽ hoàn toàn khác nhau.

- Uy hiếp ta hay sao, Ma Thành Thành Chủ, bổn thiếu gia ta không sợ nhất chính là uy hiếp. Cùng lắm thì đấu tới lưỡng bại câu thương với ngươi, lưu lại một tia đấu khí cuối cùng tự chấn vỡ đan điền khí hải là được.

Lý Dật đột nhiên nói lớn, Ma Thành Thành Chủ cũng đã biết Lý Dật lâu rồi, tiểu tử này quả thực nói được làm được, nên ngữ khí không khỏi trở nên hòa hoãn hơn:

- Vậy phải thế nào ngươi mới chịu nói?

- Để cho công bằng, ta nói cho ngươi biết người đã cứu ta là ai, nhưng ngươi cũng phải nói cho ta biết mấy hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ma Thành Thành Chủ, xem ta tâm trạng của ngươi không được tốt, có lẽ cũng không gặp phải chuyện tốt gì cả.

- Hừ, nhân loại tà ác, vĩnh viễn không thể thay đổi được bản tính tà ác. Tên khốn Kha Bỉ Tán lại chơi bổn Thành Chủ một phen, món nợ này bổn Thành Chủ sớm muốn sẽ tính sổ với hắn. Được rồi, ta nói cho ngươi biết năm ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao ngươi cũng sẽ là một người chết rồi.

Ma Thành Thành Chủ dừng lại một chút, dường như đang nghĩ xem làm cách nào để nói cho ngắn gọn.

- Năm ngày trước, bổn Thành Chủ và tên khốn đó đuổi theo chiếc tàu của La Tuyết Phong, thật là quỷ quái, bổn Thành Chủ chưa từng gặp chiếc tàu nào chạy nhanh như vậy, chúng ta đuổi theo hai ngày hai đêm mới đuổi kịp, lúc này trên mặt biển băng trôi đã ngày càng ít, nếu mà không đuổi kịp thì e rằng không thể nào đuổi theo được nữa. Cũng may mà chiếc tàu đó dường như cũng gặp trục trặc gì đó, tốc độ chậm lại. Sau khi đuổi kịp, bổn Thành Chủ vốn định một chưởng đánh tan chiếc tàu đó, để cho tất cả đám nhân loại đó làm mồi cho cá, nhưng tên khốn nạn đó lại không đồng ý như vậy, lấy lý do là hắn vẫn cần con tàu đó.

Thế là chúng ta lên tàu, vốn dĩ hai chúng ta hợp lực có thể dễ dàng khống chế nhân loại ở trên tàu. Nhưng gã nhân loại cao to, chính là tên hôm đó giao thủ một chiêu liền sợ hãi bỏ chạy không ngờ thực lực lại cao hơn chúng ta, sau một phen chiến đấu vất vả chúng ta mới có thể khống chế được hắn. Lúc này trên biển xuất hiện bão lớn, con tàu như chiếc lá trong cơn bão, ai cũng không muốn phải uống nước biển, nên chúng ta tạm thời ngừng đấu, cùng chống lại cơn bão. Tên khốn đó nhân lúc ta đang bận điều khiển tàu lại ra tay đánh lén ta, đánh ta rơi xuống biển. Khốn kiếp, cùng một sai lầm ta không ngờ lại phạm phải hai lần, nhân loại các ngươi quả thực tà ác.

Lý Dật cười thầm không ngừng, hợp tác với loại thâm hiểm như Kha Bỉ Tán, chẳng phải là chơi với cọp sao?

- Như vậy là Thành Chủ các hạ vừa thưởng thức nước biển vừa bơi trở lại?

- Được rồi, ta đã nói hết rồi, đến lượt ngươi rồi.

Ma Thành Thành Chủ thâm sì mặt, chứng tỏ suy đoán của Lý Dật không sai, còn về mùi vị của nước Biển Băng Trôi như thế nào, đương nhiên là không cần nói nữa.

Lý Dật khẽ nheo mắt, như đang nhớ lại “người đó”:

- Cường giả cứu ta tuổi tương đương với Thành Chủ, thân hình cao lớn, bộ dạng lúc nào cũng như có người mượn hắn tiền không trả vậy, còn thực lực thì ta không cảm nhận ra nổi.

Ma Thành Thành Chủ chăm chú nghe, cố gắng suy nghĩ, đột nhiên mắt sáng rực, hỏi:

- Người đó phải chăng tay phải có sáu ngón tay, trên mặt có vết sẹo bằng ngón tay?

- Đúng thế, xem ra đúng là bạn cũ của Thành Chủ các hạ.

Lý Dật cười thầm, Ma Thành Thành Chủ này là loại thông minh trong đám ma thú, nhưng so với “nhân loại tà ác” thì tựa hồ còn kém một bậc.

- Hắn hiện tại đâu rồi?

- Không biết, hắn nói ta ở đây đợi hắn, kết quả là hắn không tới, không ngờ lại đợi được ngươi tới.

- Hừ, Lục Chỉ Đảo Tiên, hắn không tới bổn Thành Chủ cũng sẽ đi tìm hắn. Nếu đã tới rồi, bổn Thành Chủ sao có thể để hắn đến không được. Nhân loại tiểu tử đáng ghét, vậy để bổn Thành Chủ xử lý ngươi trước rồi sẽ chuyên tâm đối phó với bạn cũ của ta.

Ma Thành Thành Chủ đột nhiên nổi sát ý, khí tức cường giả tuôn ra khiến Lý Dật cảm thấy ngạt thở.

Đối đầu trực diện với lão ma đầu này, Lý Dật thực sự không có nhiều phần thắng, vội xua tay nói:

- Đợi đã Thành Chủ các hạ, ngươi chắc cũng biết cho dù giết ta ngươi cũng cần trả giá không nhỏ, vạn nhất khi ngươi tiêu hao đấu khí, bạn cũ của ngươi quay lại, ngươi cảm thấy ngươi nắm chắc mấy phần thắng. Hơn nữa, hắn không quản mấy vạn dặm tới đây tìm ngươi, nhất định là có cơ sở tiêu diệt được ngươi. Cho nên, chi bằng chúng ta trao đổi.

- Bổn Thành Chủ đã không còn đủ kiên nhẫn trao đổi với đám nhân loại không giữ chữ tín các ngươi.

Bị Kha Bỉ Tán chơi xỏ hai lần, Ma Thành Thành Chủ đã không còn tin tưởng ở nhân loại nữa.

Kha Bỉ Tán khốn kiếp, làm toàn việc xấu lại để Lý Dật phải chịu hậu quả. Thấy Ma Thành Thành Chủ đưa ta hai quả cầu đấu khí trong lòng bàn tay, Lý Dật một mặt tế Phá Thiên Kiếm ra để uy hiếp, mặt khác vội nói:

- Tên khốn Kha Bỉ Tán đó không đại diện cho nhân loại, ta trước nay nói luôn giữ chữ tín, nếu không sẽ bị chúng thần nguyền rủa.

Lời này để Nam Cung Quyết Mân đại thiếu gia mà nghe được, chắc sẽ tức đến đạp mồ sống lại mất.

Ma Thành Thành Chủ có chút do dự, không biết có nên tin tưởng nhân loại tiểu tử tà ác ở trước mặt này hay không. Trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Ngươi nói xem chúng ta trao đổi gì?

- Rất đơn giản, ta giúp ngươi đối phó với gã bạn cũ kia, còn ngươi sau khi chúng ta chiến thắng phải đưa ta rời quay về Nhân Loại Thế Giới.

Cuộc trao đổi này có sức hấp dẫn rất lớn đối với Ma Thành Thành Chủ. Lý Dật nói không sai, Lục Chỉ Đảo Tiên đã dám tìm đến đây thì nhất định phải có thực lực, tin chắc rằng có thể tiêu diệt được mình, trong tình hình đó, thêm một bang thủ là thêm phần hi vọng. Huống hồ, thực lực của Lý Dật Ma Thành Thành Chủ cũng biết vài phần, thêm một đồng minh mạnh như vậy, có thể sẽ là thứ có tính quyết định tới kết cục cuộc đấu. Nhưng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui