ứ như vậy, cuộc sống hôn nhân của Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác dưới sự
kìm kẹp, nỗi lo ngại của mọi người, trong mâu thuẫn phức tạp, lúc mưa
dầm, lúc nhiều mây, lúc chuyển nắng, lúc phong ba bão táp tới, nhưng hôm nay đại khái là mưa đá tập kích.
“Lãnh Vũ Hiên!” Tiếu Trác tức giận từ phòng tắm đi ra.
“Bà xã, em đỉnh quá!” Lãnh Vũ Hiên sớm đã cung kính chờ đợi ngoài
phòng tắm không màng sự phẫn nộ của Tiếu Trác ôm cô xoay vòng tròn quanh phòng. Anh đã biết Tiếu Trác nhất định có thai, vì thế mới ép cô dùng
que thử thai, “ha ha, anh sắp được làm cha rồi! Sao, không vui ư?” Anh
nhẹ nhàng đặt Tiếu Trác lên cẩm thạch trên bệ cửa sổ, ôm eo cô hỏi.
“Chúng ta nói chuyện, nói chuyện nhé.” Tiếu Trác ngồi trên bệ cửa sổ, lông mày nhíu lại khó chịu, bây giờ lòng cô đang hỗn loạn, giống như
vặn thành một đống lưới bắt cá, rối loạn không thể nào giải thích được.
“Được, anh sẽ hết sức nhẫn nại lắng nghe.” Anh hiểu rõ nhìn Tiếu Trác nhận lời.
“Tổn thương cha gây ra cho em rất lớn.” Cô nói
“Anh biết.” Anh gật gật đầu, đợi cô nói tới vấn đề quan trọng.
“Tổn thương mẹ gây ra cho em cũng rất lớn.” Cô tiếp tục, trong lời nói đã cẩn thận hơn.
“Vì thế, em muốn ly hôn?” Anh nhìn Tiếu Trác với vẻ khó đoán.
“Không, em không nói thế.” Cô cẩn thận thăm dò ý tứ qua lời nói và
sắc mặt, biết tính cố chấp và kiên quyết của Lãnh Vũ Hiên, cô không muốn tiếp tục đấu tranh việc không thể, hơn nữa cho dù ly hôn, trừ phi cô
chạy ra dải ngân hà, nế ukhông Lãnh Vũ Hiên cũng tuyệt đối không buông
tha đứa trẻ, “em chỉ cảm thấy chúng ta đều có quá khứ đau thương, với
tình trạng trước mắt của chúng ta hà tất khiến đứa trẻ gánh vác nỗi
thống khổ của chúng ta?
“Em dám đụng vào con thử xem?” Anh tức giận khác thường.
“Em không có nói muốn làm hại con!” Cô vội lý giải trước vẻ mặt muốn
ăn thịt người của Lãnh Vũ Hiên, “em muốn nói, con sau khi sinh ra, chúng ta giao cho Như Như và Mark, họ yêu thương nhau như vậy…”
“Em ngốc à?” Anh giận dữ đập tan mong ước tương lai của Tiếu Trác,
“em dù gì cũng là người vợ giàu có, đến con của mình cũng nuôi không nổi ư?”
“Anh nghe em nói hết, với thân phận thông gia, chúng ta có thể cho
con hưởng thụ vật chất lớn nhất, nhưng đôi vợ chồng hoàn hảo Mark và Như Như lại có thể cho con cuộc sống tinh thần tốt nhất, như thế con sẽ
không chịu tổn thương nào ư?” Anh họ và Như Như sắp kết hôn, để họ chăm
sóc đứa trẻ thực sự rất thích hợp.
“Mang thai có thể khiến IQ của người ta bị mất đi không? Trước tiên
không nói điều vô vị này khiến người ngoài cũng không thể chấp nhận, chỉ việc em làm thế nào để người trong nhà không nói cho con biết thân phận thực sự của nó cũng đã đủ khó với em rồi!” Ấn tượng về Tiếu Trác trong
anh là một người phụ nữ bình tĩnh giống như viên đá, lý trí như máy móc, sao hôm nay có thể nó ra những lời hồ đồ này?
“Em có thể lấy cớ mất 7,8 tháng sinh con, còn Như Như người giả vờ
mang thai 7, 8 tháng, kỳ thực rất dễ che giấu…” Dưới con mắt lý trí của
Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác cuối cùng có ý thức được suy nghĩ bản thân ngu
xuẩn biết bao, “suy nghĩ của em rất kì lạ, đúng không?”
“Phụ nữ mang thai không thể thuyết phục được, huống hồ em là kẻ nhát gan?” Lãnh Vũ Hiên không khách sáo dùng phép kích tướng.
“Anh có ý gì, sao em nhát gan?” Tiểu Trác không phục hỏi.
“Em sợ phải bỏ ra, sợ tiếp nhận, sợ thay đổi, sợ không thể nói
trước.” Anh nhìn chăm chú Tiếu Trác, từng chữ từng chữ đánh thẳng vào
chỗ yếu.
“Em mặc kệ anh!” Anh lại tự cho mình là đúng mà phân tích cho cô,
Tiếu Trác đẩy hai vai Lãnh Vũ Hiên, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, định rời
đi.
“Là em nói muốn nói chuyện tử tế mà!” Lãnh Vũ Hiên từ sau ôm lấy Tiếu Trác.
“Em nuốt lời rồi!” Cô ra sức vùng vẫy nhưng chẳng có ích gì.
“Anh biết chúng có quá nhiều điều không vui, anh cũng biết anh mang
đến cho em quá nhiều đau khổ và tổn thương. Nhưng, bây giờ ở đây có cốt
nhục của chúng ta.” Anh xoa nhẹ bụng Tiếu Trác, dịu dàng tựa đầu lên gáy cô, “vì con, cũng vì bản thân chúng ta, cố gắng sống cùng anh nhé!
Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, sống cùng nhau tới già, không phải sao?”
“Anh có thật là Lãnh Vũ Hiên không?” Tiếu Trác nghe xong ánh mắt ngây ra, nguyên nhân nào khiến anh nói những lời dễ nghe như vậy, “anh nhiều bạn gái như vậy, không có ai từng cho anh đứa con ư?” Có lẽ cô là người phụ nữ đầu tiên mang thai con của anh, nên anh mới tình cảm như vậy
“Anh không muốn lừa em, giống như em nói “trừ phi trùm chăn nói
chuyện đơn thuần”, nếu không cho dù anh cẩn thận bao nhiêu, phụ nữ đều
có khả năng mang thai. Một vài bạn gái trước đây của anh từng mang thai
con anh, nhưng đều bị anh dùng tiền xóa sạch.
“Vậy sao anh nhất định muốn giữ đứa con của em?”
“Con của chúng ta và họ khác nhau. Anh quan tâm không phải là ai mang thai con của anh, mà là đứa trẻ do ai mang tới. Em là vợ anh, em mang
đứa trẻ tới cho anh mới là mong muốn duy nhất của anh!”
“Anh…” Tiếu Trác nhìn ánh mắt sâu hút không đáy của Lãnh Vũ Hiên, “Không phải anh thích em rồi đấy chứ?”
”Không, bà xã chậm chạp của anh, anh yêu em!”
“cái gì? Cô kinh ngạc tròn to mắt.
“Không biết bắt đầu khi nào, em đã lấp đầy trái tim anh và chiếm toàn bộ không gian trong đó, vì thế anh tìm trăm kế ngàn phương để em mang
thai, mục đích là trói buộc em! Em bị anh trói buộc rồi nhỉ, bà xã của
anh?” Anh nhìn cô, trong mắt tràn ngập khát vọng, chân thành tha thiết
và khiếp đảm sự cự tuyệt.
“Em, em…” Cô nên lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng cô không nhẫn
tâm, không nỡ; cô nên thuận theo tự nhiên mà chấp nhận, nhưng cô sợ, cô
nhát gan, “Thư phòng em còn tờ văn bản.”
Cuối cùng cô lựa chọn trốn tránh, vội vàng lấy cớ rời đi, để lại Lãnh Vũ Hiên bị tổn thương.