Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Sáng ngày hôm sau

“Bác Lưu, Tiếu Trác trở về chưa?” Lãnh Vũ Hiên vừa vào cửa đã lo lắng hỏi bà Lưu đang làm cơm.

“Chưa.” Bà Lưu bình tĩnh trả lời, tiếp tục khuấy nước đường trong nồi.

“Người đàn bà chết tiệt này, lại dám chơi trò mất tích với cháu!”
Lãnh Vũ Hiên nổi cáu đập một cái lên bàn ăn, lập tức cảm thấy có gì
không đúng, “Bác Lưu, bác biết cô ấy đi đâu, đúng không? Bằng không khi
biết cô ấy mất tích, bác sẽ không bình tĩnh như vậy.”

“Tôi không biết phu nhân đi đâu, thiếu gia.” Bà Lưu nói thật lòng,
“nhưng tôi biết cô ấy đi rồi, một tiếng trước cô ấy tới lấy hành lý đồng thời tạm biệt tôi.”

“Tạm biệt!? Cô ấy đi đâu rồi?” Lãnh Vũ Hiên nổi nóng hỏi.

“Không biết, tôi cũng không muốn biết. Vẫn còn chưa đủ à, thiếu gia?”

“Bác nói gì?” Lãnh Vũ Hiên trợn mắt nhìn bà Lưu.

“Cô ấy còn chưa sinh ra khi lão phu nhân chết, cô ấy và thiếu gia đều là người bị hại như nhau!” Bà Lưu trợn mắt nhìn lại, “Không, người thực sự bị hại chỉ có mình cô ấy! Cô ấy giống như cây cỏ dại nhỏ không được
giúp đỡ, bị cậu hủy hoại, dày vò. Từ khi cô ấy được gả vào Lãnh gia thì
đã trao gửi mọi thứ của bản thân cho cậu, nhưng cậu lại đem tất cả thù
hận và căm giận trút lên cô ấy, thậm chí còn ép cô ấy đến mức tự sát. Lẽ nào cậu thực sự muốn Lãnh gia lại có thêm một người nữa chết vì tự sát, cậu mới mãn nguyện ư?”

”Đừng cho rằng bác nuôi tôi lớn thì có thể la hét đối với tôi!” Lãnh Vũ Hiên thẹn quá hóa giận hét to với bà Lưu.

“Thiếu gia, thực ra trong lòng cậu rõ nhất, phu nhân là người con gái lương thiện, việc sai cha cô ấy làm không liên quan chút nào tới cô ấy, cậu hà tất che giấu lương tâm mình tùy ý tổn thường người con gái tốt
chứ?”

”Lẽ nào thù của cha mẹ cháu như thế là bỏ ư?” Lãnh Vũ Hiên hai tay ôm đầu băn khoăn hỏi.

“Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đã qua đời bao năm, ân oán này
cũng nên hóa giải rồi. Hơn nữa cậu lại khiến phu nhân chịu bao nhiêu cực khổ, Tiếu gia không nợ chúng ta cái gì nữa. Đây là đơn ly hôn của phu
nhân gửi tới, cô ấy đã ký tên. Bỏ qua cho cô ấy, cũng là bỏ qua cho bản
thân!”

Bà Lưu ôm nhẹ Lãnh Vũ Hiên an ủi. Ôi, đứa trẻ đáng thương, bà hiểu nỗi thù hận và đau khổ trong lòng anh rõ hơn ai hết.

Một tuần đã trôi qua, cô ngốc Tiếu Trác đó vẫn không có chút tin tức
nào. Người nhà Tiếu gia chỉ nói Tiếu Trác dừng ở Đài Loan một ngày rồi
ra nước ngoài cho khuây khỏa. Mà tổ thám tử được phái đi cũng chỉ điều
tra được Tiếu Trác đi Pháp, cụ thể dừng chân chỗ nào thì không điều tra
ra. Lẽ nào cô biến mất không dấu vết!? Lãnh Vũ Hiên nổi nóng tháo lỏng
cà vạt, đơn ly hôn với chữ ký tên Tiếu Trác trên bàn làm việc thật
chướng măt! Người phụ nữ ngốc nghếch đó lại không cần một đồng tiền phí
phụng dưỡng từ anh, điều này quả là ra oai! Công ty của lão già Tiếu sắp chết, trời biết cô con gái nhà giàu ngốc đó sau này sống dựa vào cái
gì. Anh bấm dãy số quen thuộc: “Bác Lưu, đưa cháu thông tin liên lạc với Tiếu Trác!”

“Thiếu gia, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có thông tin
liên lạc của phu nhân, hãy để mọi việc qua đi, đừng quấy rầy cuộc sống
của cô ấy nữa.” Giọng bà Lưu tràn ngập sự miễn cưỡng, bà không hiểu sao
thiếu gia còn khăng khăng không thể bỏ qua cho Tiếu Trác.

“Cháu tìm cô ấy là để đưa cô ấy phí phụng dưỡng! Tiếu Thiên Hào bất
cứ lúc nào cũng có thể phá sản, đại tiểu thư cái gì cũng không biết đó
sớm muộn cũng để bản thân chết đói!”

“Điều này cậu không cần lo lắng, phu nhân không giống đại tiểu thư
sống trong nhung lụa, cô ấy luôn rất tiết kiệm, cũng rất giỏi giang, nếu phải gánh vác kế sinh nhai của cả nhà cũng không khó với cô ấy.”

“Được rồi! Tới lúc cô ấy tinh thần sa sút đến cầu cứu cháu, bác đừng
nói giúp.” Anh cúp máy, tức giận bất bình, thật không biết sao bà Lưu
lại coi trọng người phụ nữ ngốc nghếch đó chứ!”

“Tổng giám đốc, cơm trưa của ngài.” Trợ lý thư ký ngọt ngào đáng yêu
cung kính mang tới một hộp cơm thịt bò bít tết, “2 giờ chiều ngày có một cuộc họp.”

“Biết rồi, ra ngoài đi.” Lãnh Vũ Hiên mệt mỏi mở hộp cơm, chỉ ăn một
miếng rồi nhăn mày buông đũa xuống, khó ăn chết đi được! Anh bất giác
nhớ tới tay nghề của Tiếu Trác, người phụ nữ ngốc nghếch đó thực sự rất
biết nấu ăn, thậm chí tới tận bây giờ anh vẫn còn thường nhớ tới hương
vị các món ăn trên bàn đó.

Có lẽ những thứ như lời bà Lưu nói, cô thực sự rất giỏi, trước đây cô không chỉ một lần đảm nhiệm vị trí thư ký cho anh khi anh về nhà làm
việc, có lúc đến bản thân anh cũng không thể không công nhận cô rất đặc
biệt, rất tiết kiệm, rất giỏi. Nhưng tại sao anh luôn cảm thấy mình
không nhìn thấu cô? Nhiều lúc cô dường như đeo mạng che mặt, dường như
cố ý giả vờ bộ dạng yếu đuối nghe theo để phối hợp với sự khoa trương
hống hách của anh…

Anh chìm vào suy nghĩ. Lời cậu em họ Lãnh Vũ Trách lại lần nữa lóe
lên trong đầu, anh bây giờ đang làm gì, đang nhớ ưu điểm của Tiếu Trác
ư!? Thật là hoang đường!

Tại sao anh nhớ tới ưu điểm của người phụ nữ ngốc đó chứ? Sao anh
phải theo ý người phụ nữ ngốc đó ngoan ngoãn nêu ra ly hôn! Phải biết
anh mới là chủ nợ! Không cần biết thế nào anh đều phải gặp cô một lần
nữa, anh không thể ký tên lên đơn ly hôn như vậy! Cô là vật thế chấp mà
Tiếu Thiên Hào trả nợ cho Lãnh Vũ Hiên, cô không có quyền biến mất vô
trách nhiệm như thế! Xé rách “Đơn ly hôn” chướng mắt trên bàn, anh tức
giận nghĩ: “Cô cố cầu nguyện thượng đế đi, đừng để tôi tìm thấy cô, Tiếu Trác!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui