Đau Thương Đến Chết

Tiểu Mạn chỉ ở lại Giang Kinh một ngày cuối tuần, rồi vội vã bay về Vũ Hán. Thường Uyển lái xe cùng Tư Dao đưa Tiểu Mạn ra sân bay, ba người bịn rịn hồi lâu. Sau đó Thường Uyển đưa Tư Dao về căn nhà bên hồ Chiêu Dương.

"Mình quên chưa hỏi cậu, hiện giờ cậu không có xe của công ty cấp cho, đi làm có thuận tiện không? Có cần mình hàng ngày đón cậu không?" Thường Uyển hỏi khi Tư Dao bước ra khỏi xe.

"Không sao, mình đi bộ khoảng 15 phút là đến bến xe buýt; hàng ngày mình đi giày thể thao đến bến xe, và mang theo đôi giày gót cao hoặc gót vừa phải, đến phòng làm việc sẽ thay. Vừa không muộn giờ làm, lại vừa được tập thể dục, không cần lo chuyện giảm béo nữa". Tư Dao tươi cười.

Thường Uyển nhìn vẻ mặt của Tư Dao, vẫn như xưa, cười tươi như hoa, nhưng có phần vui gượng thì phải. Nghĩ đến những ngày Tư Dao một mình ở căn nhà cũ với bao nỗi giày vò trăn trở, cô lại thấy thương cảm: "Nếu cậu thấy buồn quá thì gọi điện cho tớ nhé!"

"Được! Nhưng mình cũng phải học cách tự xoay xở chứ, đúng không?" Tư Dao cảm động nhìn Thường Uyển. Vốn dĩ, Viên Thuyên là người bạn thân nhất. Nhưng mấy ngày gần đây Thường Uyển luôn ở bên, khiến Tư Dao nhận ra cô gái ngây thơ mà cô vẫn coi như em gái này có một trái tim nhân hậu thật đáng yêu.

Thường Uyển gật đầu, khẽ nói "Tạm biệt" rồi nhấn ga vút đi.

Tư Dao nhìn theo, ánh mắt dần thấy có phần trống vắng: lại đến lúc phải một mình chống chọi với sự cô đơn.

Cô đứng trước cửa rất lâu, rồi mới lững thững đi về căn hộ của mình.

Phòng của cô nằm ở tầng hai của toà biệt thự. Cô và Lịch Thu ở tầng hai. Hai phòng ngủ ở tầng một còn có hai người khác là nam giới. Họ đều rất bận, có khi cả ngày không thấy bóng. Bọn họ cũng đã gặp Tư Dao. Một người là Chung Lâm Nhuận, luật sư làm ở Văn phòng luật sư Thiên Hoa - Giang Kinh. Còn người kia là Quách Tử Phóng, phóng viên ngành giải trí. Họ khiến Tư Dao có ấn tượng rất sâu sắc: Lâm Nhuận người cao kều, tóc đen hơi xoăn tự nhiên, đôi mắt rực sáng, vầng trán có nét vừa thông minh, vừa tài hoa, ứng xử rất đúng mực; tuy giống Lịch Thu ở chỗ rất lịch lãm trang nhã nhưng anh lại nhiệt tình và thân mật hơn. Tử Phóng mặt gầy và dài, cổ cũng dài và cái miệng thì to. Lần đầu tiên gặp Tư Dao, anh ta nói đùa rằng trời sinh ra anh ta để làm phóng viên ngành giải trí: cái cổ dài để dễ thò đầu ra nghe ngóng các nguồn tin riêng, miệng to để có thể vừa "ăn không" của những diễn viên ca sĩ chưa thành danh muốn được lên báo đài, vừa có thể phát tán những chuyện kín của một siêu sao.

Cuộc sống của hai người ấy đều có vẻ rất phong phú, họ cần mẫn lặn lội ngày đêm. Tư Dao cũng đã từng giống họ, đi sớm về khuya, không được rảnh rỗi lấy một phút. Cô thậm chí từng than thở ước gì có được một cuộc sống bình thường phẳng lặng. Nhưng bây giờ thì sao? Phải bỏ chuyên môn quen thuộc ở công ty cũ, quan hệ xã hội chợt giảm đi quá nửa, lại vĩnh viễn mất đi hai người bạn vô cùng thân thiết - đặc biệt là cái chết của Viên Thuyên khiến trái tim Tư Dao nặng trĩu; nói đúng ra là cô không để cho mình được giải thoát.

Có lúc, cô thấy nghĩ thế thật kỳ cục, nhưng cô vẫn luôn luôn giày vò tự trách: mình đã hại Viên Thuyên, là mình hại Kiều Kiều!

Có lẽ, mọi người sẽ đều phải chết vì mình.


Tất cả bắt đầu từ cái đêm mưa gió ấy.

"Tư Dao, bạn em đi rồi à?" Câu hỏi thẳng thắn của Tử Phóng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Lúc này Tư Dao mới biết mình đang đứng ngẩn ra ở cầu thang, gượng cười: "Vâng, thế là em có thể có chút thời gian sắp xếp lại các thứ. Chuyển đến đã vài ngày mà vẫn chưa mời được ba người hàng xóm vào chơi, thực ra là vì còn lộn xộn quá".

"Nghe nói hôm em chuyển đến, có nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh của một người bạn mới qua đời gửi tới đúng không? Hình như lúc đó cô ấy đã bị tai nạn xe hơi được mấy ngày. Ý anh là, việc này rất kỳ lạ, lẽ nào cô ấy gửi quà cho em từ âm phủ?" Tử Phóng nói năng thẳng tuột, câu nói này Tư Dao thấy thật quá chối tai.

"Nhà báo Tử Phóng hiểu biết đủ đường, lẽ nào lại không biết có thể nhờ người khác gửi hộ à? Viên Thuyên thường xuyên phải đi công tác, cô ấy vốn rất nghiêm chỉnh, để bảo đảm gửi quà đến đúng ngày em chuyển nhà, cô ấy đã sắp xếp trước mọi việc. Đó là một phương án rất tốt chứ sao!" Tư Dao có ý giễu Tử Phóng.

Tử Phóng hơi biến sắc, nghĩ bụng, cô gái này thoạt nhìn tưởng là yếu đuối nhưng cũng rất có cá tính đây. Anh cười nhạt: "Đương nhiên là anh biết, xem ra anh phải nói rõ từng câu mới được. Ý anh là, dù cô ấy đi công tác, một là có thể nhờ bạn trai, thậm chí bố mẹ mang quà đến tặng, không cần thiết phải dùng EMS; hai là, vé máy bay lượt về mà cô ấy đã mua, cho thấy cô ấy định trở về Giang Kinh trước khi em chuyển nhà một ngày; hoàn toàn kịp đến giúp em chuyển nhà và trực tiếp tặng quà..."

"Này, anh muốn gì vậy? Sao anh lại biết những chuyện này? Lẽ nào anh đã xem vé máy bay của Viên Thuyên?"

"Vì tò mò! Với anh, đây chỉ là chuyện vặt! Vận dụng một chút quan hệ là xem được vé máy bay của cô ấy. Thực ra thông tin cô ấy đặt vé cũng được lưu trữ trên mạng, chỉ cần thủ tục hợp pháp thì rất dễ có được thông tin này".

"Cảm ơn sự tò mò của anh, nhưng tiếc rằng đây không phải là thông tin giải trí, cuộc sống của em cũng không phải là chương trình giải trí. Xin Quách tiên sinh hãy dùng tài nghệ cùng tuệ nhãn và lương tâm của mình đi mà lăng-xê những diễn viên mới, và săn lùng những ngôi sao!" Tư Dao bắt đầu thấy ghét Tử Phóng, nói xong, cô bước nhanh lên gác không thèm nhìn Tử Phóng đang đứng trơ bên cầu thang.

Tử Phóng nói với theo: "Chuyện này thật sự khiến anh tò mò, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hai cô bạn của em đã chết, liệu có sự trùng hợp nào không? Viên Thuyên bố trí gửi EMS, có phải vì cô ấy đã linh cảm được mình sẽ chết không? Đây chỉ là trực giác của một phóng viên siêu hạng..."

Tư Dao gí ngón tay nút chặt lỗ tai, đi thẳng vào phòng.


Những lời khó chịu của Tử Phóng bị chặn lại bên ngoài. Nhưng căn phòng nhỏ giản dị và vuông vức bỗng giống như một mê cung, khiến cô bước vào rồi thì không tìm được lối ra. Bởi vậy, Tư Dao cứ ngơ ngẩn rất lâu trong đó.

Đầu tiên là ý nghĩ về Viên Thuyên.

Giờ này cậu ở đâu? Thiên đường hay âm phủ? Mình nên tin theo tôn giáo nào về nơi nương náu của linh hồn cậu đây?

Khi đến lượt mình đi, mình phải tìm cậu ở đâu?

Cô thấy kinh hãi vì suy nghĩ này của mình rất không lành mạnh! Mình bắt đầu tin vào những lời nguyền và tiên đoán từ khi nào vậy? Nhưng cái chết của Kiều Kiều xảy ra sau lời tiên đoán có vài tiếng đồng hồ, tiếp đó là cái chết của Viên Thuyên; ngay anh phóng viên mới quen được vài ngày cũng đang hỏi... lẽ nào đều là sự trùng hợp khiến mình liên tiếp mất đi hai người bạn thân chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi?

Lại thêm cả ác mộng và những ảo giác không sao xua đi được ở căn nhà cũ, khiến những hy vọng của cô về một tương lai tốt đẹp hoàn toàn bị lung lay.

Hãy tin vào trực giác, nếu thấy không bình thường thì chuyển sang suy nghĩ khác.

Nhưng cô vẫn không thể nào thôi nghĩ về cái chết của Viên Thuyên.

Căn phòng mới này do Viên Thuyên tìm hộ cho cô, bây giờ một mình đối mặt với bốn bức tường, làm sao cô không nhớ đến Viên Thuyên? Nghĩ vậy là rất đúng. Viên Thuyên đi công tác ở Hoa Đông, lái chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc Hộ Ninh, rồi đột ngột mất tay lái, sau khi chệch khỏi tuyến đường hơn chục mét thì đâm thẳng vào hàng cọc chắn bên đường. Đó là một tai nạn thông thường, dường như chẳng có gì đáng phải nghi ngờ, hơn nữa lại xảy ra giữa ban ngày, rất nhiều người nhìn thấy. Điều tra cho thấy hệ thống phanh của chiếc xe Buick (1) mà Viên Thuyên đã mượn ở Sở tài chính kế toán chi nhánh Thượng Hải không hề có trục trặc gì, loại trừ hẳn khả năng có kẻ ngầm hại. Nhưng có người nói là nhìn thấy xe của Viên Thuyên chạy quá nhanh và không ổn định, rất có thể vì chạy quá nhanh, tay lái không chuẩn, hoặc mất tay lái do trượt bánh...

Nhưng nếu đúng như Tử Phóng vừa nói là Viên Thuyên định về Giang Kinh trước khi mình chuyển nhà một ngày, thì tại sao lại phải gửi EMS trước? Sao không để hôm đó tự mang đến, hoặc nhờ chồng chưa cưới Dục Chu "sẵn sàng sốt sắng" mang quà đến cho mình? Có lẽ cô ấy đã tính toán kỹ lưỡng (đây là nguyên nhân khiến Viên Thuyên đạt nhiều thành tích xuất sắc ở công ty cũng nên), chỉ tin tưởng vào dịch vụ rất chuyên nghiệp của EMS.

Tư Dao gần như không thể tin rằng đến lúc này mình vẫn chưa mở hộp quà ấy ra. Cô sợ nhìn vật lại nhớ người; cô muốn đợi nỗi đau nguôi đi, muốn né tránh tất cả những gì gợi đến nỗi đau. Có lẽ vì cô rất tài né tránh nên vẫn che giấu được tâm trạng bất ổn sau khuôn mặt vốn đã quen tươi cười.


Hộp quà đang ở trên bàn, bên cạnh là khung ảnh có tấm hình cô chụp chung với Viên Thuyên hồi mùa xuân năm nay - hai nụ cười rạng rỡ, vẻ đẹp tuổi thanh xuân bừng bừng như tràn cả ra ngoài khung ảnh. Tờ giấy bọc quà có bảy màu, rất đúng với phong cách của Viên Thuyên. Tính cách Viên Thuyên là thế, không thể giấu được cái gu thẩm mỹ luôn ưa chuộng những sắc màu sáng tươi rực rỡ. Tư Dao thì trái lại, trong thế giới của cô tất cả đều nhàn nhạt mơ hồ, cô thích màu thuần trắng, trắng bạc, xám nhạt, xanh da trời... đại loại cũng là một sự né tránh, tránh phải đối lập với những thứ sáng tươi, tránh những gì đập mạnh vào thị giác.

Tư Dao cân nhắc hồi lâu, rồi đi đến bên bàn bóc lớp giấy bọc, không hiểu tại sao tay cô bỗng run bần bật, "Mình sợ cái gì nhỉ? Sợ món quà trong hộp sẽ làm trỗi dậy nỗi đau bị mất người bạn quá cố sao?"

Sau lớp giấy chỉ là một cái hộp bình thường, bên trên có nắp. Tư Dao khẽ cắn môi, mở nắp ra.

Cô thở phào.

Trong hộp là một quả cầu pha lê lung linh trong suốt, xung quanh được chèn kỹ bằng túi nilon bơm hơi và các mảnh xốp để tránh va đập. Tư Dao cẩn thận cầm quả cầu lên, căn nhà nhỏ chợt sáng bừng. Lúc ấy Tư Dao thấy rất cảm kích về tấm lòng của Viên Thuyên: bạn ấy biết mình sợ những ngày xấu trời, sợ bóng tối, sợ cô đơn. Quả cầu pha lê này sẽ tỏa sáng xung quanh, đem lại cho mình nhiều ánh sáng hơn; còn gì thích hợp hơn với căn nhà mới bằng món quà này? Nhìn kỹ, cô thấy đây là quả cầu pha lê mà nhiều gia đình thường dùng, bên trong có một ngôi nhà nhỏ và những bông hoa tuyết đang chầm chậm rơi. Chỉ cần lắc hay xoay quả cầu, hoa tuyết sẽ bay lên, rồi rơi lả tả xuống nóc nhà.

Trong hộp còn một cái đế bằng thép không gỉ mạ bạc để đặt quả cầu. Tư Dao mỉm cười đặt quả cầu lên đế rồi xếp bên cạnh màn hình vi tính. Cô ngắm nghía kỹ, nghĩ bụng: "Dù Viên Thuyên đã tính toán tỉ mỉ thế nào, thì cũng nhằm mục đích rất đơn giản là mong cho mình vui vẻ, cuộc sống đầy ắp ánh sáng. Bạn ấy đi rồi, mình càng phải thực hiện nguyện vọng của bạn ấy, phải luôn luôn vui vẻ".

Nhưng đâu có dễ gì!

Định vứt chiếc hộp vào thùng rác, Tư Dao bỗng có cảm giác làm như thế này không phải lắm. Cô lại nhìn quả cầu pha lê, rồi nhìn chiếc hộp. So với thể tích của quả cầu, thì chiếc hộp có vẻ to khác thường.

Cô mở hộp, lấy ra từng lớp xốp... Quả nhiên ở đáy hộp có một bức ảnh đã được ép plastic. Sao Viên Thuyên lại gửi đồ kiểu này, nếu mình không tìm kỹ, vứt chiếc hộp đi thì sẽ thế nào? À không, bạn ấy rất hiểu mình, biết mình đủ cẩn thận để lật đến tận đáy hộp. Người bạn rất hiểu mình như vậy, sao lại sớm ra đi?

Đây là một bức ảnh chụp phong cảnh.

Một cảm giác chẳng lành bỗng trỗi dậy, tay cô run run, phải rất lâu cô mới cầm được bức ảnh lên.

Quả nhiên là nó!

Bức ảnh chụp núi Lệ Sơn rực rỡ sắc màu, thác nước trông như dải Ngân Hà từ trên cao đổ xuống, dưới vách đá, một dòng nước xanh biếc uốn lượn chảy qua.

Tại sao? Viên Thuyên, tại sao cậu lại thế nào?


Lẽ nào những lời người ấy nói đều là sự thật?

Tư Dao như đang túm phải một con quái vật hung ác ăn thịt người, cô vội buông ngay bức ảnh, nó rơi xuống sàn. Cô bước lùi liền mấy bước, rồi ủ rũ ngồi xuống mép giường.

Tư Dao vùi đầu vào hai cánh tay, trong óc lặp đi lặp lại câu hỏi "Tại sao, tại sao?" Cô không dám tin, cũng không muốn tin! Bức ảnh này chắc chắn sẽ khiến cô đau đớn, Viên Thuyên lại dám đặt vào trong hộp quà! Ai đó có thể không hiểu, nhưng Viên Thuyên là người đầu tiên, người duy nhất hiểu thấu sự cắn rứt của Tư Dao. Chính bức ảnh này đã khiến cô quyết định sai lầm, để rồi những rủi ro liên tiếp xông vào cuộc sống vốn phẳng lặng của hai người bạn, khiến Kiều Kiều bỏ mạng nơi rừng xanh nước biếc, khiến cô phải nghĩ ngợi suốt đêm ngày, tâm trạng luôn nặng trĩu. May có Viên Thuyên luôn luôn khuyên giải, động viên, gắng hết sức tránh không nhắc đến lần đi chơi ấy.

Tư Dao càng nghĩ càng hiểu Viên Thuyên thông cảm với mình là thế, nhất định không thể gửi bức ảnh này đến cho mình. Làm thế khác nào một trò lố bịch, thậm chí là trò bỡn cợt độc ác.

Trừ phi, món quà này không phải do Viên Thuyên gửi đến.

Hoặc là, bởi Viên Thuyên ôm hận, bèn gửi đến vì muốn nhắc nhở mình rằng, quyết định sai lầm của cậu đã tạo cơ hội cho lời nguyền kia được thực hiện.

Đây là một sự trả thù độc địa.

Nghĩ thế Tư Dao lại run run đi đến cạnh bàn, nhìn chăm chú quả cầu. Tại sao Viên Thuyên còn gửi đến một món quà có thể chiếu sáng cuộc sống của mình thế này.

Cô đột nhiên nhớ ra rằng, quả cầu pha lê là một thứ công cụ để bói toán, lẽ nào, Viên Thuyên muốn mình nhìn thấy tương lai bằng quả cầu này? Muốn mình nhìn thấy một tương lai như thế nào?

Tư Dao đã hiểu ra. Đó là cái chết.

Kiều Kiều đã ra đi, Viên Thuyên đã ra đi, tiếp theo sẽ là ai?

Chú thích

(1) Một loại xe ô tô do General Motors, Canada và Trung Quốc sản xuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận