Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Công ty thời trang Roland-Andy, chi nhánh Đài Loan.

“Đây là báo biểu thành tích kinh doanh một năm trở lại đây của công ty.” Mark đưa một chồng giấy tờ cho Tiếu Trác.

“Đây là vài mục kế hoạch công ty trước mắt đang tiến hành.” Tần Như cũng đưa lên một chồng giấy tờ.

“Mình phải nói gì đây? Là cảm ơn hay thật may mắn khi quen biết hai
người?” Tiếu Trác cảm động nói. Một năm trở lại đây, Tần Như vì cô mà
làm thêm ngày đêm, Mark vì cô mà gác lại công việc dạy học ở Anh quốc, ở lại Đài Loan hơn nửa năm giúp cô sắp xếp việc công ty. Roland-Andy có
thể có quy mô ngày hôm nay đều dựa vào sự dốc sức của họ, “Mình nên thể
hiện sự cảm ơn của mình thế nào đây?”

“Trở về Anh với anh!”

“Cho mình nghỉ 2 tuần.”

Mark và Tần Như đồng thanh lên tiếng yêu cầu.

“Yêu cầu rất hợp lí! Có điều,” Tiếu Trác vờ khó xử xua xua tay, “Mình về Anh trước rồi tới kỳ nghỉ của Tiểu Như, hay cho cho Tiểu Như nghỉ
trước rồi mới về Anh đây?”

“Về Anh trước!”

“Cho mình nghỉ trước!”

“Oa, hai người thật ngầm hiểu ý nhau!” Tiếu Trác tinh nghịch chớp chớp mắt, “Mình nên nghe ai đây?”

“Anh!”

“Mình!”

Hai người lại cùng đồng thanh giành trả lời.

“Tiếu Trác, mình biết bồ rất muốn về Anh gặp ông ngoại, nhưng bồ cũng biết giao ước của mình và gia đình. Nếu lần này mình lại không về một
chuyến, chẳng chờ bồ từ Anh trở về, mình đã bị cha gả đi rồi! Cho mình
nghỉ trước đi, được không? Nếu không, cho mình 1 tuần, một tuần cũng
được!” Tần Như vẻ mặt khẩn cầu. Nếu không tranh thủ về, nói không chừng
mẹ cô sẽ giúp cô làm luôn giấy đăng ký kết hôn sau đó thông báo cô về
nhà bái thiên địa.

“Cô và cha mẹ có giao ước gì? Lẽ nào chuyện kết hôn của cô không phải do cô làm chủ ư?” Mark bối rối hỏi, sau đó anh cứ như phát hiện ra đại
lục mới, anh reo to: “Cô chính là con dâu nuôi từ nhỏ trong “truyền
thuyết”, cha mẹ cô thực ra là cha mẹ chồng.”

“Có thể nói cho mình biết giáo viên tiếng trung của anh họ bồ là ai
không? Mình thực sự bái phục anh ta có thể làm cho một “thể hỗn hợp
trung tây” hiểu sâu sắc lịch sử Trung Quốc như vậy.” Tần Như chớp mắt
khinh khỉnh, tai thường bị độc hại bởi “trình độ tiếng trung” của “loại
phương tây” này, cô thực sự chán chả buồn châm biến anh ta nữa.

“Quá lời, quá lời, mẹ tôi không phải giáo viên tiếng trung, chỉ là
một cô gái phương đông tốt bụng họ là …..” Mark mắc cỡ gãi gãi đầu, hiếm khi người giỏi tiếng trung nhất gia tộc Blank được người khác khen
ngợi.

“Thôi xin, “con dâu từ nhỏ”? Anh tưởng rằng bây giờ là đế quốc Đại
Thanh à?” Cái tên anh họ này, chỉ nghe phát âm còn có thể khiến người
khác tưởng rằng trình độ tiếng trung của anh ta cỡ trung bình trở lên,
nhưng vừa đề cập tới điển cố lịch sử thì —— ôi —— không nhắc tới thì
thôi, không thể bỏ qua người đó. “Tiểu Như từng giao ước với cha mẹ,”
Tiếu Trác thử giải thích cho Mark – “người nửa mù chữ”: “Nếu sau khi
tròn 26 tuổi mà cô ấy chưa có đối tượng kết hôn phù hợp, thì trong 3
tháng sẽ phải lấy người mà cha mẹ cô ấy chọn.”

“Trời ạ! Một giao ước “bán con gái cầu vinh”!”

“Mark Blank!”

“Đừng để ý tới anh ấy! Anh ấy chỉ hình dung giao ước của nhà bồ rất
kỳ lạ thôi.” Tiếu Trác vội vàng thay anh họ thanh minh trước khi Tần Như nổi giận, “Anh, nói chuyện bình thường là được rồi, đừng dùng thành ngữ nữa!”

“Anh đang quan tâm cô ấy mà!” Mark bất mãn cãi lại.

“Quá tốt rồi, vậy mời anh quan tâm tôi hơn chút nữa, để Trác Trác cho tôi nghỉ phép trước rồi mới về Anh.”

“Vậy, sao được!?” Mark trịnh trọng lắc đầu nói: “Ngạn ngữ Trung Quốc
có câu ‘Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo’, sao tôi có thể vì quần áo mà không chăm lo tay chân chứ? Huống hồ lại vì bộ quần áo không pải
của tôi khiến cho cha của cha (= ông) của mấy anh em chúng tôi đợi thêm 1 tuần nữa?

“Mark Blank, anh nói ai là quần áo!?” Tần Như chỉ Mark hét to, cái
tốt không học, chỉ học những từ láo toét của chủ nghĩa trọng nam khinh
nữ.

“Đừng tức giận, đừng tức giận. Anh ấy chỉ muốn diễn đạt rằng ông nội
quan trọng hơn bạn bè chút thôi.” Tiếu Trác vội vàng vỗ về Tần Như bị
chọc tức lần nữa, “Anh, anh không hiểu thì đứng nói lung tung….” Cô tròn mắt nhìn thủ phạm, đột nhiên trong đầu lóe lên một vầng sáng, cô nhìn
Mark giày da kiểu tây, anh tuấn, phóng khoáng với ý đồ không tốt đẹp gì: “Này, Tiểu Như, bồ cảm thấy anh mình thế nào?”

“Ý của bồ là……” Mắt Tần Như cũng sáng lên, “Ừ, không tồi! khôi ngô,
phóng khoáng, sáng sủa phi phàm…..” Cô vừa xoa cằm đánh giá Mark, cùng
Tiếu Trác có ý đồ không tốt đẹp gì,vừa gật đầu khen ngợi.

“Dừng lại! Còn phóng khoáng, cao to uy vũ, dũng mãnh! Bồ nhìn trong
anh tuấn không mất đi sự cương nghị, trong khôi ngô nhìn thấu sự nhã
nhặn!” Tiếu Trác không khách khí vỗ ngực cao to vạm vỡ của Mark, “xem,
dáng người này, tướng mạo này, lại thêm hai lần học vị tiến sĩ, đây mới
là “tài mạo song toàn ‘trong truyền thuyết’! Bố Tần, mẹ Tần chắc chắn
vừa ý!”

“Cái này sao được chứ?” Tần Như vẻ mặt đầy sự tính toán khách sáo
nói. Bố mẹ luôn rất thích Trác Trác, mượn anh họ cô làm bạn trai chắc
chắn rất dễ lừa bịp được.

“Đừng khách sáo!” Tiếu Trác thoải mái ôm Tần Như, “Chị em như chân
tay, anh trai như quần áo, mọi người là bạn bè, bồ phải nhận đi!”

“Vậy mình không khách khí nữa!”

“Còn khách khí gì với mình!”

“Xin hỏi hai người đang quá khen ngợi anh à?” Hoàn toàn không biết
mình bị bán đứng, Mark ngốc nghếch hỏi. Bọn họ vừa nói những từ hình như đều là ca tụng đàn ông!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui