Đau Thương Đến Chết

Thôn Thạch Lạp dù ở sâu trong núi nhưng không giống như một thôn hoang vắng cách biệt với thế giới bên ngoài, bởi con đường lớn rải nhựa xuyên suốt, nhà ngói san sát hai bên, những cửa hàng tạp hóa đều trang trí đâu ra đấy, với những bộ quần áo, đồ dùng hàng ngày thời thượng và áp phích quảng cáo những đĩa DVD mới nhất.

Đi trên con đường liên thôn, Tư Dao cảm thấy có phần bất yên và lúng túng. Một thời gian đã trôi qua kể từ khi cô và những người bạn thân bị mê hoặc bởi bức thư vô danh ấy, đến tham quan khu thắng cảnh chưa được biết đến là Tân Thường Cốc ở núi Vũ Di, vào hang Thập Tịch có ba cỗ quan tài treo mà theo lời ông già mặc áo mưa gặp ở trên núi, người nào từng vào hang Thập Tịch sẽ "Đau thương đến chết" và trên đường xuống núi, người bạn đồng hành là Kiều Kiều sảy chân rơi xuống vực thì đây là lần thứ ba sau khi Kiều Kiều xảy ra chuyện, Tư Dao tìm đến cái thôn gần Tân Thường Cốc nhất này. Vào buổi sáng, đa số người dân trong thôn đi đến các điểm du lịch chủ yếu của núi Hoàng Cương kế bên để chào bán các đặc sản địa phương. Lần nào tới đây Tư Dao cũng nhất định phải gặp người chủ cửa hàng cơm đầu thôn, tuổi ngoài 40, có kinh nghiệm chạy hàng ở khu du lịch, tiếng phổ thông bập bõm nhưng anh ta lại là người duy nhất trong thôn Thạch Lạp mà Tư Dao có thể nói chuyện.

"Cô đến đây không biết mấy lần rồi, tôi vẫn chỉ có một câu trả lời duy nhất. Từ trước đến nay tôi chưa hề nhìn thấy người này, cũng chưa hề nghe nói "Đau thương đến chết" là gì...". Chủ quán vừa bấm máy tính cộng tiền một hóa đơn, vừa nói. "Nói điều này không phải là không hoan nghênh cô đến, cô đến đây có thể nói chuyện với tôi".

"Việc này quả hơi kỳ lạ". Tư Dao tự nhủ

Chủ quán đột nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nói "Tôi chợt nhớ ra... cách đây không lâu, khoảng chừng một tháng có một cô gái xinh đẹp na ná như cô cũng đến hỏi tôi chuyện này".

"Trông cô ấy thế nào?"

"Cao gần bằng cô, mặt trái xoan, đôi mắt tô, nhìn hơi dữ... tóc nhuộm vàng... không hiểu sao, tôi thấy cô ta hơi không bình thường, có vẻ đờ đẫn"

Tiểu Mạn! Tiểu Mạn cũng từng tới đây điều tra, có phải cô ấy cũng đang truy tìm tung tích người mặc áo mưa kia không?

Tư Dao chột dạ: Theo suy đoán của cô thì lúc Tiểu Mạn quay lại Tân Thường Cốc cũng là thời gian trước khi xảy ra vụ lật xe ở Đại Lý không lâu. Bóng "Thần chết" mặc áo mưa không lẽ đã xuất hiện ở nơi xảy ra sự cố, nếu không sao cô ấy tự rước họa vào mình?

Tiểu Mạn đột ngột yêu cầu người lái xe buýt dừng lại giữa đường, chắc chắn cũng vì nhìn thấy người mặc áo mưa- hình ảnh từ lâu đã gây rối loạn trong đầu cô ấy.Vì quá mải mê điều tra sự thật về ông già nói 4 chữ "Đau thương đến chết" mới khiến cô ấy có hành động điên rồ như vậy trên xe.

Tư Dao đưa bức ảnh chụp hiện trường vụ lật xe ở Đại Lý ra, chỉ vào bóng người mặc áo mưa ở góc ảnh "Chính là người này, anh nghĩ lại xem đã từng trông thấy ông ta chưa?"

Chủ quán nhìn lướt, rồi lắc đầu "Tôi cũng đã hỏi những người dân thôn hay đi núi, họ chưa hề thấy lão già mặc áo mưa giữa trời nắng đã đành, mà ngay cả Tân Thường Cốc và hang quan tài treo cũng chưa hề nghe nói đến. Đúng là có thung lũng đẹp, nhưng xưa nay chưa từng có tên. Hang quan tài treo thì lại càng hết sức hão huyền"

"Hang đó rất khuất... nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Rõ ràng chúng tôi đã gặp người này. Ông ta nói mình là dân thôn dưới núi, đi xa từ hồi tra trẻ đến già mới quay về. Dù ông ta nói tiếng phổ thông rất tốt, nhưng chúng toi vẫn có thể nhận ra là giọng của vùng này, hơi giống giọng anh. Một người như vậy lẽ nào tất cả mọi người đều không biết?"


Chủ quán ngẩng đầu "Giờ tôi đã biết tại sao cô cứ bỏ công đến đây. Có phải cô cho rằng dưới núi này chỉ có một cái thôn không?" Anh ta cúi xuống dưới quầy lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ, vốn là một tấm bản đồ cũ "Cô nhìn thấy không, trong vòng 20 dặm quanh đây còn có bốn năm thôn nữa"

"Nhưng thôn của các anh gần Tân Thường Cốc nhất, mấy thôn kia khá xa, cũng không biết nên đến chỗ nào để hỏi, chẳng lẽ phải đến hỏi từng nơi một ư?" Hôm nay lần đầu tiên Tư Dao biết quanh đây vẫn còn mấy thôn nữa.

"Cô đi điều tra về con người, và sự việc quái dị chứ gì? Vậy tôi đề nghị cô đến thôn này trước". Chủ quán chỉ vào một thôn ở phía khác của Tân Thường Cốc, trên bản đồ chỉ đánh dấu 'thôn A' chứ không có tên chính thức như những thôn khác.

"Đây là thôn gì?"

"Cô không đọc được chữ à? Thôn A" Chủ quán lắc đầu.

"À, là tôi hiểu lầm, tưởng đó là kiểu gọi tạm "ABCD", chứ không nghĩ rằng đó là tên thật của thôn đó"

"Nói chuyện với cô thật mệt quá, sao lại là tên thật? Đương nhiên là tên gọi tạm! Cai thôn này không có tên"

Lời nói của chủ quán khiến Tư Dao bỗng nhiên thấy mịt mù.

"Thôn không có tên?"

"Nên mới nói là quái dị mà. Lịch sử của thôn này rất lạ, người trong thôn rất quái, nghe nói, cả gia súc trong thôn này cũng không bình thường. Có lẽ đều là tin đồn đại, nhưng không chừng lại liên quan đến người cô muốn tìm hiểu cũng nên bởi người cô tìm, cũng rất kỳ quái". Chủ quán vừa nói vừa nhìn ra ngoài quán, vừa như chờ đợi những thực khách không bao giờ đến, vừa như có ý bảo Tư Dao hãy mau đi đi.

"Vậy anh có thể chỉ đường giùm tôi không? Lẽ nào phải đi quanh núi đi đường vòng không cần thiết gì".

"Tôi cũng không biết chút gì về cái thôn kỳ quái đó. Cô đi đến thị trấn Hoa Tây hỏi xem đi xe ôm hoặc nhờ xe tải nhỏ chở hàng... Hình như nhiều người trong thôn đó lái xe ở vùng này. Mười mấy dặm đường núi! Cô gái thành phố như cô phải đi đến gãy chân thì mới tới đó được. Cô cứ cầm lấy tấm bản đồ này!"


Tư Dao thầm nghĩ "Thành kiến quá", nhưng lại cảm thấy anh ta nói không sai, cô cảm ơn rồi quay người định đi.

Bỗng nhiên cô cảm giác có người đang quan sát mình.

Cô nhìn xung quanh. Ngoài kia ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khiến cả thế gian dường như không thể che đậy những thứ gì nhơ bẩn nhưng sao cô lại cảm thấy nguy hiểm đang rình rập bên mình.

Quảng trường Long Địa phía đong thị trấn Hoa Tây một nửa là chợ mua bán nông sản, nửa kia là một bãi đỗ xe. Xe vận chuyển hàng hóa của các hộ nông dân và xe chở khách đỗ lẫn lộn, nhiều xe đều treo tấm biển ghi nơi đến trên tấm kính chắn gió phía trước. Tư Dao xem xét kỹ từng chiếc một trong mười mấy chiếc xe ở đó. Nhiều nhất là xe tuyến đi đến thành phố Vũ Di, còn thì không thấy một chiếc nào đến "Thôn quái dị" hay "Thôn A" cả.

Một chiếc xe nhỏ có treo tấm biển "Xe liên vận Tây Mân". Một anh chàng gầy nhom ngồi trên ghế lái xe xem tạp chí. Tư Dao nghĩ chắc là xe chở khách bèn đi tới hỏi "Anh ơi, xin hỏi xe này đi đâu?"

"Đâu cũng đi, các trấn các thôn trong cả huyện, tuy nhiên phải đợi đủ 6 người"

"Tốt quá rồi, tôi muốn đến 'Thôn A', anh đã từng nghe nói đến chưa? Thôn không có tên ấy"

"Tôi không đi đến thôn không có tên!" Tài xế gào lên, nhưng lập tức cảm thấy có phần thất thố, bèn hắng giọng rồi nói "Vì tôi không biết đi đường nào để tới thôn đó"

"Không sao, tôi có bản đồ đây"

Ngón tay gầy quắt của anh tài xế long ngóng giở tạp chí, nhưng mãi không giở nổi 1 trang. Anh ta thẳng tay ném luôn xuống, nổ máy, rồi nói "Tôi phải đi đến nơi khác bắt khách đây" Rồi phóng mất hút trong đám bụi.

Thật kỳ quái! Người này mới gọi là thích hợp để đến thôn quái dị!

Hai trung niên một nam một nữ từ chợ đi lại, lên một chiếc xe tải cũ nát. Tư Dao đi tới hỏi "Xin hỏi hai vị có biết xe nào đi đến thôn A không? Cái thôn không có tên, trên bản đồ chỉ gọi là thôn A?"


Hai người đó nhìn nhau, Tư Dao nghĩ bụng "Ít ra thì bọn họ cũng từng nghe nói đến nơi này". Người đàn ông hỏi "Đến đó làm gì?"

"Tôi định tìm một ông già mặc áo mưa giữa ngày trời nắng". Tư Dao cũng thấy ngượng ngịu nhưng vẫn nói tiếp "Chuyện là thế này, mùa hè năm nay tôi và một đám bạn lên núi chơi, gặp một ông già bảo chúng tôi đừng vào hang quan tài, nếu không sẽ mất mạng, nhưng chúng tôi vẫn cứ vào..."

"Từ trước đến giờ, chúng tôi chưa từng nghe nói đến 'Thôn A' gì đó, xin lỗi!". Hai người đột nhiên biến sắc, gần như thô lỗ cắt ngang câu chuyện kể của Tư Dao, quăng những vật phẩm vừa mua được lên thùng xe, chui tọt lên cabin như muốn chạy thoát thân. Trong nháy mắt, người đàn ông đã lùi xe lại. Dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta thò đầu ra nó "Cô đừng đi hỏi ai về Thôn A nữa, từ đâu đến, thì nên quay về đó đi"

Tư Dao cảm thấy rát mặt, cảm thấy mình bị hạ nhục quá thể, nghĩ bụng: tôi mà biết ngoan ngoãn nghe lời ư? Rồi lạnh lùng bĩu môi, quay người đi.

Một lát sau một anh chàng mặc quần bò rộng và áo phông dài tay đi thẳng đến trên chiếc xe lam 3 bánh. Thấy Tư Dao đứng sừng sững giữa một đám xe pháo xám xịt, anh ta không thể không để ý nhìn. Tư Dao cảm thấy anh ta có vẻ tử tế, bèn cười cười đi tới, khẽ hỏi "Anh ơi, làm phiền anh, có thể đưa tôi đến một thôn ở gần đây không? Tôi sẽ thanh toán tiền xe hậu hĩ".

Anh chàng cười nói "Nếu không phải là đi Phúc Châu, thì đương nhiên tôi có thể chở chị đi. Thôn nào thế?"

"Thôn A"

Anh chàng ngẩn người "Đó là nơi nào, sao từ trước đến nay tôi chưa hề nghe nói nhỉ?"

Tư Dao nghĩ bụng "Điều mà tôi cần, là anh không biết về nó" Cô nói luôn "Ở đây có bản đồ, anh cứ đi theo sự chỉ dẫn là được"

Anh ta ngập ngừng, rồi gật đầu "Được, chị cứ xem bản đồ, rồi bảo cho tôi biết nên đi thế nào".

Tư Dao mừng ra mặt, lên xe, nói "Ra khỏi thị trấn, trước tiên đi về hướng bắc".

Chiếc xe ba bánh nổ máy chạy ra khỏi chợ, anh chàng hắng giọng, rồi gợi chuyện, hỏi Tư Dao "Cô giống như khách đến Hoàng Cương Sơn du lịch, sao lại đến đây?"

"Tìm người!" Tư Dao thấy tiếng của cô hoàn toàn bị tiếng động cơ vào tiếng gió nhấn chìm.

"Người nhà à?"


Đột nhiên, một chiếc xe tải lái chéo ra, chắn giữa đường. Anh lái xe lam đáng ngoái đầu nói chuyện với Tư Dao, chợt nhận ra vội vàng phanh lại, suýt nữa thì đâm vào chiếc xe tải đó, lập tức chửi toáng lên. Tư Dao hoàn toàn không hiểu tiếng địa phương nhưng cũng biết anh ta rất tức giận. Một cái đầu thò ra khỏi buồng lái xe tải. Tư Dao giật mình, đó chính là người đàn ông trung niên vừa rồi đã xua cô đi. Điều làm cô càng ngạc nhiên hơn là không biết từ khi nào, trên xe đã chở thêm chục người, lúc này đều nhổm dậy, hằn học nhìn Tư Dao.

Anh lái xe lam thấy tình thế bất lợi, quay đầu nhìn Tư Dao. Người đàn ông ngồi trong buồng lái gọi "Tôi có lời tử tế khuyên cô, sao cô không nghe, cư muốn chúng tôi phải đuổi à?"

Tư Dao nghĩ bụng: ông ta vừa nói "Từ đâu đến, thì quay về đó" mà coi là câu nói tử tế à? CÔ mỗi lúc một cảm thấy kỳ quặc, cái thôn quái dị đó thật khác thường.

Một hồi còi chói tai từ phía sau chợt vang lên, báo hiệu có xe muốn vượt. Tư Dao thở phào. Vẫn có xe qua lại, chiếc xe tải kia không thể cứ đứng chắn mãi như thế, có lẽ sẽ giải tỏa được cảnh bế tắc này. Cô quay đầu lại nhìn nhưng lòng càng nặng trĩu hơn.

Đó là chiếc xe nhỏ có treo tấm biển "Xe liên vận Tây Mãn". Xe dừng lại, cửa mở ra, khoảng tám chín người đàn ông lục đục đi xuống, nhìn Tư Dao chằm chằm. Người trên chiếc xe tải cũng lần lượt nhảy xuống, thế là cả trước lẫn sau cô có hai đám người dần vây kín lại. Ánh mắt mỗi người đều hiện rõ nỗi sợ hãi và phẫn nộ.

Tư Dao kêu lên "Các vị muốn gì?"

Người tài xế gầy nhom hạ giọng "Chúng tôi chỉ muốn khuyên cô rời khỏi nơi đây, đừng có chuốc lấy phiền phức"

Anh thanh niên chở Tư Dao kêu to "Các người lẽ nào có thù à? Đối phó với một cô gái mà cần nhiều người thế này ư? Tôi từ huyện tới mới được hơn hai năm, không biết những chuyện quái dị của người trong núi các ông. Nhưng cũng không thể đứng nhìn các ông ức hiếp một cô gái được"

Người đàn ông đứng tuổi lái chiếc xe tải cười nhạt nói: "Bọn tôi ức hiếp cô ta chắc? Bọn tôi không thiết! Nhưng chỉ muốn cô ta đi khỏi đây, không việc gì đến anh!"

Người lái xe lam lại hỏi "Này, cô nghĩ lại xem? Có đồng ý quay ra không?

Tư Dao đành phải gật đầu, nghĩ bụng để họ đi khỏi rồi hãy hay.

"Được, đồng ý là được rồi. Cô xuống xe ngay đi. Bên bến đó có rất nhiều xe vào thành phố đấy" Người lái xe lam ra hiệu bảo Tư Dao xuống.

Tư Dao miễn cưỡng xuống khỏi chiếc xe ba bánh. Chân cô vừa chạm đất, chợt có một người đàn ông đi tới, giật lấy tấm bản đồ trong tay cô. Rất nhanh, người ấy bật lửa đốt tấm bản đồ, Tư Dao bước lên giằng lại thì đã không kịp, bản đồ đã hóa thành tro.

"Sao ông lại..." Tư Dao gay gắt hỏi, nhưng cô hiểu ngay. Câu trả lời rất giản đơn: những người này dám làm đủ mọi chuyện miễn là không để cô đến cái thôn quái dị đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận