Đấu Thần

Con yêu tinh dụ dỗ người này, khiến Lý Dật không nhịn được phải liếc nhìn vài lẩn, có điều hắn đã che giấu kỹ gương mặt của mình, Ngô Hinh Dư không thể nào nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.

Khẽ hít vào một hơi đè nèn lại tạp niệm với gợn lên trong lòng, Lý Dật cất giọng khàn khàn nhàn nhạt nói:

- Ngô tiểu thư, nơi này e rằng không phải chỗ nói chuyện.

- Chuyện này dĩ nhiên.

Ngô Hinh Dư che miệng khẽ cười một tiếng:

- Mời các hạ đi theo ta đi.

Lý Dật ậm ờ gật đầu, coi như đã chấp nhận.

Ngay lập tức, những người xung quanh đều đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Dật theo Ngô Hinh Dư từ từ bước vào trong Phong Lâu.

Cái đập vào mắt đầu tiên chính là một đại sảnh rộng rãi nhiều hạng người trông ra cũng có thân phận đang cầm ly rượu trong tay nói nói cười cười. Nhìn Ngô Hinh Dư từ xa bước vào, họ đều nở một nụ cười khiêm nhường, sau đó nâng ly rượu trong tay lên.

Lý Dật liếc nhìn vài lần, ở nơi này lại có thể nhìn thấy cảnh như vậy. khiến hắn rất đổi ngạc nhiên.

Ngô Hinh Dư có lẽ nhìn thấy sự hiếu kỳ của Lý Dật, nàng khẽ cười, thấp giọng nói:

- Người ở đây, chính là những người xưng là thượng đằng nhân trong và xung quanh Huyết Lang Trấn... Chuyện làm ăn của Phong Lâu chúng ta. chính là phục vụ tốt những thượng đẳng nhân này. Thứ mà họ muốn, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách để có được. Thứ họ muốn bán, chúng ta sẽ bảo đám cho họ có một giá tiền tốt nhất. Trong Phong Lâu, không có thứ gì không thể mua, cũng không có thứ gi không thể bán, chỉ cần ngươi có thể trả được giá.

Lý Dật thoáng liếc nhìn người nữ nhân này. trong lòng có vài phần sửng sốt.

Có thể làm được những chuyện như vậy, thế lực bình thường sao có thể làm? Nhưng nữ nhân này lại nói những chuyện đó nhẹ như lông hồng, xem ra thế lực đứng đằng sau nàng ta, thật đúng là không đơn giản a...

Chẳng trách với tính cách của Âm Thiên Kiệt, lại có thể chấp nhận một thế lục như vậy trong Huyết Lang Trấn.

Không phải vì hắn bằng lòng, mà là vì hắn không còn cách nào mà thôi.

Lý Dật đang thầm cảm thán. Ngô Hinh Dư đã đưa hắn lên lầu hai, vào trong một gian phòng thanh nhã.

Thị ý thị vệ đi theo lui ra rồi đóng của phòng lại, Ngô Hinh Dư khẽ cười, nói:

- Được rồi, các hạ... Gian phòng này có thể nói là noi an toàn nhất trong Phong Lâu này, ta có thể bảo đảm, nói chuyện ớ đây sẽ không có bất cứ ai biết, vì vậy các hạ có gi phân phó, mong cứ nói ra...

Lý Dật nhàn nhạt nhìn người nữ nhân này, rỗi trầm giọng nói:

- Âm Thiên Kiệt đã chết rồi. chắc rằng ngươi cũng biết chứ?

Ngô Hinh Dư sắc mặt không đổi, nàng khẽ cười nói:

- Dĩ nhiên rồi, Phong Lâu chúng ta ớ Huyết Lang Trán nhiều năm, tin tức cũng được xem như là linh thông. Chúng ta còn biết, không những Âm Thiên Kiệt đã chết, e răng, người này còn là chết trong tay của các hạ...

Lý Dật gật đầu, nói:

- Đúng là ta giết hắn.

- Như Vậy các hạ hôm nay đến đây có ý gì chăng? Lẽ nào giết Âm Thiên Kiệt rồi. muốn đến Phong Lâu chúng ta lĩnh thưởng?

Ngô Hinh Dư cười nhạt châm chọc nói.

Đúng là nữ nhân gan to bằng trời! Xem ra muốn thuần phục nàng ta không dễ a!

Lý Dật khẽ lắc đầu, sau chốc lát nhàn nhạt nói:

- Sau khi Âm Thiên Kiệt chết. Dong binh đoàn Huyết Lang cũng coi nhu đã tan thành mây khói rồi. Cũng tức là nói trong thời gian này trong Huyết Lang Trấn sẽ khuyết trống quyền lực. Chuyện này cho dù là với ta hay với Phong Lâu các ngươi mà nói e rằng cũng không phải là chuyện tốt gì chứ?

Ngô Hinh Dư khẽ cười, nàng lấy ngón tay trò đùa mái tóc của mình, một hồi lâu mới mim cười nói:

Các hạ, nói thật nhé... Điều này không ánh hưởng quá lớn đến Phong Lâu chúng ta. Dong binh đoàn Huyết Lang tan thành mây khói, dĩ nhiên sẽ có thế lực khác thay thế vị trí của nó. Nhưng ta lại tin rằng, cho dù là thế lực nào cũng sẽ không có gan dính vói Phong Lâu chúng ta. Những thứ tranh quyền đoạt lợi này, Phong Lâu chúng ta không có hứng thú!

Lý Dật cau mày, chăm chăm nhìn người nữ nhân này, rồi nói tiếp:

- Phong Lâu chưa từng nghĩ qua sẽ tiếp nhận quyền lực này sao?

Ngô Hinh Dư thản nhiên cười nói:

- Dĩ nhiên là không rồi, chuyện phiền phúc như vậy. ta còn lâu mới có hứng thú.

- Vậy nếu là ta muốn ngươi đi tiếp nhận quyền lực trống này thì sao?

Yêu cầu đột ngột của LÝ Dật khiến không khí trong gian phòng như đông cứng lại.

Một hồi lâu sau, Ngô Hinh Dức mới khẽ giọng nói:

- Nói thực, cho dù là các hạ yêu cầu nhưng Phong Lâu chúng ta cũng sẽ không làm chuyện này. Dù gì các hạ chắc cũng rõ hơn chúng ta, lần này Vạn Triêu Long Gia cũng xuất hiện trong Huyết Lang Trấn, nếu chúng ta đoán không nhầm, Long Gia nắm đến tám, chín phần cơ hội sẽ tiếp nhận quyền lực trống này của Huyết Lang Trấn. Nếu chỉ có một Long Gia. muốn cướp chặn ngay trước mặt họ, thì cũng không có gì, nhưng mà dù sao, đằng sau Long Gia còn có một Đế Đô Diệp Gia, còn cả Bắc Đấu Tông bí ân kia... Thế lực như vậy, nếu có thể không đắc tội. ta nghĩ trong Đế Quốc rộng lớn này, cũng không có ai muốn đắc tội với họ.

Lý Dật khẽ gật đầu, điểm này dĩ nhiên hắn hiểu rõ.

Với tính cách của Long Phi mà nói, lần này nếu như đã tấn công Huyết Lang Bảo hắn không thu nạp Huyết Lang Trấn vào phạm vi thế lục của Long Gia mới là lạ.

Và lần này sờ dĩ hắn dám to gan lớn mật như vậy, cũng xem là kết quả mà mình đã ‘giúp’ hắn. Cái chết của Diệp Thanh Mã sẽ gây ra một cú sốc lớn với Diệp Gia và Bắc Đấu Tông, kết quả gây bàng hoàng này, khiến Long Gia vừa phải cân thận dặt dè nhưng lại vừa có thể mượn vào cớ này, công khai mỡ rộng thế lực của Long Gia.

Về chuyện này cho dù là Lý Gia và Mạc Gia cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Chuyện này Long Gia dĩ nhiên sẽ không gây rối hai nhà đó, nhưng hai nhà đó cũng không ngu xuân đến độ làm những chuyện thửa thãi.

Còn cảnh này chính là điều mình không mong nhìn thấy nhất, nếu lúc đó ra tay giết Long Phi và Long Ngạo Thiên trước, có lẽ sẽ không có nhiều phiền phức như vậy.

Lý Dật khẽ cảm thán trong lòng, ngay lập tức hắn đưa tay gõ vào mặt bàn, sau một hồi lâu rồi nhàn nhạt nói:

Ta biết Phong Lâu không muôn đắc tội với thế lực đằng sau Long Gia. Thế nhưng...

Chúng ta có thê đôi một cách nói khác... Không để cho Long Gia chiếm lợi ở Huyết Lang Trấn, tạo một thế lực mới do hai bên chúng ta xây dựng để chiếm cứ quyền lực trống của Huyết Lang Trấn, thế nào?

Ngô Hinh Dư khẽ hít vào một hơi bộ ngực đầy đặn cũng phập phồng theo hơi thở của nàng:

- Nếu là giao địch... Dĩ nhiên là có thể, thế nhưng các hạ, chắc rằng ngài cũng hiểu, chuyện này làm cực kỳ phiền phức, cũng rất mệt mỏi... Nếu không có một cái giá tốt, e rằng...

Nói rồi, Ngô Hinh Dư liếc nhìn Lý Dật. ý tứ trong ánh mắt hai bên dĩ nhiên đều hiểu.

Khẽ cười lạnh một tiếng, Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Giá tiền, ta đúng là không trả nổi... Chắc rằng muốn hoàn thành chuyện này, không có gần trăm vạn kim tệ thì không thể làm được nhi? Có điều, ta lại có một thứ, cũng có thể tương đương với giá làm chuyện này. chỉ là không biết, các ngươi có dám có không!

Lúc nói chuyện, Lý Dật đảo tay một cái, quyển trục lấp lánh quang mang thanh sắc đã hiện ra trong lòng bản tay của hắn, không ngừng dao dộng theo đấu khí của hắn.

Ngô Hinh Dư thu mắt kinh ngạc nhìn Lý Dật. rồi thấp giọng nói:

- Các hạ, nếu là vật này đừng nói là giao dịch vừa rồi cho dù muốn Phong Lâu chúng ta rút ra khỏi Huyết Lang Trấn, cái giá này cũng đã đủ...

Lý Dật vân vê quyển trục, cười lạnh một tiếng, rồi quăng quyển trục lên bàn, nhàn nhạt

nói:

- Không sao... Nếu các ngươi có thể đưa một thế lục tiếp quản vào vị trí này, thứ này chính là giá mà ta chỉ ra, nhưng nếu như không làm được... E rằng, Phong Lâu này sẽ không còn mai sau đâu...

- Ha ha. chuyện mua bán này ta nghĩ chẳng ai muốn bỏ qua cả.

Ngô Hinh Dư khẽ nhướng chiếc cằm trắng ngẩn của mình lên nói:

- Có thứ này, đứng nói là đắc tội Đế Đô Diệp Gia cho dù là chuyện làm ăn đắc tội với Đấu Thần Điện, ta cũng phái làm a... Chỉ có điều, muốn nâng đỡ thế lực nào, trong lòng các hạ đã quyết chưa?

- Nâng đỡ thế lực nào thì ta không cần biết, nhưng ta chỉ cần ngươi làm được một điểm này, chính là thế lực đó sau này duy chỉ có người này mới có quyền chấp chưởng. Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Nói rồi, Lý Dật vỗ bộp tay, lần này lại có một quyển da dê xòe ra trên bàn.

Ngô Hinh Dư liếc nhìn, sau đó cười ha hả. nói:

- Các hạ, chuyện này của ngài xem ra quả nhiên có chút khó đấy.

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Nếu không khó ta có cần phải trà một cái giá lớn như vậy không? Thứ này rốt cuộc hiếm có thế nào, chắc rằng ngươi còn rõ hơn ta? Được rồi, ta còn có chuyện, không ở lại thêm nữa, về chuyện này, ta hy vọng ngươi nhanh chóng hoàn thành.

Lý Dật khẽ gật đầu. đứng dậy bước ra khỏi gian phòng.

Nhìn theo bóng Lý Dật ròi đi. Ngô Hinh Dư không đuổi theo, chỉ nhẹ ấn tay vào quyển trục trên bàn, ánh mắt hiện ra vẻ do dự không quyết.

Một lát sau, nàng mới nhẹ nhàng lau mồ hôi trên vầng tráng trơn mịn, rồi nhàn nhạt nói:

- Ni Thành thúc thúc, ngươi nhìn ra cấp bậc của hắc y nhân đó không?

Từ một góc của gian phòng, một cánh cửa vô cùng bí mật chẩm chậm mớ ra. Sau đó, một người trung niên mặc bạch bào chẩm chậm bước tới, vẻ mặt hắn đầy vẻ ngờ vực. thoáng cau mày rồi nói:

- Kỳ lạ, khí tức người này được che giấu rất kỹ nhìn thấp thoáng cơ hồ chỉ là gã có cấp bậc Đấu Giả mà thôi. Thế nhưng dưới khí tức Đấu Giả ấy, cơ hồ lại đang ẩn giấu một luồng khí tức vô cùng cường đại. E rằng, khí tức cấp Đấu Giả này, chỉ là hắn cố ý phát ra, còn về thực lực thật của hắn, có lẽ khủng khiếp đến độ khiến người khác khó tin. Tiểu thư... Suy nghĩ của người là đúng, nhân vật này chúng ta nên cố gắng lôi kéo không nên đắc tội với hắn. Dù gì, một cường giả Đấu Vương có thể mang lại cho chúng ta lợi ích vô cùng lớn. Huống hồ người này rất có khả năng không chỉ là một Đấu Vương mà thôi... Phải biết rằng, thực lực của Âm Thiên Kiệt không kém chúng ta thế nhưng hắn vẫn không thể tiếp nổi một chiêu...

Ngô Hinh Dư im lặng một hồi. rồi khẽ giọng nói:

- Cũng tức là nói. chuyện giao dịch của hắn, chúng ta không đồng ý cũng phải đồng ý rồi? Hơn nữa, còn phải giúp hắn nâng đỡ một nhân vật nhỏ bẻ như Vậy... E rằng vô cùng khó a!

Có thứ này rồi chuyện giao dịch đã có cũng không thể từ chối được.

Nhìn quyển trục lấp lánh quang mang thanh sắc trên bàn, trong mắt của Ni Thành vụt ra một tia háo hức sau một hồi mới nhàn nhạt nói:

- Huống hồ. nâng đỡ nhân vật nhó bé như vậy, cũng không phải không có lợi ích gì. Chí ít loại nhân vật này so với Âm Thiên Kiệt, sẽ dễ đổi phó hơn nhiều. Xem chừng ý của người thẩn bí kia, hắn không có hứng thú với cơ nghiệp của Huyết Lang Trấn, hắn nâng đỡ một nhân vật nhò bẻ như vậy, e rằng chỉ là chuyện tùy tiện mà thôi. Chúng ta không chừng còn có lợi ích khác trong chuyện này nữa kìa. Huống hồ, nếu sau này muốn điều tra người thần bí ấy, có nhân vật nhỏ bé này, nói không chừng, cũng có thêm một tia manh mối...

- Hv vọng là vậy...

Ngô Hinh Dư lẩm bẩm nói, sau đó nàng tiện tay cầm lấy quyển trục trên bàn, lật giờ thoáng nhìn qua, sắc mặt chợt biến. Quyển trục trong tay rơi xuống đất.

- Sao... Sao lại là thứ này...

Ngô Hinh Dư vẻ mặt kinh hãi, lộ ra tâm trạng phức tạp đến cực điểm.

- Thứ gì mà khiến người kinh ngạc vậy? Cho dù là Công pháp Chu Tước Cao cấp, cũng không đến nổi như vậy chứ? Tiểu thư thứ mà người đang tu luyện cũng chính là Công pháp Chu Tước Cao cấp mà?

Ni Thành nhìn thấy sắc mặt của Ngô Hinh Dư, không nhịn được nói.

- Không... Không phải...

Ngô Hinh Dư hít vào một hoi thật sâu, rồi cười khổ nói:

- Tóm lại, Ni Thành thúc thúc ngươi xem thì biết rồi.

Ni Thành nghi hoặc nhặt lấy quyển trục vào trong tay, rồi chỉ thoáng nhìn qua, hắn không khỏi thất thanh nói:

- Vạn Mộc Quyết? Đây là bộ Công pháp được truyền thừa lâu đời của Diệp Gia? Sao lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui