Sở Tử Phong đeo chiếc dây chuyền vào cổ cô, hắn nhìn bờ vai nhỏ nhắn trắng trẻo mà lòng trào lên từng cơn sóng, thật muốn thả vào đó một chiếc hôn nhẹ nhàng.
Cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, cúi người đặt xuống đó một nụ hôn.
Lục Y Y còn đang định nói gì đó lập tức ngây người, cô cảm nhận được bờ môi mềm mại của hắn, chỉ một chiếc hôn phớt qua thôi mà khiến trái tim cô treo ngược lên trên.
“Đồ…đồ lưu manh Sở Tử Phong!!”
Tử Phong cười bất lực.
“Chỉ em mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của anh thôi bảo bối à”
Bộ dạng bại trận của anh trước em, như một con mãnh thú cúi đầu trước chú mèo nhỏ, từ trước đến nay vẫn luôn là vậy.
Lục Y Y đỏ rực hai gò má, cô tặc lưỡi rồi múc một thìa bánh kem định đút cho hắn, chợt nhớ ra Sở Tử Phong từng nói không thích ăn bánh kem, cô thường bảo hắn thật ngốc, không thử làm sao biết bánh kem ngon nhường nào.
Chẳng ngờ lần này hắn nhẹ nhàng ngậm lấy!
Vị kem socola mát lạnh lan toả khắp đầu lưỡi, hắn cau có.
“Quả nhiên vẫn rất khó ăn”
Lục Y Y dòm thái độ nhăn nhó khó chịu ấy thì mỉm cười thích thú, ông chú này cũng đáng yêu quá rồi.
….
Đã là một tuần sau khi Lục Y Y nghỉ ngơi ở nhà không đến trường.
Hôm nay đã hết kì hạn nghỉ ngơi của cô, Y Y lại mệt nhọc sửa soạn, cô còn đang cảm thấy rất phiền khi lại phải soạn sách và quần áo thì chợt thấy mọi đồ đạc đã ngăn nắp trên bàn rồi.
Y Y mỉm cười.
“Sở Tử Phong cũng chu đáo thật đấy”
Lục Y Y bước xuống phòng khách đã thấy Sở Tử Phong ngồi ở đó lướt laptop, có vẻ như hắn đang làm việc, cô còn đang định bước tới trêu chọc hắn như mọi buổi sáng thì nghe thấy chuông điện thoại của hắn vang lên.
Cô không nghe được đầu bên kia nói gì, chỉ thấy hắn cau mày vô cùng khó chịu.
Hằn gằn giọng như sắp nổi cơn thịnh nộ:
“Kang Jun!! cậu vượt quá giới hạn của tôi rồi đấy!”
“….
”
“Tôi sẽ tự tay bẻ gãy cổ cậu!”
Lục Y Y tái mét mặt nhìn hắn, chú Phong đáng sợ quá…
“Ch.
.
chú ơi”
Thái độ và ánh mắt của hắn lập tức thay đổi khi nhìn thấy cô, Sở Tử Phong đặt điện thoại xuống quên cả tắt máy.
“Tỉnh rồi sao bảo bối?”
Cô dụi mắt, có vẻ vẫn đang ngái ngủ, chậm chạm bước đến rồi ngồi vào lòng hắn.
“Y Y muốn ăn sáng”
Lục Y Y dụi vào bờ ngực vạm vỡ của hắn muốn tìm lại mùi hương quen thuộc, liền bị hắn nhấc lên.
“Hôn tôi một cái thì sẽ được ăn sáng”
Cô ngượng ngùng đấm hắn một cái.
“Cái đó chỉ người yêu nhau mới làm thôi!”
Sở Tử Phong có chút bực mình, siết chặt lấy eo cô
“Vậy em như này thì là không phải giống yêu nhau sao?”
Lúc này người nào đó đột nhiên cứng miệng, cô ấp úng không nói thành lời, từ trước đến nay cô vẫn luôn ngồi trong lòng hắn như vậy đâu có gì lạ đâu.
“Em quá ngốc nghếch rồi!”
Hắn có vẻ như tức giận, lập tức nhấc cô ra khỏi lòng mình rồi rời đi.
Hôm đó Sở Tử Phong không đưa cô đi học.
Cả ngày hôm đó cô cứ mãi ngẩn ngơ suy nghĩ, trong lòng cứ thấy vô cùng khó chịu, Sở Tử Phong hôm nay đột nhiên tức giận với cô, trước giờ hắn đâu giận cô vì những chuyện nhỏ đâu.
Đầu óc đã mệt mỏi rồi thì chớ, lại còn bận trả lời mấy câu hỏi của bạn bè trong lớp, bọn họ đều hỏi nhà cô xử lí đàn chị kia thế nào, rồi thì hỏi Lục gia đầu tư vào trường nhiều không.
Thái độ của mọi người đều thay đổi.
Những bạn học giàu có trong lớp trước đây không mấy tiếp xúc, bây giờ thì xúm lại vô cùng thân thiết với cô.
Những bạn nam trước đây vốn nghĩ là chính trực, bây giờ lại tìm mọi phương án để làm thân.
Họ không phải muốn làm thân với cô, họ chỉ đơn giản là muốn làm thân với Lục gia.
….
Sở Tử Phong đứng trên chiếc du thuyền chở hàng, hắn cau mày nhìn ra phía biển ở đằng trước
Phi Trì sau khi nhận báo cáo liền đi đến phía hắn
“Một đám người ở thành phố M đã đột nhập vào hệ thống nội bộ của Kang Jun, họ đã tìm ra vị trí của lô hàng”
Hắn châm một điếu thuốc, nhìn mặt trời như tia lửa lao xuống mặt biển, tạo lên mặt nước chói mắt vô cùng khó chịu, trong lòng hắn cũng đang như sóng biển, cũng không dễ chịu hơn là bao.
“Phi Trì cậu nói xem, liệu cách này thực sự có hiệu quả không?”
Phi Trì hơi cau mày.
“Chúng ta đã dùng món hàng giả này để dụ đám người đó xuất hiện, cũng đã kiểm soát mạng lưới mã khoá của lô hàng, lão đại vẫn đang lo lắng việc gì?”
Điếu thuốc trên tay hắn cứ thế bốc khói, hắn thâm trầm phủi tàn thuốc trên ống tay áo.
“Tôi ngó lơ em ấy liệu có đúng không?”
Phi Trì ngao ngán, trong cái lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà lão đại còn có thể nghĩ đến Lục Y Y, đúng là phu phụ tình thâm.
“Đôi khi phải tách nhau ra một chút, mới thấy được tầm quan trọng của đối phương”
Cậu không muốn nói nhiều, lặng lẽ rời đi cho hắn một không gian riêng để suy nghĩ.
Thế nhưng Phi Trì chưa kịp rời đi, một tiếng “đoàng!” khiến cậu hoảng hốt nhìn lại, ở phía boong tàu có một vết đạn sâu, có thể găm sâu vào chiếc du thuyền này nhất định không phải loại súng bình thường.
Sở Tử Phong lạnh nhạt nhìn về phía viên đạn bay tới, môi khẽ cong lên.
“Đến nhanh thật!”
Nhanh chóng một tiếng súng nữa lại vang lên, lần này viên đạn đã tìm được đúng mục tiêu của nó!
Phi Trì hoảng sợ nhìn lồng ngực đang chảy máu của Sở Tử Phong, cậu vội chạy tới đó đỡ hắn, khuôn mặt hắn trong gang tấc trắng bệch lại.
“Lão đại anh còn ổn không?”
Hắn quăng điếu thuốc xuống chân, dẫm nát!
“Đủ để bóp chết bọn chúng!”