Đấu Thần

Trong nhà ngược lại là một mảnh sự yên lặng, trong phòng Lạc Thủy im lặng, có thể nghe được tiếng hô hấp của nàng, hiển nhiên nàng đang ngủ say. Lý Dật nghe xong một lát, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

- Ai vậy?

Bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, ngữ khí Lạc Thủy có chút không vui.

- Là ta, Lạc Thủy muội muội, mở cửa mau.

- An ca ca?

Nghe thấy tiếng của Lý Dật, Lạc Thủy liền mở cửa. Bên trong là mỹ nữ hiện lên vẻ mặt lười biếng làm cho người ta thấy một hương vị khác, sau khi nhìn thấy Lý Dật, cô nàng triệt để thanh tỉnh, nhưng lại hiểu sai ý, trên mặt thoàng một mảnh ráng hồng:

- An ca ca, khuya khoắt, chàng muốn làm gì.

Thần sắc của nàng thẹn thùng không chịu nổi làm cho Lý Dật tim đập thình thịch, nếu không ở vào tình thế không lạc quan, Lý Dật thật đúng là muốn làm thịt Lạc Thủy. Bất quá, Lý Dật cũng không phải là người dễ dàng xúc động như vậy, Lúc này cũng không phải là lúc cô phụ Lạc Thủy được.

- Lạc Thủy muội muội, ta muốn chuyện trọng yếu cùng nói với nàng.

Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lý Dật, Lạc Thủy vẻ mặt thẹn thùng mà chờ mong, mê mang hỏi:

- An ca ca, đã xảy ra chuyện gì sao?

- Ừ.

Lý Dật gật đầu nói:

- Sự tình còn chưa có xảy ra, nhưng chuẩn bị lại không còn kịp rồi. Lạc Thủy muội muội, nàng tin tưởng ta không?

Lạc Thủy gắt giọng:

- An ca ca, ta không tin chàng thì còn có thể tin tưởng ai đây?

- Ta muốn nàng sau hừng đông phải rời đi thôi, ách, có thể giả bộ đi trên đường phố như bình thường, chú ý có người theo dõi hay không, nếu có mà nói, nghĩ biện pháp vứt bỏ bọn họ. Sau đó nàng có thể đến nhà của Bàng thúc thúc. ở tại đó chờ tin tức của ta, ta sẽ tới tìm nàng.

- An ca ca, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?

- Bây giờ còn không thể. Nàng chỉ cần theo như lời ta nói là được, nàng đã là nữ nhân của ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng an toàn.

Lạc Thủy vẻ mặt mê hoặc nhìn Lý Dật, tựa hồ trước mắt nàng không phải là nam nhân quen thuộc, giờ phút này lại trở nên cực kỳ lạ lẫm, An ca ca có khi có chút thật thà phúc hậu, có khi có chút giảo hoạt, có khi lại có chút bất cần đời, giờ phút này toàn thân đầy khí tức làm cho người bất an, Lạc Thủy nói không rõ đây là một loại khí tức gì, chỉ cảm giác loại khí tức này chính mình không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.

- Ta biết.

Lạc Thủy nhẹ gật đầu, một bộ dạng nhu thuận nghe lời.

- Tiểu nha đầu thực láu lỉnh.

Lý Dật thân mật vỗ vỗ đầu Lạc Thủy:

- Tiếp tục ngủ đi.

Trở lại gian phòng của mình, Lý Dật cởi hắc bào, xử lý thoáng qua vết thương, miệng vết thương được thánh hệ đấu khí cùng Thiên khôn kiền châu tự động phục hồi, sớm đã không còn trở ngại. Xử lý xong miệng vết thương, Lý Dật khoanh chân ngồi xuống, sau đó tiến nhập tu luyện.

Lúc vừa rồi dò xét sự xếp đặt của Lục vương gia, Lý Dật cũng không tính toán hủy bỏ hành động ám sát. Hắn chẳng những không hủy bỏ, hơn nữa, giống như lời của Lục vương gia hành động ám sát chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Lý Dật muốn cho kế hoạch giả của các vương gia thành thật, triệt để hủy diệt kế hoạch bọn họ tranh đoạt vương vị.

Sau khi khôi phục thực lực tới trạng thái đỉnh phong, thì sắc trời cũng đã hoàn toàn sáng. Sau khi rửa mặt, gia nhân đã chuẩn bị xong bữa sáng tinh sảo, trên bàn cơm, Lạc Thủy thoạt nhìn có chút tâm thần bất định, xem ra, từ sau khi Lý Dật rời khỏi, tiểu nha đầu cũng không có ngủ nữa. Nhìn thấy nàng lúc này tâm lý có chút cứng ngắc, Lý Dật vẫn một bộ điềm nhiên như không, mà Phì Phì thì trước sau như một uống rượu cùng ăn như lang thôn hổ yết, tựa hồ là muốn đền bù tổn thất khi làm một tên khất cái vậy.

Đang trong lúc dùng bữa sáng, Lục vương gia cũng phái một tên tạp dịch đưa đến tin tức cho Lý Dật. Về điểm này, Lý Dật cũng có thể dễ dàng phán đoán, xem ra tối hôm qua Lục vương gia căn bản cũng không có hoài nghi đến bản thân mình.

Ăn xong bữa sáng, Lạc Thủy liền thu thập mấy thứ quan trọng, sau đó liền dẫn quản gia đi ra khỏi nhà. Trong lúc này, Lý Dật liền tìm được Phì phì, bắt đầu thực hiện kế hoạch.

- Phì phì, ngươi ở chỗ của ta ăn uống miễn phí cũng không phải biện pháp.

Lý Dật vẻ mặt đứng đắn nói.

Phì phì kinh ngạc:

- Ngươi, ngươi muốn đuổi ta đi sao. Vậy cũng không được, ta bị ngươi làm hại thảm như vậy, ngươi chẳng lẽ còn nghĩ không có trách nhiệm sao?

Thần sắc của hắn có vẻ thấy Lý Dật muốn đối với hắn bất lợi, thì sẽ nhào lên liều mạng vậy.

Lý Dật chân thành vô cùng nói:

- Như thế sao được? Ta lại không thiếu tiền, còn sợ nuôi không nổi ngươi sao. Chỉ là ta cân nhắc, ngươi cả đời đứng ở La Lan học viện, đối với học viện cảm tình sâu đậm, đi theo ta cho dù cũng không bằng trở lại La Lan học viện. Cho nên ý của ta là, chúng ta nghĩ biện pháp tống ngươi trở lại La Lan học viện mới được.

- Có biện pháp nào sao? Ta hiện tại đạo sư bình thường đều không tính, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng thân phận học viên đi xin nhập học sao?

- Di, như thế cũng là biện pháp tốt, ta nhớ La Lan học viện không hạn chế tuổi học viên, dùng thực lực của ngươi đi làm học viên hẳn là không có vấn đề gì? Học phí để ta lo đi.

- Cắt.Ngươi thật đúng là muốn ta đi làm học viên, nhưng ta không làm được.

Tuy Phì Phì không có chỉ số thông minh không có nghĩa không có lòng tự tôn, Lý Dật cũng đoán ra điểm này, mới cố ý nói như vậy.

- Vậy làm thế nào mới tốt? La Lan học viện không nhận đạo sư sao? Chờ có cơ hội ngươi đi nhận lời mời.

Lý Dật lại bắt đầu làm loạn chủ ý.

- La Lan học viện đạo sư không phải dựa vào thông báo tuyển dụng, đại bộ phận là từ học viên, đương nhiên cũng có đạo sư không phải xuất thân từ học viên, đó là do nhân viên nhà trường cùng tầng lớp cao tầng liên hợp đề danh, nhưng sau đó viện trưởng đồng ý mới được. Ngươi cho rằng tình huống ta hiện tại, có người đề danh sao?

Lý Dật bắt đầu hốt du:

- Nếu viện trưởng đề danh thì sao?

- Viện trưởng căn bản là không cần đề danh, hắn có tư cách trực tiếp bổ nhiệm, ngu ngốc.

- Là như thế này sao, ngươi không nói sớm, ta và An Đức viện trưởng tại thế giới đóng băng đã gặp nhau, về sau lại ở Long đảo, có vài phần giao tình, không biết có thể nể mặt mũi của ta hay không?

- Thật không?

Phì phì hai mắt tỏa ánh sáng, như chết đuối vớ được cây cỏ cứu mạng:

- Mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải thử một lần, nói như thế nào, ta cũng ở La Lan học viện cả đời, vì học viện mà cống hiến lớn lao.

Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không quên, rõ ràng là La Lan học viện vì hắn tham ăn háo sắc mà cống hiến được không.

- Đó là nhất định.

Lý Dật chăm chú hồi đáp:

- Nơi này cách La Lan học viện cũng không xa lắm, chúng ta liền cùng ngươi đi một chuyến. Bất quá ta cũng nói trước, nếu An Đức qua lão nhân kia không để cho ta mặt mũi, ta cũng không có cách nào.

- Vấn đề này tự nhiên là ta sẽ không trách ngươi. Còn chờ cái gì nữa, chúng ta hiện tại dùng truyện tống trận, ngày mai sẽ có thể đến, nhưng nếu đi trên đường cũng phải mất vài ngày... Ta ở La Lan học viện đi đến đại thần đế đô, cũng mất gần một tháng.

Phí Phí một đường ăn xinh từ La Lan học viện đến Đế Đô, cũng thật khó cho Phì phì, làm một Đấu Thánh cường giả, bết đến trình độ như vậy, thù từ trước đến nay cũng chưa từng có ai như vậy.

- Bây giờ còn chưa được.

Lý Dật làm ra vẻ mặt vẻ khó khăn, tự nhiên làm ra vẻ có chuyện:

- Ta đụng phải một điểm phiền toái, nếu không giải quyết được, căn bản là không thoát được thân.

- Phiền toái gì? Ta giúp ngươi giải quyết.

Giúp Lý Dật giải quyết phiền toái, Phì phì làm việc này cũng không phải là lần đầu tiên.

- Nếu là phiền toái, đương nhiên không phải dễ dàng giải quyết như vậy, Phì phì, ngươi thật sự nguyện ý giúp ta sao? Chuyện này nói không chừng rất nguy hiểm.

Thấy Phì phì mắc câu, Lý Dật lôi kéo mồi câu.

Vì trở lại La Lan học viện, ngoại trừ mất mạng già bên ngoài, làm cho Phì phì trả giá cái gì hắn cũng đều nguyện ý:

- Yên tâm đi, muốn đánh ai ngươi nói cho ta là được.

- Hảo, Vậy tốc chiến tốc thắng, chúng ta bây giờ cần phải thực hiện càng nhanh càng tốt. Nhưng cũng nói trước, ngươi trên đường cũng không thể đổi ý, ta không muốn ngươi hại chết.

- Trừ phi đánh không lại, nếu đánh thắng được ta nhất định giúp ngươi.

Giao dịch đạt thành, Lý Dật tin tưởng cá lớn đã bị cắn câu. Hừ, Lục vương gia, ngươi tuyệt đối không thể tưởng được, Lý Dật ta sẽ mang cho ngươi sát thủ cấp bậc Đấu Thánh. Sau khi thu thập thỏa đáng, Lý Dật xuất môn trước, làm cho những nhãn tuyến kia biết được.

Cách thời gian ám sát còn cả ngày thời gian, hiện tại Lý Dật cũng không phải sốt ruột, cũng không sử dụng xe ngựa, không nhanh không chậm đi bộ tới, sau lưng cái đuôi thanh lý sạch sẽ. Đến thành Tây, Phì phì sớm đã đến, cùng Phì phì hội hợp, hai người ra khỏi cửa thành, lúc này mới ngự không mà bay đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui