Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

“A——” Tiếu Trác kinh ngạc kêu lên một tiếng, cô cùng ông ngoại, cậu,
mợ vừa bước vào phòng chưa kịp hỏi thăm anh ba liền bị ôm lên quay vòng, “anh hai đừng nghịch nữa!” Tiếu Trác cười ha ha, nhưng lập tức cảm thấy có gì không đúng, Mark không phải đang đứng giữa Richard và Peter ư?

“Đoán xem anh là ai?” Có gương mặt tuấn tú giống Mark, anh chàng đẹp trai tóc vàng hôn lên đỉnh đầu cô, cười khẽ hỏi.

“George Blank, anh út của em!” Cô cười kéo thấp đầu George xuống,
kiễng chân hôn lên má anh, “Anh rất giống Mark, có điều mắt anh màu đen, đặc biệt, em nhớ phát âm tiếng trung của anh rất cuốn hút!” Cô và người anh họ này tuy chưa từng gặp mặt, nhưng sớm đã thân nhau từ lâu, những
ngày ở Anh, mỗi ngày cô đều nhận được điện thoại anh hỏi thăm. Anh không chỉ một lần thể hiện, còn rất hy vọng nhanh chóng gặp cô em gái này,
cũng không chỉ một lần nguyền rủa Richard và Peter sẽ lấy thủy yêu *(
quái vật dưới nước) làm vợ vì ‘hãm hại’ anh một mình ở lại công ty bên
Mỹ làm kiến thợ.

“Em còn đáng yêu hơn họ miêu tả.” anh đặt tay lên mái tóc đẹp đen
nhánh thân mật vuốt lên vuốt xuống, trông mong mãi mới có thể gặp mặt cô em gái duy nhất, nghĩ tới đây anh không nén được lại nguyền rủa các anh không biết đạo nghĩa hãm hại anh ở lại Mỹ.

“Tiểu tử thối, con làm tóc Trác Trác rối hết rồi!” Hai vợ chồng Henry và Lý Lan không khách khí gạt tay con trai kéo Tiếu Trác ra khỏi vòng

tay con trai mình, ôm vào lòng.

“Bố, mẹ, hai người thật quá đáng.”

“Hai người sao có thể nhân lúc bọn con quyết đấu đem Trác Trác chạy?” Richard và Peter bên cạnh vừa phản đối, vừa hợp lực cướp em gái ra khỏi vòng tay của bố mẹ.

“Cả chiều không gặp anh cả, có nhớ anh không?” Richard ôm vai em gái hỏi.

“Em không thể thiên vị, em gái! Em cũng phải hôn lên má anh ba!” Peter giở trò giơ má trái ra sát Tiếu Trác,

“Các người đừng quấy rối em gái mình có được không?” Mark đứng cạnh
suốt nãy giờ quả thực nhìn không quen nụ hôn thân mật quấy rối, ra sức
giành em họ khỏi tay mấy anh em, “đi cả ngày rồi rất mệt chứ, lát nữa ăn cơm, em ngồi cạnh anh hai…….”

“Có nhầm không đó?” tay miệng George cùng lúc phản đối, “mọi người
đều chiếm đoạt Trác Trác mấy ngày rồi, bây giờ nên tới lượt em chứ, lát

nữa em phải ngồi cạnh anh lúc ăn cơm.”

“Bỏ hết bàn chân gấu của mấy đứa ra! Trác Trác là tim gan mà ta bị
mất mới tìm thấy, con bé phải ngồi cạnh ta!” John không thể nhịn được
phát ra tiếng hét sư tử.

“Sao lại là ông?” Sáu cái miệng bất mãn lên tiếng.

“Vì ta là chủ gia đình!” John ra vẻ ta lớn tuổi, ta sợ ai chứ.

“Không bằng thế này, con đưa ra thực đơn, mời quản gia giúp chọn
nguyên liệu nấu, hiếm khi cả nhà mình đều có mặt, tối này con đích thân
xuống bếp, để mọi người thưởng thức tài nghệ của con ra sao?” Xin đi,
sao lại cãi nhau, Tiếu Trác vội vàng làm sứ giả hòa bình.

“Á? Quá tuyệt rồi!” Trời ạ, công chúa của bọn họ còn có thể nấu cơm! 7 người cộng vào cũng vài trăm tuổi reo hò như trẻ con, trên mặt Mark
nở nụ cười, anh nhớ tới món ăn Trung Quốc của má Tần, đương nhiên anh
càng nhớ con gái —— người nấu ăn —— Tần Như.

*********************************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận