Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

“Bà xã, tối nay em ở phòng khách cùng anh được không?” Sau khi kết
thúc bữa tối, trưởng phòng khách Lãnh Vũ Hiên, kéo vai Tiếu Trác nói
thầm, nhưng âm lượng lại thành công tới nỗi khiến cho mọi người đang nói chuyện đều nghe thấy.

“Anh đừng gây chuyện nữa!” Tiếu Trác giả vờ thân mật nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ bên tai Lãnh Vũ Hiên.

“Không, tối nay anh bắt em đền bù cho anh!” Lãnh Vũ Hiên mặt dày thơm lên vành tai Tiếu Trác.

“Khụ khụ!” Ông John cười cười, nhìn đôi vợ chồng nhỏ liếc mắt đưa tình, “Có tin gì chưa?”

“Cái gì ạ?” Tiếu Trác không hiểu nhìn ông ngoại.

“Nói không chừng đã có thành quả rồi ạ!” LãnhVũ Hiên hiểu ý chỉ bụng Tiếu Trác, bộ dạng kiểu như cháu vẫn luôn nỗ lực.

“Ha ha ha… cha sắp làm ông ngoại rồi!” Henry cũng hiểu ý cười cười,
mọi người đều tập trung con mắt vào cái bụng phẳng lì của Tiếu Trác mỉm
cười, chỉ có Tiếu Trác và Tần Như vờ cười.

“Đúng thế! Từ hôm nay Mark, George làm trưởng phòng khách, trả phòng
ngủ lại cho Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác, mẹ đợi không nổi để làm bà ngoại
rồi.”

“Đúng, làm theo lời mẹ các cháu đi!” Ông John nóng lòng hạ lệnh, cứ
như chắt trai béo mập đang kéo tay ông gọi ông ngoại đến nơi rồi ý. Sau
đó ông lại chuyển ánh mắt đôn hậu sang Mark và Tần Như bên cạnh, “Tiểu
Như à, lúc nào cháu gả qua đây để ta vừa làm ông ngoại vừa làm ông nội
đi!”

“Ông!” Tần Như e thẹn dựa vào Mark.


“Tuân lệnh, ông! Bảo đảm nhiệm vụ thành công!” Mark tinh nghịch ôm chặt Tần Như chào kiểu lính.

“Bà xã, chúng mình về Hồng Kông nhé?” Lãnh Vũ Hiên lợi dụng mưu kế
thoát khỏi chức trưởng phòng khách, mãn nguyện nằm trên giường hỏi Tiếu
Trác đang nằm quay lưng với mình.

“Vui vẻ đưa tiễn bất cứ lúc nào.” Cô phẩy móng tay sói của Lãnh Vũ
Hiên đặt trên vai cô ra, không thèm quay đầu lại nói, đúng là đồ ruồi
nhặng phá bĩnh, chỉ quấy rầy giấc mộng của người khác.

“Nói gì mà ngưu tầm ngưu mã tầm mã, em xem Tần Như dịu dàng với Mark
bao nhiêu! Thái độ của em với anh không thể tốt hơn chút à?” Lãnh Vũ
Hiên xoa mu bàn tay bị đập đau, nói ra nỗi oán trách trong lòng, nhưng
Tiếu Trác đến phản ứng với ý của anh cũng không có, “Bà xã, anh đang nói với em đó!” Anh xem em có thể chịu được mấy tiếng, Lãnh Vũ Hiên mặt dày ôm chặt Tiếu Trác, đôi môi liên tục quấy nhiễu phần gáy và vành tay
Tiếu Trác.

“Get out!” Tiếu Trác muốn ngủ tức giận đẩy Lãnh Vũ Hiên sang một bên, hung dữ quay mặt nhìn Lãnh Vũ Hiên rít lên, “hoặc là ra ngoài, hoặc là
ngoan ngoãn ở lại, đừng ép em ức hiếp anh trước mặt mọi người!”

“Không công bằng! Cho dù vợ chồng hay tình nhân đều có lúc ngọt ngào, sao em đến gương mặt hòa nhã cũng không dành cho anh, em xem Mark và
Tần Như ở bên nhau hòa hợp đến vậy!” Lãnh Vũ Hiên bất mãn trách móc.

Người đàn ông chết tiệt này, lúc nào biến thành nói dài dòng thế kia! Chuẩn bị cả một ngày, Tiếu Trác rất cần nghỉ ngơi, không nhịn được nữa, hét to với Lãnh Vũ Hiên: “Mark là trai tân, anh có phải không? Gần như
một nửa phụ nữ trên thế giới đều từng qua lại với anh, loại đàn ông lăng nhăng như anh chỉ thích hợp độc thân hoặc tìm một phụ nữ lăng nhăng mà
kết hôn, lấy loại gái trinh như tôi chỉ có thể có kết cục này thôi! Hiểu chưa? Còn phí lời nữa à?”

“I know! I know!” Lãnh Vũ Hiên bị Tiếu Trác “sư tử gầm” dọa tới nỗi
chưa trả lời, George hiện đảm nhiệm trưởng phòng khách dựa vào cửa nghe
trộm đã cười dữ dội, “em rể, đừng lo, anh trai giới thiệu cho em đi làm

thủ thuật hồi phục “trai tân”!”

“Get out!”

“ Đi chết đi!” Hai tiếng gầm thét cùng xuyên qua cánh cửa vọng lại
tân nhiệm trưởng phòng khách. George một tay bịt miệng, một tay ngoáy
tai, vội nhảy vào ngồi trên ghế sofa phòng khách, đôi mắt đen cười chảy
nước mắt.

“Hài lòng rồi chứ? Ngáp – mất mặt tới tận eo biển Anh Cát Lợi (tên
nước Anh thời trung cổ) rồi!” Tiếu Trác vốn định tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên, nhưng cơn buồn ngủ lại khiến cô ngáp một cái. Lẽ nào vì
mang bầu nên mới cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi?

“Em và tên Ân Niệm Hạo đó chia tay rốt cuộc là vì chuyện trai tân hay vì anh?” Lãnh Vũ Hiên bỗng dưng hỏi vấn đề luôn canh cánh trong lòng.
Nếu như chia tay vì lý do sau, như vậy tình cảm của họ không sâu đậm,
nếu như vì lý do đầu mới miễn cưỡng chia tay, sau đó lấy anh, vậy thì
….. không được, anh nhất định phải hỏi cho đến cùng!

“A——” Tiếu Trác ôm đầu thấp giọng rít lên vài giây, sau đó túm cổ áo ngủ của Lãnh Vũ Hiên chất vấn: “Nói, anh rốt cuộc là ai?”

“Chồng em.” Lãnh Vũ Hiên bình tĩnh trả lời xong lại tiếp tục hỏi, “em chưa trả lời câu hỏi của anh!”

“Anh không phải Lãnh Vũ Hiên!” bị cơn buồn ngủ và sự rỗi việc của
Lãnh Vũ Hiên dày vò fát điên, Tiếu Trác dùng tay giữ gương mặt anh tú
của Lãnh Vũ Hiên, dường như muốn lột lớp da mặt trên gương mặt anh tú
thu hút người khác kia, “Lãnh Vũ Hiên chắc khoa trương ngang ngược, tự
cao tự đại, làm theo ý mình, duy ngã độc tôn! Sao có thể nói lời “mềm
lòng” thế này? Anh nhất định là côn trùng ngoài hành tinh trong “Hắc Y

Nhân”, đã ăn thịt Lãnh Vũ Hiên, chiếm dụng xác Lãnh Vũ Hiên!”

“Rốt cuộc là em thích anh ta nhưng không thể không chia tay, hay là
không có tình cảm nên tự nhiên chia tay? Em nói mau đi!” Lãnh Vũ Hiên
mặc kệ Tiếu Trác kéo da mặt, tiếp tục hỏi.

“Không có tình cảm nên tự nhiên chia tay.” Tiếu Trác buông tay, nhìn
Lãnh Vũ Hiên bằng đôi mắt đang rũ xuống bởi cơn buồn ngủ, người đàn ông
chết tiệt này, sao lại dây dưa thế!

“Anh không tin! Em với anh ta hôn nhau trên đường, để không làm lộ
thân phận, hôm đó em còn đặc biệt cải trang thành bộ dạng học sinh, rõ
ràng là không thể không gặp mặt nhưng lại sợ anh biết, vì thế mới cải
trang như vậy! Hơn nữa sau khi báo chí đăng sự việc đó, anh ta còn cố
tình che giấu thân phận em, chuyển tiêu điểm chính sang bản thân anh ta
để bảo vệ cho em…”

“Em già rồi, vì thế muốn ăn mặc trẻ trung chút để nhớ lại quá khứ.”
Nếu không vì sợ kinh động tới ông ngoại và mọi người, cô nhất định hét
to với anh ta!

“Nói dối! Mỗi lần anh kêu em xõa tóc, em đều khăng khăng buộc tóc
giống bà già, người thực tế như em sẽ nhớ quá khứ ư?” Quỷ mới tin!

“Anh tự nghĩ … Ngáp – đi nhé! Em muốn ngủ!” Gã đàn ông này hết thuốc
chữa rồi, lau lau nước mắt vì ngáp mà chảy ra, Tiếu Trác định kết thúc
cuộc tranh cãi, ngủ một giấc dài còn có ích hơn.

“Không được, hôm nay em nhất định phải nói rõ ràng!” Lãnh Vũ Hiên kéo Tiếu Trác nằm dậy, trong đầu đột nhiên lóe lên thông tin có phần nguy
hiểm, “Chẳng lẽ —— Gã đó là mối tình đầu của em, bạn trai duy nhất, hơn
nữa nụ hôn đầu của em cũng là dành cho anh ta!” Lãnh Vũ Hiên nắm chặt
tay, trong đầu lại hiện lên cảnh Ân Niệm Hạo và Tiếu Trác hôn nhau trên
đường được đăng ở báo.


“Anh đến thứ một nghìn mấy trăm đêm đều không biết dành cho ai, tình
đầu, nụ hôn đầu em tặng ai thì có gì to tát.” Tiếu Trác không còn sức
lực để nói. Tình trạng đặc sức khỏe đặc biệt khiến cô vô cùng buồn
ngủ,vô cùng mệt mỏi, cũng vô cùng khó chịu.

“Em đang ám chỉ anh, nếu Ân Niệm Hạo là trai tân, em sẽ không quan
tâm tất cả mà yêu anh ta, thậm chí lấy anh ta?” Anh vừa nói vừa kéo Tiếu Trác đang định ngủ dậy. Anh nhất định phải biết tính cảm của cô và Ân
Niệm Hạo tới mức nào, sau đó sẽ bóp chết tất cả thứ tình cảm đó một cách sạch sẽ, “em nói đi!” Anh lại lay Tiếu Trác.

“Em cũng hôn anh một cái.” Trước sự quấy rầy của Lãnh Vũ Hiên, cô mệt nhọc kéo căng mắt ra, hôn bừa lên mặt Lãnh Vũ Hiên, “Được rồi chứ.” Cô
lại mơ màng màng nhắm mắt.

“Em hôn qua loa!” Lãnh Vũ Hiên ăn măng biết vị tiếp tục ra sức lay Tiếu Trác, “anh muốn hôn môi!”

“Hử? Ôi…” Tiếu Trác vô cùng buồn ngủ, đến một chút lý trí cuối cùng cũng không có, cô nhắm mắt hôn vừa lên môi.

“Anh vẫn muốn nữa!” Lãnh Vũ Hiên tóm lấy cơ hội phủ lên môi đỏ của cô sự ngọt ngào.

Khi cảm xúc mãnh liệt bình phục, cuối cùng Tiếu Trác tỉnh dậy, cô cảm thấy hổ thẹn, hận không thể chết chìm trong cốc nước lạnh bên cạnh! Chủ động dâng hiến nụ hôn cũng đã đành, còn mặc kệ người ta xâu xé; mặc kệ
người ta xâu xé đã đành, còn không biết xấu hổ mà hùa theo! Trời, sao
không ai nói cho cô biết mang thai sẽ khiến cho phụ nữ giảm đi chỉ số
thông minh?”

“Em đẹp quá, bà xã.” Lãnh Vũ Hiên thỏa mãn nhìn Tiếu Trác mở mắt
trong vòng tay anh, tinh tế hôn lên trán cô, đây là lần đầu “tiếp xúc
hòa bình” từ khi anh và Tiếu Trác kết hôn, sự đẹp đẽ của cô mang lại cho thể xác và trái tim anh sự vui mừng mà anh không thể dùng ngôn ngữ diễn đạt, quan trọng hơn là anh tự tin cô cũng có cảm giác giống anh, “Em
yêu anh không, bà xã?”

“Yêu cái đầu anh!” Cô dồn sức quấn chăn quanh mình, quay người không
thèm để ý anh. Trời ạ, có phải mất cân bằng hóc môn nghiêm trọng nên cô
mới như vậy, nhưng mong không ảnh hưởng tới đứa trẻ, cô ý thức xoa xoa
tay lên cái bụng nhỏ bằng phẳng.

“Ha ha ha ……” Nhìn hành động ngây thơ của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên cười nhẹ thành tiếng, cô vợ nhỏ của anh xấu hổ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận